Trong lòng Lưu Dương đang vui mừng đột nhiên nghe tiếng thở dài của y tá trưởng, hơn nữa còn kèm theo câu nói ‘cô bé Giai Linh đáng thướng’, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chắc chắn một điều: Tống Giai Linh nhất định đã gặp nạn.
Hắn bối rồi, chẳng lẻ chỉ trong vài ngày Tống Giai Linh đã gặp chuyện không may rồi sao? Suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là tai nạn giao thông, đó là sát thủ nhiều nhất trên đường đi, bản thân, cha mẹ, đều là vướn phải, chẳng lẻ chị Giai Linh cũng thế, sao ai có quan hệ với mình đều gặp phải tại nạn giao thông thế này, cha mẹ như thế, bản thân thiếu chút cũng xong đời, còn Tống Giai Linh giờ đây cũng vậy , nghĩ đến đây hắn không dám tưởng tượng thêm.
Lưu Dương bây giờ không còn là một đại hiệp lạnh lùng bắt mấy trăm tên trộm cướp nữa, bây giờ hắn chỉ là một thiếu niên mất đi người thân, kéo tay y tá trưởng, bối rối nói.
- Y tá trưởng..
- Tống Giai Linh quả là một cô bé đáng thương , đúng là thiên đố hồng nhan.
Y tá trưởng cũng toát ra vẻ thương cảm từ đấy lòng.
Lưu Dương bị vẻ bi thương của y tá trưởng hù dọa , sắc mặt hắn tái nhợt, thậm chí nói chuyện còn có chút lắp bắp:
- Thiên... Thiên... Đố hồng... Hồng... Hồng... Nhan, y tá trưởng, chẳng lẻ Tống Giai Linh... Tống Giai Linh... Đã?
- Cậu tên Lưu Dương phải không, Tống Giai Linh vẫn còn sống, nhưng ..nhưng mà chắc không lâu nữa cũng gặp tử thần thôi.
Y tá trưởng còn nhớ rõ tên Lưu Dương, nói.
Biết Tống Giai Linh còn sống, Lưu Dương thoáng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng sau đó hắn vẫn chưa thể thả lỏng tâm tình, vội vàng hỏi:
- Y tá trưởng, mau nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chị Giai Linh xảy ra chuyện gì vậy, nói cho tôi biết đi.
- Cô ấy bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng.
Y tá trưởng kể lại:
- Đại khái là chuyện ba ngày trước , lúc ấy Tống Giai Linh đang làm việc đột nhiên ngất xỉu, chúng ta cứ tưởng cô ấy lao lực quá sức, chỉ cần chữa trị sơ sơ sau đó đưa về nhà nghỉ ngơi vài ngày là được, nhưng sau một ngày hôn mê, khi cô bé tỉnh lại thì gầy đi 10kg, chỉ còn da bọc xương, thân thể hoàn toàn suy sụp , ngay cả cử động cũng là cả vấn đề. Trải qua vài lần kiểm tra, nhưng không thể tìm ra nguyên nhân, mọi thứ trong người đều bình thường, nhưng nếu bình thường thì cơ thể cô bé làm sao suy sụp đến mức đó.
Nghe vẫn chưa chết, Lưu Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi nghe những lời y ta trưởng kể lại làm lông mày Lưu Dương nhíu lại. Y học hiện đại tuy không bằng châm cứu và đan đạo, nhưng vẫn có chỗ độc đáo riêng, phương tiện khám bệnh rất hiện đại, hơn nữa bệnh viện nhân dân số 2 là bệnh viện trọng điểm trong toàn tỉnh, nếu những máy móc trong này không tìm ra được nguyên nhân gây bệnh thì chắc đó không phải là chứng bệnh tầm thường, bất quá Lưu Dương đã không còn hoảng hốt như khi nãy, hắn tin rằng chỉ còn một hơi thở thì vẫn còn cơ hội , nói không chừng chuyện y học hiện đại giải quyết không được, ngược lại bản thân vẫn có thể giải quyết thì sao!?
- Y tá trưởng, bây giờ cô ấy nằm chỗ nào?
Lưu Dương nóng lòng muốn gặp được Tống Giai Linh, bất kể bệnh gì chỉ khi nào gặp được cô ấy mới có thể quyết định được, chỉ cần không phải là các bệnh nan y, hắn tin rằng bản thân chắc chắn sẽ giải quyết được.
