Chuyện quan trọng đầu tiên đương nhiên là việc xếp chỗ ngồi, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, chỉ trong một chốc dựa theo chiều cao từng người một được an bại vị trí của riêng mình. Lưu Dương là một trong những nam sinh cao nhất lớp, Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh cũng không thấp, vừa khéo bọn họ được xếp ngồi gần nhau, Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh ngồi cùng bàn phía trước Lưu Dương. Còn Lưu Dương ngồi chung bàn với một tên to lớn khác, tên kia cũng phải hơn 1m8, về phần Tô Từ Thanh thì được xếp ngồi phía trước bên trái.
Lưu Dương khi được xếp chỗ thì không chú ý đến chuyện này, lúc đi đến chỗ ngồi phát hiện Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi ngồi trước mình hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ, bất quá thâm tâm không có bất kỳ sự kháng cự nào, có hai mỹ nữ ngồi trước mắt đối với ai cũng luôn là một cảnh xuân sắc rất đẹp, hơn nữa nói thế nào thì bọn họ cũng là người quen a.
Lưu Dương cũng biết người to con ngồi cạnh, hắn là người duy nhất trong lớp được tuyển vào nhờ năng khiếu thể thao tên là: Triệu Bác, đến từ Tam Thiết, mới 16 tuổi đã là vận động viên thể thao cấp 2 của quốc gia, nhìn thấy Lưu Dương, dơ tay ra nói:
- Xin chào, tớ là Triệu Bác, sau này ngồi cùng bàn mong được chiếu cố nhiều hơn.
- Tớ là Lưu Dương.
Lưu Dương và Triệu Bác vừa ngồi vào chỗ mình, thì Khương Tú Chi đi vào nói:
- Hôm nay đã là ngày khai giảng chính thức, tiếp theo là bầu chọn ban cán bộ lớp, bởi vì vừa mới bắt đầu cho nên mọi người chắc còn chưa quen nhau, cho nên bây giờ cô sẽ chỉ định vài người đảm nhiệm một số chức vụ, sau này nếu thấy ai thích hợp hơn sẽ đổi sau.
Lưu Dương vừa nghe xong những lời này thì trong lòng cả kinh, xem ra bản thân không thể thoát khỏi một chức trong ban cán sự lớp, thật lòng hắn chả muốn làm những việc này chút nào, vì công việc nhiều hơn sẽ ảnh hưởng đến quá trình luyện công của hắn, từ Hoàng Vân Sơn trở về, Lưu Dương vẫn chưa lơi lỏng một ngày, mong muốn sớm một ngày đột phá đền tầng tiếp theo để có thể tiếp xúc với nhiều thứ mới mẻ hơn, kế tiếp chính là tầng 5 6 7… không biết trình độ sẽ được đề cao như thế nào, do đó hắn không muốn có bất cứ chuyện gì làm phân tâm trong lúc này.
Một loạt cái tên được Khương Tú Chi đọc ra, hắn quả nhiên được chỉ định vào ban cán sự, hơn nữa còn là lớp trưởng, Cố Phán Nhi được chỉ định là bí thư chi đoàn, tuy tiếp xúc với nàng không quá nhiều, nhưng trong hơn hai ngày qua, Lưu Dương cảm giác được Cố Phán Nhi là người rất có chủ kiến, lại rất có năng lực, ít nhất là khi giúp đở chủ nhiệm ghi tên học sinh toàn bộ việc quản lý an bài đều do một tay nàng mà nên, còn Lưu Dương chỉ phụ trách việc ghi tên, giúp đỡ vài thứ lặt vặt, chức lớp trưởng này theo hắn nên đưa cho nàng có vẻ tốt hơn.
Ngoại trừ Lưu Dương và Cố Phán Nhi, trong lớp còn vài người nữa được bổ nhiệm vào các vị trí khác nhau, bất quá có một chút kỳ quái chính là Vương Manh Manh lại không bị chỉ làm cán bộ khiến hắn cảm thấy rất lạ, hắn cứ nghĩ Vương Manh Manh sẽ được làm ủy viên ban học tập, vì tuy thành tích của Vương Manh Manh yếu hơn một chút nếu so với hắn và Cố Phán Nhi, nhưng cũng đứng vị trí thứ 3, do vậy nếu hai người bọn họ đã đảm nhiệm lớp trưởng và bí thư chi bộ thì Vường Manh Manh đảm nhiệm ủy viên ban học tập mới phải chứ?
Người được bổ nhiệm vào vị trí ủy viên học tập là một cô gái 4 mắt, Lưu Dương đã xem qua hồ sơ của nàng, thành tích người này đứng thứ 4 trong lớp, bất quá vẫn đứng rất xa so với 3 người dẫn đầu, đại khái là nằm trong top 30 của trường thì phải, dù sao trong lớp hắn đã có 3 người ở trong top 10, nếu lôi kéo thêm một người nữa thì chắc chắn sẽ bị những lớp khác phản pháo lại.
