Sau khi Lưu Dương xuống lầu, mới thấy Lữ Thiện Á đã tỉnh dậy , bất quá ánh mắt đỏ kè của nàng đã nói cho Lưu Dương biết là tối qua nàng mất ngủ, có lẽ là gặp ác mộng, hơn nữa tâm tình luôn nặng nề, xem ra đang cực kỳ lo lắng cho các tỷ muội.
Lữ Thiện Á quả thật đang rất lo lắng, nàng sợ hôm nay Lưu Dương lại không thể đi được, bất quá sau khi nhìn thấy Lưu Dương, thấy cơ thể hắn không còn chuyện gì , nàng bạo gan đến hỏi thử, sau đó có được câu trả lời thuyết phục của Lưu Dương, tâm trạng của nàng cũng được buông lỏng một ít, cũng cao hứng hơn một chút, rốt cuộc tối nay Lưu Dương cũng hành động, chỉ cần qua buổi tối nay, mọi người sẽ được cứu ra.
Lần đối phó với hai tên to con kia, biểu hiện cường đại của Lưu Dương làm Lữ Thiện Á thấy được hy vọng, chỉ cần Lưu Dương xuất thủ, nhất định có thể cứu các tỷ muội về.
Đã đột phá đệ tam tầng, tinh thần lực cũng đại tăng, thời gian phụ thân cũng được tăng lên, Lưu Dương vẫn không dám lơ là tự ý đi vào khu ổ chuột, mặc quần áo của bản thân chắc chắn là không được, cần mua một vài bộ đồ thích hợp, thứ đó rất dễ mua, ngoài chợ trời, bán 10 khối một cái T-shirt, 20 khối một cái quân jean.
Lúc chiều, Lưu Dương đi ra ngoài mua một ít đồ ăn, đương nhiên còn đặc biệt mua một cái mũ cũ để sau khi đội có thể che được nữa khuôn mặt đồng thời cho an toàn..., tiện tay cầm luôn hai miếng vãi đen dùng che mặt, không phải trong tiểu thuyết đã nói, đại hiệp luôn bịt mặt sao, cảm giác này đúng là khá ổn, một khi đã làm đại hiệp, không thể dùng tất chân (), đó là cách bọn thổ phỉ hay làm.
9h tối, Lưu Dương mang theo mọi thứ, lặng lẽ ra ngoài, hắn đã tìm Lữ Thiện Á hỏi rõ ràng nơi giam giữ của các cô gái, chính xác là vùng trung tâm của khu ổ chuột, không biết bọn họ đã dời đi hay chưa, bất quá theo Lữ Thiện Á nói , thế lực của bọn họ trong khu ổ chuột rất khổng lồ, hơn nữa còn có cảnh sát làm ô dù, trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì.
Trong U thị, muốn tìm kiếm nơi giam giữ mấy chục nữ hài tử cũng không phải chuyện dễ dàng.
Ra khỏi cửa, đi khoảng 10’ đã đến gần khu ổ chuột, tùy tiện tìm một chỗ, đem quần áo mang theo ra, sau khi trên người mặc xong bộ đồ hành động, hắn dấu bộ quần áo kia đi, vì khi hành động mang theo thứ này rất bất tiện.
Bên ngoài khu ổ chuột rất nhiều góc chết, Lưu Dương tìm một lần đã thấy nơi thích hợp.
Bởi vì việc xây dựng lung tung, nơi này là một cái ngõ cụt, với độ dơ bẩn ở đây chắc đã rất lâu không có ai đi vào, hơn nữa với các tòa nhà đổ nát chắc là đã bỏ đi, Lưu Dương cẩn thận kiểm tra đã không thấy ai trong này, đã chín giờ hơn, ngoại trừ những tên côn đồ, những cư dân sống trong khu ổ chuột đã sớm đóng cửa , mà những tên côn đồ này thì tới 12h đêm cũng sẽ lang thang đi về.
Cất kỹ quần áo, Lưu Dương gọi Lý Long Cảnh, để cho lão giúp đỡ cảnh giới, nhưng hắn cũng không cúi đầu xuống, mà bản thân cảm ứng tình trạng xung quanh, từ từ tiến vào khu ổ chuột.
Một mình độc hành, mặc dù có Lý Long Cảnh làm hậu thuẫn, nhưng dù sao Lưu Dương vẫn chỉ là một đứa nhỏ, trong lòng hắn vừa hưng phấn vừa thấp thỏm, bất quá những tâm trạng này sau khi tiến vào khu ổ chuột đều bình tĩnh trở lại, toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung cảnh giác cao độ.
Đi vào khu ổ chuột, Lưu Dương cảm nhận rất rõ mọi chuyện, hắn làm bộ như một người sống trong khu ổ chuột để tiến vào, người kiểm xoát có ở khắp nơi , mỗi một người tiến vào khu ổ chuột đều bị theo dõi, mà Lưu Dương có thể cảm nhận rõ ràng, xung quanh hắn có mười ánh mắt đang tập trung trên người của mình.
Cảm giác như thế thật quái dị, ánh mắt chứ không phải là một vật thể , nhưng Lưu Dương có thể cảm ứng được một cách rõ ràng, chỉ cần là ánh mắt nhìn về phía hắn, hắn đều có cảm ứng, loại cảm giác này rất kỳ diệu, Lưu Dương cũng không thể nói rõ, hơn mười ánh mắt nhìn chằm chằm vào , tim hắn đập thình thịch, mong là không xảy ra chuyện gì .