- Cậu đi thăm cũng được thôi, bất quá tôi sợ cậu sẽ không nhìn ra được , mới vài ngày mà hình dáng cô bé đã thay đổi hoàn toàn, thật đáng thương , người bây giờ chỉ còn 30kg, hiện tại cô ấy đang nằm trong phòng cách ly an toàn thuộc tầng số 4, nơi đó là công trình phúc lợi cho nhân viên thuộc bệnh viện.
Y tá trưởng vừa nói xong, Lưu Dương chạy đi như gió, bà ta chưa kịp phản ứng, hắn đã đi xuống lầu. Y tá trưởng la lên không kịp, nhìn thấy bóng người chạy nhanh của Lưu Dương, thầm than một câu: gấp làm gì, vẫn chưa nói xong mà. Tống Giai Linh rất được lòng các bác sĩ và y tá ở đây, nàng là một người hoàn hảo, xinh đẹp, hơn nữa dịu dàng, đặc biệt là bà y tá trưởng, có một cấp dưới như vậy khiến bà ta giảm được rất nhiều việc, nếu có thể, bà ta không hề muốn Tống Giai Linh gặp chuyện không may, nhưng việc đã xảy ra rồi, có lẽ đây là do số mệnh.
Đứng trên tầng 10, Lưu Dương không chờ nổi thang máy nên đành chạy bộ xuống, lấy thân thể của hắn bây giờ không cần dùng khinh công vẫn có thể chạy nhanh hơn thang máy. Lúc trước vì dẫn Tiểu Niếp đi tìm người nhà nên hắn biết tầng 4 chỉ có một căn phòng bệnh giành cho người khác cần cách ly an toàn.
Ra khỏi cầu thang hắn chảy thẳng đến phòng này, nhưng khi đến cửa phòng liền bị người khác ngăn lại, nơi đó có một y tá, thấy Lưu Dương chạy ào như gặp ong vỡ tổ, vội vàng giơ tay chặn hắn lại.
Lòng Lưu Dương đang nóng như lửa đốt, thấy cô y tá không cho tiến vào thăm người, có chút nóng nảy, đẩy ra nàng ta ra chuẩn bị tiến vào, nàng y tá bị đẩy nhìn bộ dạng nóng nảy như đang muốn đốt nhà của Lưu Dương, nói:
- Nếu ngươi muốn hại chết cô ấy thì cứ đi vào.
Hiện tại dù gặp phải bất cứ tình huống gì cũng không thể ngăn cản Lưu Dương, nhưng những lời nói này giống như ‘định thân pháp’ chế trụ hắn đứng im, phảng phất hắn dường như biến thành một khúc gỗ, hơn nữa ngày mới quay đầu lại, gằn từng tiếng hỏi:
- Tại …sao lại nói …như thế.
Niên kỷ của cô y tá này không lớn, khoảng 21 22 tuổi, chìu cao bình thường, hơn nữa mặt bị rổ, hắn thấy Lưu Dương đứng lại, vội vàng chắn phía trước, giang hai tay ngăn cản, nói:
- Ngươi không thấy đây là nơi nào mà còn xông loạn vào, biết đây là nơi nào không? Đây là nơi dành cho người bệnh nặng, cũng chính phòng bệnh vô khuẩn, người nằm trong này thường rất yếu, nếu ngươi cứ thế này mà chạy vào thì chắc chắn sẽ hại chết nàng ta.
Lời nói nghiêm nghị của y tá mặt rổ, làm Lưu Dương bình tĩnh trở lại, đúng vậy, hiện giờ Tống Giai Linh sống chết còn chưa biết, nên mới phải vào nằm trong phòng cách lý , nếu không phải vừa rồi cô y tá mặt rổ này ngăn bản thân lại, để mình cứ như thế này chạy vào, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì đến lúc đó có hối cũng không kịp .
Lưu Dương vội vàng nói:
- Xin lỗi chị y tá, vừa rồi tôi nóng vội quá , vậy xin hỏi làm sao mới được đi vào?
- Thăm hỏi cần phải có thủ tục, hơn nữa phải mặc trang phục vô khuẩn mới có thể đi vào, việc này cần trưởng khoa phê chuẩn.
Cô nàng mặt rổ này chỉ là y tá bình thường, nếu không sẽ không phải là người đứng canh cửa phòng bệnh, Lưu Dương đành phải đi tìm chủ nhiệm. Trưởng khoa lại không phải là người dễ nói chuyện , Lưu Dương năn nĩ hết lời hắn vẫn không đồng ý, dù sao bệnh Tống Giai Linh quá nặng , vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phiền phức cực kỳ. Bất quá Lưu Dương cứ quấn lấy hắn, làm cho hắn có có chút mất kiên nhẫn , đành phải đồng ý lúc 6h, mẹ của Tống Giai Linh sẽ tới thăm bệnh, chỉ cần có thể lấy được sự đồng ý của bà ta, sau đó có thể ký vào giấy cam kết là có thể đi vào.