Triệu Bác ngồi cạnh Lưu Dương cũng được bổ nhiệm thành ủy viên thể dục, này điều này rất bình thường, hắn là người duy nhất nhận học bổng thể thao trong lớp a, được bổ nhiệm làm ủy viên đời sống cũng là một nữ sinh, cô nàng này rất hoạt bát, cũng rất giỏi giang, xem ra những vị trí ban cán sự trong lớp đã được Khương Tú Chi quan sát kĩ mới lựa chọn, nhưng Lưu Dương cảm thấy buồn bực vì sao lại cho hắn, khi học sơ trung hắn chưa hề làm một chứ hay cán bộ nào.
Bổ nhiệm ban cán sự xong, thời gian đã qua một tiết, buổi sáng có bốn tiết, lúc nãy khai giảng đã mất một tiết, bổ nhiệm ban cán sự thêm mất tiết nữa, 2 tiết phía sau chính là hai tiết học đầu tiên. 2 tiết kế tiếp đều học môn ngữ văn, giảng bài đương nhiêm là chủ nhiệm Khương Tú Chi, trình độ của bà rất cao, từ xưa đến nay những lớp ngữ văn được bà giảng dạy cơ hồ đều đứng thứ nhất trong thành phố U, thậm chí là toàn tỉnh.
Trình độ Khương Tú Chi rất cao, giảng bài khá sinh động, bất quá Lưu Dương ngồi dưới không hề lắng nghe chút nào, hắn lật cuốn sách của mình ra, rất nhanh đã lưu hết mọi kiến thức trong sách vào trong đầu, đối với hắn hiện tại chỉ cần xem qua một lần là nhớ được hết, hơn nữa phân tích cũng hơn 70%, chỉ cần một lát sau là phân tích được toàn bộ, đây quả là chỗ tốt của năng lực nhìn qua là nhớ.
Đương nhiên, đối với ngữ văn chỉ đọc trong mỗi sách giáo khoa là không đủ, còn cần phải tham khảo sách ngoài, bất quá những chuyện đó cứ từ từ mà làm là được, đối với người gặp qua là nhớ như Lưu Dương thì thời gian không hề gấp lắm, sau khi thuộc lầu kiến thức trong sách văn, hắn bắt đầu xem các cuốn khác, cơ hồ mỗi cuốn đều được đọc qua một lần, vừa xem xong thì tiết học cũng chấm dứt .
Ngữ văn, tiếng Anh, lịch sử, địa lý, sinh vật, đều là môn xã hội, học bằng cách học thuộc là đủ, nhưng là hoá học vật lý toán học cần phải phân tích, tính toán rất nhiều, Lưu Dương đọc đi đọc lại bắt đầu tập tính toán theo vài công thức, lúc này mới từ từ nắm bắt được nội dung trong sách, kết quả thế này làm Lưu Dương có chút không hài lòng, hắn nghĩ: xem ra cần phải bỏ một ít thời gian vào công việc học tập rồi .
4 tiết buổi sáng đã trôi qua, Lưu Dương dọn dẹp qua mọi thứ và tính toán đi đâu ăn cơm, nhà hắn cách trường không xa nếu ngồi xe thì cùng lắm chỉ mất hơn 20’ là tới, thời gian nghỉ trưa chỉ có 2 giờ nếu tốn 20’ đi thêm 20’ về nữa thì gần ½ thời gian bị lãng phí vào chuyện đi lại , hơn nữa ở nhà cũng không có ai, Hoàng Nhã Lỵ và Lữ Thiện Á đều ăn trên trường, còn 2 người Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân bận đi làm cho nên không bao giờ ăn cơm trưa ở nhà.
Khu vực trước trường luôn rất nhộn nhịp, kinh doanh với học sinh mang lại lợi nhuận rất cao, cho nên căn-tin trong trường Lưu Dương không muốn đi vào đó ăn trưa vì người trong đó rất nhiều, hắn đang suy nghĩ đi đến chỗ nào ăn, Cố Phán Nhi bước đến, hỏi:
- Lưu lớp trưởng, có thời gian đi ăn cơm chung không?
- Cùng đi ăn cơm?
Lưu Dương có chút nghi hoặc.
- Đúng vậy, mình và em họ trưa nay không về, đang chuẩn bị cùng đi ăn cơm, nhận tiện mời luôn Lưu lớp trưởng để cám ơn việc bạn đã cứu ông mình trên chuyến xe lửa.
Lưu Dương nhìn lại trong lớp, những người nhà gần đã sớm đi về, những người ở trọ cũng vội vàng đi ăn cơm hết, căn-tin trong trường đông người, đi chậm thì chắc đồ ăn đã hết mất tiêu, nhìn lại căn phòng học trống rỗng chỉ còn ba người bọn họ, hắn suy nghĩ một lần, dù sao cũng phải ăn cơm, lại được mỹ nữ mời thì tội gì không đi, gật đầu nói:
- Ok, được mỹ nữ mời đương nhiên mình đồng ý hai tay.
