Khi nói chuyện, Lý Long Cảnh đột nhiên vận khí, Lưu Dương chỉ cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhàng, kinh công cũng có tác dụng khi rơi tự do nhanh như thế này sao?
Hắn rất hoài nghi, trong khoảng thời gian này hắn thấy được Lý Long Cảnh dùng khinh công chạy đi, nhưng là dùng chân khí tạo ra phản lực, chẳng lẻ trong không trung như thế này, hơn nữa lại đang trong trạng thái rơi tự do, kinh công cũng có tác dụng sao??.
Sự thật liền chứng chứng minh tất cả, sau khi Lý Long Cảnh mở lời, Lưu Dương cảm giác được tốc độ rơi xuống của bản thân rõ ràng được giảm bớt, hơn nữa càng ngày càng chậm, tốc độ nhanh chóng được hãm lại một cách phiêu dật.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy thân thể uốn éo vài vòng, sau đó đứng vững trước cửa động.
Hạ cánh an toan trên mặt đất, Lưu Dương cảm thấy như vừa trải qua mấy kiếp, tuy thời gian rơi tự do rất ngắn, nhưng Lưu Dương cảm thấy như vừa đi qua vài lần từ sống đến chết, rồi từ chết đến sống, giống như trải qua một vòng Luân Hồi, phảng phất như nằm mộng.
Nhưng Lưu Dương liền nhận ra được mình đang đứng trước một sơn động tối om, nhìn thử phía dưới thấy sắp tới đáy của cái vực sâu vạn trượng này, nhiều nhất chỉ còn khoảng vài chục thước mà thôi, nhìn lên trên, thì phát hiện chỗ bắt đầu nhảy xuống đã khuất trong tầm mắt.
Cảm thán Lý Long Cảnh quả thật là một người thích đùa , không nói trước một tiếng làm mình lo muốn chết, bất quá nếu nói trước, thì sẽ không có cảm giác này, cảm giác rơi tự do kỳ thật rất kích thích, loại này cảm chân thật này rất tuyệt, bất quá phải có điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng gì đến tính mạng.
Lưu Dương cũng không chê sống quá lâu, không muốn bắt chước người khác nhảy lầu, trừ khi trong lòng nghỉ quẩn hoặc muốn “xuyên việt” .
- Ta không nói trước là để ngươi có thể cảm giác được trống ngực đập một cách rõ ràng, thế nào tiểu tử, cảm giác có phê không?
Lý Long Cảnh nói xong, hủy bỏ phụ thể, tuy Thanh Hư chân khí còn không ít, nhưng bây giờ không cần lão phụ thể nữa .
Lưu Dương khôi phục quyền sở hữu thân thể, cử động vài cái, sau đó tức giận nói:
- Sư phụ, cảm giác vừa này quả thật rất…. “phê”, nhưng cũng phải nói trước một tiếng chứ, như thế hay hơn .
Trong ý thức hải, Lý Long Cảnh cười ha ha, tất nhiên vừa rồi lão cố ý làm như vậy, bất quá đây cũng là con đường ngắn nhất , nếu đi vòng từ dưới lên, không biết chân khí có đủ để duy trì khinh công không, vạn nhất khi đang bay trên không trung mà không đủ chân khi thì….. “có chuyện hay”.
Nghe tiếng cười bất lương của lão sư phụ, Lưu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, bắt đầu đánh giá huyệt động này.
Trong này chính là động phủ mà sư phụ đã nói, thuộc Tử Dương phong , tốc độ khi nãy quá nhanh, không thể quan sát được ngọn núi, đành phải chờ khi qua ra rồi nhìn. Không biết bên trong động phủ mà Lý Long Cảnh thường xuyên nhắc đến có thứ gì, chính mình cũng hỏi qua lão, nhưng Lý Long Cảnh chưa từng nói qua tình huống bên trong động phủ, nên đối với động phủ này, Lưu Dương cực kỳ tò mò.
Tuy sơn động tối om, nhưng không hề ảnh hưởng gì đến Lưu Dương, hắn đem cảm ứng đưa vào bên trong động phủ, kiểm tra tỉ mỉ, nhưng kết quả lại làm hắn quá sợ hãi, động phủ này thật sự….. quá nhỏ.
Chẳng lẻ đây là nơi Lý Long Cảnh nhớ mãi không quên đích, lúc này Lưu Dương đã đưa cảm ứng vào được 20->30 thước, nhưng khi đưa vào động phủ thì cảm giác quá nhỏ , quả thực so với sơn động ngày hôm qua thì nhỏ hơn nhiều, hơn nữa vừa xem là biết ngay chỗ này không có bất cứ thứ gì, chẳng lẻ cảm ứng nhần chỗ?
- Sư phụ, người chắc là trong này chứ? Sao mà phía trong không có thứ gì hết thế.
Lưu Dương thấy trong sơn động không có thứ gì, vội vàng hỏi Lý Long Cảnh.
