8 vòng bài cũng chính là thời gian được Lưu Dương lên kế hoach từ trước, hắn không muốn cho bọn người kia cơ hội nào để trở tay, bảy ván thắng liên tục thí hồ hắn đã được hệ số nhân 7, ván này hắn không chế quân sàng, cho dù bọn người kia xoay sở thể nào thì kết quả cũng chỉ có một.
Đầu tiên Lưu Dương xuất một quân sàng 6 điểm, còn quân sàng bên phía quái tử là 8, từ khi vòng bài này chưa bắt đầu Lưu Dương đã xác định quân bài hắn ra sẽ là: Nguyên, tự nhất sắc, tứ ám khắc, thiên hồ, trước sau ba phía đều là lớn nhất, được ăn gần như vô hạn: đại tam nguyên 288 lần, tự nhất sắc 268, 188 lần, gộp lại là 744 lần, tăng thêm thiên hồ x2 và thí hồ 8 vòng, tổng cộng 3571200 đồng.
Lưu Dương chọn một con, sau đó bốc quân bài mình cần, nhìn hai bên trái phải, nhưng vẫn chưa đánh bài, tên tóc vàng ngồi cạnh thấy hắn câu giờ, cả giận nói: "Thằng lề mề, tới lượt sao chưa đánh, thí hồ thì thí hồ, không thí hồ thì đánh đi, Diz *ẹ, câu giờ quá." Vài ván đại hồ của hắn đều bị Lưu Dương ăn chặn nên đặc biệt tức giận, phun ra một tràng từ ngữ không chút sạch sẽ. Còn ván bài này lại cực tốt, trên tay hắn có một quân thanh long, cự ly cách thanh long nhất sắc chỉ còn 2 quân, hắn tin tưởng lấy thực lực của hắn, tối đa hai vòng, có thể đem này hai quân này đổi tới tay, thanh long thuần nhất sắc, hai cái phía ăn lớn, chỉ cần ván bài này là đủ hắn khoét sạch tên Cao Hồng Ba ngồi cạnh.
Tên quái tử ngồi cạnh cũng nheo mắt ra vẻ xem thường, dưới sự ‘giúp đỡ’ của Lưu Dương nên bài bọn chúng vào cũng không tệ. Bọn họ sốt ruột, Lưu Dương lại không có chút nôn nóng nào, làm ra bộ một tên ngốc, quay trái nhìn phải khiến ba Triệu Bác ngồi đằng sau có chút sốt ruột: lão thấy tên Cao Hồng Ba này đã thua không ít, tuy thắng vài ván nhưng không bao giờ chạy lên đại hồ, chỉ toàn là thí hồ, ăn như vậy thì chẳng bao giờ bằng một ván lớn.
Nếu như đổi cho lão đánh lão tuyệt sẽ không bao giờ làm như thế, sẽ để luôn một ván lớn, không biết tên Cao Hồng Ba này có phải là sư phụ Lưu Dương hay không, sao lại tệ hại như thế. Lưu Dương nhìn bộ dáng gấp gáp của lão thì cười thầm, bản thân hắn biết không hiện tài năng chắc ông ta sẽ lên huyết áp mà chết, quên đi, không đùa giỡn bọn chúng nữa, tà tà hỏi: "Đại ca, chắc ván này tôi lại ăn lớn."
Mặc dù là một câu nói qua loa, thế nhưng lại khiến ba Triệu Bác giật mình, lúc này lão mới nhớ tới, khi trong nhà lão đã xem biểu diễn như thế nào, mà Cao Hồng Ba lại là sư phụ của Lưu Dương thì sao có thể kém được, xem ra lúc trước chỉ là pha trò, hiện tại mới là thực lực chân chính, dù gì bản thân vẫn phải đặt lòng tin vào hắn, đã 7 ván thí hồ, tuy rằng đều là thí hồ, thế nhưng nếu thêm một ván này nữa, thì được x7, nếu là thiên hồ thì x4, chỉ cần như thế thì số tiền ăn tuyệt đối là lớn, huống chi Cao Hồng Ba tuyệt đối là một cao thủ, một ván như thế này tuyệt đối là có khả năng.
"Cái gì, ngươi lại thắng, đừng bốc phét, có ngon thì lật bài ra." Tên tóc vàng ngồi gần Lưu Dương nhất, nghe được câu đó liền tức giận kêu lên.
Mà lúc này ngoài hắn ra hai tên còn lại bắt đầu khẩn trương, hay đùa à, ăn 7 ván thí hồ liên tiếp, giờ lại thiên hồ, cho dù bài có nhỏ đi nữa cũng cực lớn, đặc biệt lão Chung, hắn thậm chí động tay, muốn phá bài của Lưu Dương.