Cố Phán Nhi nhận được sự đồng ý từ Lưu Dương, hỏi:
- Manh manh, em biết chỗ nào ăn ngon không, khu vực quanh đây chỉ có em là quen thuộc.
- Đi Ngũ Vị Phạn đi, ở đó ăn uống cũng được phết đấy.
Vương Manh Manh bởi vì với Khương Tú Chi nên thường xuyên đến nhất trung, cho nên đối với những khu vực xung quanh hết sức quen thuộc, rất nhanh đã lựa chọn được nhà hàng.
Lưu Dương ăn gì cũng được, mà Cố Phán Nhi cũng không khác Lưu Dương là mấy, liền quyết định đi đến nhà hàng Ngũ Vị , ba người cùng nhau ly khai phòng học, hướng ra cổng trường mà đi.Tan học , sân trường Nhất Trung vốn im ắng tự nhiên náo nhiệt hơn rất nhiều, cả 3 khóa học hơn 4 ngìn học sinh, trong đó số đi ra ngoài ăn cơm không hề ít, đương nhiên, từng đôi từng cặp đi với nhau cũng không thiếu, nhưng một nam hai nữ như nhóm Lưu Dương thì rất hiếm thấy, hơn nữa 2 nữ sinh này đều là mỹ nữ, trên đường đi hút không ít những cặp tặc nhãn từ đám con trai.
Ba người Lưu Dương coi như không thấy, Vương Manh Manh căn bản không phác giác ra những cặp mắt đó, cũng chỉ có Cố Phán Nhi biết nhưng không hề chú ý đến bọn kia. Cả nhóm vừa đi đến bảng thông báo ở lan can, Vương Manh Manh đột nhiên quay đầu lại hỏi:
- Lưu Dương, bạn còn nhớ lần cá cược giữa chúng ta không?
- Nhớ chứ, làm sao vậy, Vương Manh Manh, bạn muốn nhận thua sao?
Lưu Dương mỉm cười nói.
Thái độ của Lưu Dương đã chọc giận Vương Manh Manh, sắc mặt cô nàng trầm xuống nói:
- Nhận thua!? tớ mới tưởng là bạn nhận thua đấy, kỳ thi lần này mình chắc chắn sẽ xếp trên bạn.
Vương Manh Manh nói muốn vượt qua rất giống suy đoán trong đầu Lưu Dương, hắn cười khổ một lần, nều là trước đây thì Vương Manh Manh sẽ có cơ hội để thực hiện việc đó, tối thiểu Vương Manh Manh cố gắng hơn so với hắn, nhưng hiện tại, hắn không thể chấp nhận bất cứ ai mạnh hơn mình, cho dù là Cố Phán Nhi đứng bên cạnh có thành tích học tập tốt hơn cũng thế.
Đối với hắn mà nói, các môn xã hội chỉ cần đọc qua một lần là có thể khắc sâu vào đầu, tình huống như vậy nều người ra đề kiến thức không nằm ngoài sách giao khoa thì việc kiếm 100 đối với hắn là chuyện nhỏ, cho dù là ra ở ngoài cũng không sao, còn hai tháng nữa chỉ cần mỗi ngày đọc một cuốn sách là đủ bao quá mọi kiến thức. Còn về khoa học tự nhiên, vừa rồi hắn cũng xem qua thì cũng chỉ cần phân tích cẩn thận chắc cũng không quá khó, sau khi tu luyện Thanh Hư đại pháp, trí nhờ và năng lực phân tích của hắn đã được đề cao hơn nhiều lần, cho nên bây giờ hắn không muốn thắng cũng cực kỳ khó.(DG: YY vãi )
Cố Phán Nhi cũng biết rõ huyện cá cược giữa Vương Manh Manh và Lưu Dương, đối với sự cứng đầu của Vương Manh Manh nàng cũng không biết nói gì hơn, ngược lại mỉm cười, nói:
- Một khi đã như vậy, thì mọi người so tài cùng nhau đi, mình cũng tham gia, để xem trong kỳ thi lần này ai có thành tích tốt nhất, còn người kém nhất sẽ bị trừng phạt.
- Được, được.
Vương Manh Manh chỉ sợ thiên hạ không loạn nói, cô nàng quả thật rất tin vào thực lực bản thân.
Có chuyện được chiếm tiện nghi rõ ràng như thế, Lưu Dương không có lý do gì không đồng ý, liền vui vẻ chấp nhận , bất quá khi nói tới điều kiện trừng phạt thì ý kiến ba người lại không thống nhất, suy nghĩ của Lưu Dương là chỉ cần phạt sơ sơ như ăn cơm uống nước là đủ, nhưng Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh lại không đồng ý, kết quả cuối cùng là người thua vài đáp ứng với người thắng một chuyện, đương nhiên chuyện này không được quá phận.
Sau khi ước định, ba người vỗ tay làm chứng, nhìn hai cô nàng kia đang rất tự tin, Lưu Dương cảm thấy bản thân lợi dụng dị năng để chiến thắng quả là hơi chút mất mặt.