- Đương nhiên là trong này , ngàn năm trước sư phụ đã tu hành trong này, thế nào, địa phương sư phụ lựa chọn ngon chứ?
Bên trong ý thức hải Lý Long Cảnh nói, phảng phất nhớ lại ký ức lúc trước, đúng vậy, ngàn năm trước là thời điểm huy hoàng nhất của mình.
Nghe được Lý Long Cảnh không đề cập gì tới chuyện tình của động phủ, Lưu Dương có chút sốt ruột :
- Sư phó, người mau xem thử, chỗ này cái gì cũng không có, chẳng lẻ người dẫn đệ tử đến đây chỉ để nhớ lại một thời vàng son của mình thôi sao?
- Sao lại không có, tiểu tử ngươi đừng gấp, nếu động phủ của sư phụ đơn giản như vậy sao ta có thể giám chắc trãi qua ngàn năm nó vẫn được bảo tồn, những thứ ngươi thấy chưa chắc đã là thật, đây chính là đạo lý.
Lý Long Cảnh thấy Lưu Dương sốt ruột , lão cười cười.
- Sư phụ, ý của người là.. chỗ này còn có huyền cơ khác?
- Cuối cùng cũng tới, Tử Dương động của ta, không biết bên trong động phủ thay đổi thế nào rồi.
Lý Long Cảnh hướng dẫn Lưu Dương đi tới nhưng giọng nói không phải là chỉ đạo mà là cảm khái.
Lý Long Cảnh không hề chỉ đạo , Lưu Dương cũng dừng chân lại, xem ra quả thật có huyền cơ khác, không biết sư phó lấy cái gì trúc cơ cho mình đây, đây chính là động phủ của ngàn năm trước, mong là đừng có thứ gì hư hỏng, hắn có chút lo lắng hỏi:
- Sư phụ , động phủ của ngươi trãi qua ngàn năm lịch sử, có thể bị hư hỏng không, sức mạnh của thời gian là cực kỳ mạnh mẽ đó.
- Không việc gì, đi vào ngươi sẽ biết, đừng nói ngàn năm, cho dù là vạn năm, mười vạn năm, chắc chắn cũng không có chuyện gì.
Lý Long Cảnh ngạo nghễ.
Lưu Dương nghe xong rất kinh ngạc, về phương diện bảo tồn, cho dù là bây giờ cũng chưa có cách giải quyết triệt để, tại sao ngàn năm trước Lý Long Cảnh lại tự tinh như vậy?
Tuy không biết Lý Long Cảnh dựa vào cái gì lại tự tin như thế, bất quá Lý Long Cảnh không phải là người khoác lác, chắc lão có dụng ý riêng của mình, bất quá đây là tường đá, làm thế nào đi vào bây giờ, chẳng lẽ xuyên tường.
Lý Long Cảnh cũng không để Lưu Dương đợi lâu nữa, lão nhanh chóng phân phó Lưu Dương:
- Đồ đệ, ngươi dùng cảm ứng phát lên bức vách đá trước mặt, có phải là có một tam giác màu xanh không.
Lưu Dương đem ý thức chuyển tới, quả nhiên, ba thước bên trái của vách đá trước mắt, thấy được một đồ án tam giác màu xanh, hắn kinh hỉ:
- Sư phụ, con tìm được đồ án tam giác rồi .
- Tốt lắm, đứng phía trước của nó.
Lý Long Cảnh lại hướng dẫn, Lưu Dương làm theo lời của Lý Long Cảnh, đứng ở phía trước tam giác, nghi hoặc nhìn vào cái tam giác trước mặt, chỉ là một hình vẻ tam giác bình thường, chẳng lẻ đây là chính là nơi khởi động cơ quan sao, nhưng ở đây không phải là mới trôi qua 1 2 năm, mà là hơn ngàn năm, không biết cơ quan này có hư hỏng gì không, hắn rất lo lắng, bất quá lại không nói ra, tin tưởng vào Lý Long Cảnh, nói không chừng ngàn năm trước có một phương pháp tốt để chống rỉ sắt.
Chờ Lưu Dương dừng lại đúng vị trí, Lý Long Cảnh đột nhiên phát ra một mệnh lệnh làm Lưu Dương không thể tưởng tượng, lão ra lệnh:
- Tốt lắm, đệ tử, hướng về tam giác phía trước, đi thẳng.
- Đi thẳng về hướng tam giác phía trước.
Lưu Dương cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, hắn nhìn nghiêng nhìn ngữa thế nào cũng thấy trước mặt là bức tường đá, chẳng lẻ thật sự có thể xuyên tường sao, nhưng tại sao mình chưa cảm giác được bản thân có dị năng này.
- Không được chần chờ , đi mau.
Lý Long Cảnh lại ra lệnh.
Dưới mệnh lệnh của Lý Long Cảnh, Lưu Dương đi về phía trước theo bản năng, lúc tới trước mặt vách đá, hắn hạ quyết tâm, nhắm hai mắt lại, quyết bước tới, cùng lắm là đụng đầu vào vách đá văng ra thôi chứ có gì đâu.