Có lẽ là lời cầu nguyện của Lưu Dương phát huy tác dụng, nên những ánh mắt kia nhanh chóng chuyển đi hướng khác .
Lưu Dương một thân một mình , tuổi cũng không lớn, quần áo trên người lại giống y chang quần áo bình thường trong khu ổ chuột, giống như là chỉ là một đứa nhóc bình thường trong khu ổ chuột, hiện tại là chín giờ hơn, nhưng trong khu ổ chuột đã không còn ai ra ngoài , có lẽ là thằng nhóc kia là con của một gia đình nào đó đi về trễ.
Những người làm ở khu ngoài này, đa số đều sống trong khu ổ chuột một khoảng thời gian không dài, cho dù là lão đại của nhóm này cũng không thể nhận biết hoàn toàn người sống trong khu ổ chuột, hơn nữa người sống trong khu ổ chuột cũng rất ít khi xuất hiện, những người này theo dõi chính là những người lạ, có hành động khả nghi, hoặc là nhân viên nhà nước đi vào, chứ một tên học sinh trẻ tuổi như Lưu Dương lại đi một mình, không ai dại gì mà lãng phí tinh lực tập trung vào hắn.
Khi bị dám sát, Lưu Dương không dám lộn xộn, đi đứng như bình thường, đợi cho khi hắn cảm giác được các ánh mắt đã rời khỏi thân thể, bước đi tiêu sái tới trước cửa của một căn nhà bất kỳ, làm bộ như muốn đi vào, cẩn thận đích kiểm tra, thấy không ai chú ý tới, hắn mới ẩn thân vào bóng đêm.
Ban đêm trong khu ổ chuột rất tối, cũng trong bóng tối này Lưu Dương đang đứng tại một góc chết, chậm rãi đích đi về phía trung tâm của khu ổ chuột, có thể cảm ứng được phạm vi 12 thước xung quanh có thể làm rất nhiều việc .
Lúc này Lưu Dương cảm ứng rất nhẹ nhàng, chỉ là khống chế Thanh Hư chân khí để cảm ứng sự vật, như vậy năng lượng tiêu hao cực kỳ ít, cơ bản có thể xem như không đáng kể, so với lúc trước thì khác biệt một trời một vực, đây mới là tác dụng chính của cảm ứng, nói cách khác, nếu 1000 tinh thần lực chỉ có thể cảm ứng được 2 giờ( hay 1 canh giờ) thì có tác dụng gì.
Càng là tiến vào khu vực trung tâm, Lưu Dương cảm giác được phòng thủ ngày còn nghiêm ngặt, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng có người, may là không báo án, lúc ấy nếu thật sự báo án, cho dù những người đó không có nội gián trong cục cảnh sát, cảnh sát có xuất thủ bao nhiêu nhân mã cũng không thể làm được gì. Bốn hướng của khu ổ chuột đều thông thoáng, bọn họ tiến vào thì lũ kia sẽ chạy hết, Lữ Thiện Á có thể từ nơi này chạy ra có thể nói là một kỳ tích.
Hắn cũng không biết, mấy trạm chốt này là sau khi Lữ Thiện Á chạy đi mới được thiết lập, lúc Lữ Thiện Á trốn chạy, ngoại trừ những người ở khu trung tâm khu ổ chuột có nhìn thấy, những vị trí khác căn bản không có ai, mà Lữ Thiện Á cũng tìm được một con đường gần nhất mới chạy được ra khỏi khu ổ chuột, nếu thiếu mặt bất cứ yếu tố nào Lữ Thiện Á cũng không thể thoát được, tóm lại Lữ Thiện Á cực kỳ may mắn.
Lưu Dương đi rất chậm, bằng vào công dụng mạnh mẽ của cảm ứng, hắn tiến trước lùi sau rất chính xác, mỗi một bước đều là đi vào trong góc chết được bóng đêm che dấu, gần như không bị ai phát hiện đi vào trung tâm của khu ổ chuột, có lẽ ở khu trung tâm, bọn Phủ Đầu bang rất tự tin với bản thân, trình độ canh gác bên trong thấp hơn nhiều, trong mấy ngàn mét vuông tại khu trung tâm không bố trí bất cứ trạm gác nào, hơn nữa cũng không có ánh mắt nào theo dõi.
Lưu Dương âm thầm thờ dài một hơi nhẹ nhõm, bất quá vẫn như không đi ra nơi ánh sáng, cẩm tắc vô ấy nấy, gặp lỗi khi gần thành công thì rất dễ dẫn đến thất bại.
Đứng núp dưới cái bóng của bức tường, Lưu Dương chậm rãi tiếp cận căn phòng tại trung tâm của khu ổ chuột. Đây là một tòa nhà có tính chất làm dấu, là một tiểu lâu ba tầng màu trắng, rất nhỏ, chí có khoảng hai gian phòng, lại xây thành ba tầng, phảng phất giống như một cái pháo đài.
Tiểu lâu tuy rằng nhỏ, nhưng là có cái sân rất lớn, khoảng 200 mét vuông, hơn nữa cách năm thước gần tiểu lâu, còn có hai gian phòng ở, một lớn một nhỏ, tình huống rất giống như sự miêu tả của Lữ Thiện Á, Lưu Dương đã có thể xác định, đây là nơi hắn muốn tìm, những cô gái bị lừa đều ở bên trong căn phòng lớn, Lữ Thiện Á nói, bên trong có khoảng mấy chục người.