Lưu Dương là người thế nào, sao lại cho tên đó cơ hội để đụng đến bài mình, vút tay một cái chặn tay lão Chung lại, sau đó đem bài lật ngửa ra, cao giọng nói: "Đại tam nguyên, tự nhất sắc, tứ ám khắc, thiên hồ. Đại tam nguyên 288, tự nhất sắc 268 lần, tứ ám khắc, tổng cộng 744 thừa lúc lấy 32, 00, số lẻ xóa, mỗi người 119 vạn, ngại quá, ngại quá."
Bài lớn như thế chưa bao giờ xuất hiện kể từ khi sòng bạc này được thành lập, loại bài này cơ hồ chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, hơn nữa trước đó lại có cả 7 ván thí hồ, ngay cả tên kiến thức rộng như Quái tử cũng biến sắc vài lần, âm tình bất định đến một phút đồng hồ mới nháy mắt cho hai tên kia.
Mà lão Chung và tóc vàng cũng từ trong khiếp sợ tĩnh lại ngầm hiểu ý, ăn nói quát tháo: "Bốc phét, mày nhìn nhầm rồi, mày thắng chỗ nào mà thắng.” một bàn tay thò ra muốn làm loạn bài Lưu Dương, còn những người ngồi gần đó thấy tình hình như thế cũng bắt đầu tới vây xem.
"Thế nào, tao thua thì phải trả tiền, tụi mày thua thì không phải trả? Sòng bạc mở ra kinh doanh như thế sao." Lưu Dương thầm xuất một cỗ kình khí ngăn tay tên tóc vàng lại, sau đó nheo mắt khoác tay nói.
Tên Quái tử thấy tóc vàng và lão Chung xuất thủ thì bị chấn ngược lại, không thể làm gì khác hơn là tự thân xuất mã, trong tay cầm một quân bài, giơ tay định nắm lấy tay Lưu Dương, muốn vu oan, đồng thời còn la lớn hơn: "Được lắm, lão tử suốt ngày đánh nhạn, hôm nay lại bị nhạn mổ mắt, thằng bốc phét này muốn ăn gian trước mặt ông nội mày phải không."
"Ăn gian!? Mày không được nói lung tung, xem ai ăn gian rồi nói.” Bàn tay tên Quái tử vừa vung ra lập tức quay về một cách không tự chủ, còn tay tên tóc vàng đột nhiên run rẩy, trong tay hắn vẫn còn nắm vài quân bài, sự tình xảy ra quá nhanh, hắn vẫn chưa kịp khống chết, thấy Lưu Dương đảo mắt qua liền muốn buông bài xuống, bất quá Lưu Dương sao có thể cho hắn toại nguyện, một trảo bắt được tay tên tóc vàng: "Nhìn xem, đây là cái gì."
Tay tóc vàng bị Lưu Dương nắm được giơ thẳng lên phía trên, trong ánh sáng của bóng đèn có ba quân bài từ trong đó rớt xuống, Lưu Dương thoáng cầm những quân mạt chược vừa rớt, hắn thừa thắng xông lên nói: "Rốt cuộc là tao ăn gian hay mày ăn gian, việc hắn đổi bài đừng thấy tao không nói là nghĩ tao không biết, thua không trả tiền, lại bị vu oan, bản thân tao muốn xem thử là sòng bạc này làm ăn thế nào."
Tên tóc vàng bị vạch trần khiến cho cả sòng bạc ồ lên, chỉ cần là người bình thường ở đây đều biết hắn là ai, ai cũng biết hắn là thủ hạ của quái tử, bình thường giúp quái tử bồi người chơi, có mấy người đã thua nhiều dưới tay hắn, lập tức báo lên: "Được lắm, thì ra bọn mày ăn gian, khó trách chưa lần nào tao thắng được, tụi mày làm ăn như thế về sau có ai còn dám đến đây đánh bạc."
Quái tử thấy quần chúng kích động, có chút trấn án không nổi cục diện, những người này bình thường giả trí ở đây, mỗi năm cũng cúng cho sòng bạc hơn 10 vạn, nếu như đắc tội với bọn họ, thì còn có ai dám đến chơi ở sòng bạc, lạnh lùng nhìn lướt qua tên tóc vàng, không còn cách nào khác, ai bảo hôm nay đụng phải ổ kiến lửa, hắn khoát khoát tay, lớn tiếng nói: "Chuyện của tóc vàng là chuyện của riêng nó, không liên quan gì đến sòng bạc, hắn dám ở đây ăn gian thì quái tử ta sẽ đòi lại công lý cho mọi người. Bây đầu, lưu lại một cánh tay của tên tóc vàng."