Rốt cục đạt được sự cho phép, Lưu Dương tin rằng mình có thể thông qua sự cho phép cuối cùng này, bất kể thế nào hắn nhất định phải xem thử Tống Giai Linh đã gặp chuyện gì, trở lại cửa phòng trọng bệnh, xuyên qua cửa sổ hắn nhìn thấy Tống Giai Linh đang lẳng lặng nằm bên trong, tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Lưu Dương không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, Tống Giai Linh lại biến thành thế này, vốn thân thể của nàng có thể xem như là tiêu chuẩn của tất cả các cô gái, thì bây giờ sau khi gầy đi hơn chục kg thân hình chỉ còn như cây tre , thậm chí ngay cả khuôn mặt cũng biến hình, ngày xưa khuôn mặt như bình mình buổi sớm, thì giờ chỉ còn gần như là da bọc xương.
Lưu Dương thấy thế rất đau lòng, trong lòng suy nghĩ , rốt cuộc là bệnh gì lại khiến một Tống Giai Linh xinh đẹp của ngày xưa giờ trở nên hình dạng như thế này, lại còn hơn 3 ngày giảm mất mấy chục cân. Những kiến thức Lý Long Cảnh truyền lại cho hắn cũng không có trường hợp nào như thế này. Nhưng hắn quyết không từ bỏ, một lần nữa lục lại tất cả thứ gì đã học được, bất quá vẫn không tìm được manh mối, tin tức quá ít , chỉ có kiểm tra tỉ mỉ mới có thể biết được Tống Giai Linh gặp phải bệnh gì.
Lưu Dương nhớ tới hộp kim châm vẫn để ở nhà, đó chính là bộ dụng cụ quan trọng a, không chừng muốn trị khỏi cho Tống Giai Linh thì tất cả phải phụ thuộc vào nó, hiện tại càng ngày hắn càng thấy hộp kim châm này có nhiều chỗ tốt, có nó sẽ tiêu hao ít chân khí hơn, hơn nữa những thanh châm khác nhau lại còn sinh ra nhiều hiệu quả kỳ diệu.
Nhưng về nhà lấy kim châm thì sợ thời gian không đủ, Lưu Dương nhìn cô y tá mặt rổ bên cạnh hỏi:
- Chị y tá, bình thường mấy giờ thì mẹ của Tống Giai Linh mới tới?
- Bình thường bà Tống đều là 5h50 mới tới.
Cô y tá trả lời.
Lưu Dương cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ mới chỉ là hơn 4h chiều, khoảng cách đến lúc mẹ Tống Giai Linh tới là hơn 1 tiếng, tính toán qua thời gian, nếu đi xe mà không gặp kẹt xe, thì về nhà sau đó quay lại vẫn còn kịp, nghĩ đến đây, liền đưa ra quyết định , hắn lại nhờ cô y tá kia một vài chuyện sau đó quay về.
Có lẽ là sự chân thành của Lưu Dương, hay vẻ mặt của Lưu Dương xuất phát từ sự quan tâm tới Tống Giai Linh, đã khiến cô y tá kia đồng ý mấy chuyện hắn nhờ. Trong lòng Lưu Dương nhẹ hẳn, sau đó liền nhanh chóng chạy đi, dường như hắn dùng toàn lực trên thân thể do đó chưa đến 1’ đã đứng trước cửa ra vào bệnh viện.
Dưới cửa có một chiếc taxi, người khách trên đó chuẩn bị đi xuống, Lưu Dương không chờ hắn đi xuống cho xong, liền giống như một cơn gió lao thẳng vào xe ngồi, tốc độ rất nhanh, tên lái xe còn chưa kịp phản ứng, Lưu Dương cũng không nói nhiều, khi lên xe móc ra hai tờ 100 tệ, nói:
- Trong vòng 40’ tới được tiểu khu vân thủy thì 200 tệ này là của ngươi .
Lái xe là một người trung niên hơn 30 tuổi, nhìn 200 đồng ánh mắt sáng ngời, tuy 40’ chạy từ đây đến tiểu khu Vân Thủy có chút khó khăn, nhưng vẫn không thành vấn đề, gật đầu nói:
"Không thành vấn đề, quý khách ngồi cho vững ."
Lưu Dương ngồi vững từ sớm , ‘Ba’ một tiếng cửa xe đóng lại, còn tên lái xe cũng bắt đầu nhấn ga, chiếc xe lao như tên bắn.