"Anh quái tử, ngươi. . ." Tóc vàng thấy Quái tử kéo hắn đi chịu tội thay, đang muốn tự bảo vệ mình bằng cách phun ra hết mọi chuyện.
Nhưng mà đám người trông coi ở đây đều là thân tín của tên quái tử, bọn chúng sao có thể cấp cho tên tóc vàng cơ hội nói chuyện, vài tên xông lên đè tên tóc vàng xuống, đồng thời bị mồm hắn, tóc vàng ú a ú ớ, nhưng một câu cũng nói không được, trong nhóm người có một tên mặt sẹo rút cây đao mổ lợn sáng bóng như tuyết, giơ tay chém xuống, tên tóc vàng chưa kịp phản ứng thì tay đã bay xa người, máu tươi phu ra như mưa. Tóc vàng không ngờ quái tử lại hạ thủ độc ác như thế, hắn chưa kịp phản ứng thì tay phải đã rơi xuống mặt đất, máu tươi điên cuồng phun ra, đau đớn kịch liệt kéo tới, tên tóc vàng lập tức ngất đi, ngã xuống đất, máu me lênh lánh, trong sòng bạc liền bốc lên một cỗ máu tanh .
Cục diện thảm liệt như thế lập tức dẹp an đám người chơi trong sòng bạc, cho dù là người lúc nãy hô to tiếng nhất cũng không dám mở miệng, lúc này họ mới nhớ đến tên quái tử là người phụ trách sòng bạc này, hơn nữa còn là đại ca trong giới xã hội đen, những người tới đây đa số là vì tiêu khiến, nên không muốn ‘hồn du tam quốc’ ở nơi như thế này.
Mà Lưu Dương có chút bất ngờ với thủ đoạn độc ác của tên quái tử, bài cục vừa rồi hắn là người rõ ràng nhất, tên tóc vàng tuyệt đối là thuộc hạ của quái tử, hơn nữa hình như rất thân cận, nói động liền động thủ, nói chặt tay là chặt, xem ra tên quái tử này quả là bưu hãn, sát phạt quyết đoán, không chút lưu tình, huống hồ đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy tràng cảnh máu tanh thế này, tuy võ công rất cao, thế nhưng dù sao lúc này Lưu Dương cũng chỉ mới 16 tuổi mà thôi.
Thu thập xong tên tóc vàng, Quái tử không thèm nhìn lại hắn một phát, đưa ánh mắt hướng về phía Lưu Dương, độc ác nói: "Tên tóc vàng ăn gian đã bị xử lý, bây giờ đến lượt mày, mày còn gì để nói không?" Giọng điệu uy hiếp của tên quái tử rất rõ, ý tứ chính là, mày thức thời thì để lại một bàn tay, lúc đó tao sẽ bỏ qua, nếu không thì để cái mạng chó lại.
"Lúc nãy tao *éo ăn gian thì chuyện này liên quan éo gì đến tao, chẳng lẻ sòng bạc lớn thế này lại muốn quịt tiền của người khác." Đối với sự uy hiếp của quái tử, Lưu Dương tài cao gan lớn nên không có chút sợ hãi, thậm chí bởi vì tên quái tử tạo ra tràng diện máu tanh để uy hiếp lại khiến hắn chán ghét, tràng cảnh thế này đối với Lưu Dương không có chút gì gọi là đáng sợ, chỉ hơi khó chịu một chút mà thôi.
Thấy Lưu Dương không chút nghe lời, mấy tên vừa ra tay lúc nãy lập tức bước lên, còn tên đàn em cầm đao chém rụng tay tóc vàng lúc nãy vẫn ở đó, trên tay vẫn còn câm cây đao dính đầy máu tươi, cứ như vậy giơ đao bước tới gần. Còn ba Triệu Bác đứng phía sau Lưu Dương hai chân đã run lẩy bẩy không ngừng, lão phát hiện suy nghĩ của mình quá đơn giản, những tên xã hội đen này làm gì biết nói đạo lý, lão đã hối hận vì đã không nghe lời của thằng con, thua cũng thua rồi, ít nhất là vẫn giữ được mạng, nhưng với cục diện hiện tại, thì chỉ sợ chốc lát nữa hồn vía cũng phải để lại ở chỗ này rồi.