Động tác lỗ mãn của người này khiến Lưu Dương có chút không hài lòng, lông mày hắn khẽ nhíu lại, lách mình một cái nhẹ nhàng tránh bàn tay của ông lão. Lão giả “Di” một tiếng, khẽ trách vì hành động của bản thân, càng kinh ngạc hơn vì sao không có bắt được hán tử này. Cùng lúc này hai bên trái phải Lưu Dương tập trung đến rất nhiều người, dường như muốn nhìn cho rõ hắn là ai.
Những người bị bỏ phía sau cũng theo dần lên, bọn họ đứng tập trung phía sau lão giả, đánh giá Lưu Dương. Bị một đám người đứng trước mặt đánh giá, hơn nữa toàn là các lão bất tử, Lưu Dương cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nâng chiếc vali mật mã trong tay lên, hướng các lão nhân nói:
- Không nên gấp gáp, tôi có chạy đi đâu mà sợ, đồ vẫn ở đây, bất quá ở chỗ này không tiện mở ra xem, chẵng lẻ chúng ta lại ngồi xem ngoài đại sảnh?
Lúc này lão giả mới nhìn thấy sự thất thốt của bản thân, đúng là ở đại sảnh này không phải là nới thích hợp để xem bảo vật, huống chi là đại bảo vật. Lão giả cười thẹn một chút, nói :
- Xin lỗi, ta họ Gia Cát, là thủ tịch Giám Định Sư ở đây, mời vào trong.
Nói xong lão giả khách khí, giang tay mời Lưu Dương vào trong.
Lưu dương cũng không khách khí, ngẩng đầu đi vào bên trong, mà lão giả một bên dẫn đường, lại vừa hỏi:
- Xin hỏi vị tiên sinh này, vật anh mang tới để giám định là gì thế.
Vừa rồi lão báo ra họ Gia Cát, như vậy thủ tịch Giám Định Sư này, chắc chắn là người trong tộc Gia Cát, đồng thời xem ra hình như địa vị không thấp, Lưu Dương lờ mờ nhìn ra trên người lão có nội công gia pháp, xem ra tộc Gia Cát là một trong những gia tộc cổ võ.
Lưu Dương nếu đã đến nơi này, hắn cũng không có ý định giấu diếm, bất quá cũng không thể để cho bọn họ biết dễ dàng như thế được, hơi hơi cười, nói đầy thâm ý:
- Có thể dùng bình ngọc dương chi để đựng, đồng thời giá trị so với bình ngọc lại cao hơn, thì mọi người đoán thử nó sẽ là cái gì.
Lời nói của Lưu Dương làm trong lòng lão đầu họ Gia Cát khẽ động, chẳng lẽ là cái này, không có khả năng a, lão không dám tin tưởng nhìn vào lưu dương, lộ ra biểu tình khiếp sợ, nói rằng:
- Chẳng lẽ là, chẳng lẽ là. . .
Lão bỗng nhiên nói lắp, ngập ngừng, ấp úng dường như mới thốt ra một chữ: "Đan…?"
Lưu gật mạnh một cái, sau đó tiêu sái bước về phía trước, hắn đã đạt được mục đích làm cho lão già này thất thố triệt để, trong miệng lão thì thào nói,
- Không có khả năng a.
Mà Lý Kinh Lý, tên quả lý tầng 1 còn không biết chuyện gì xảy ra, đứng bên cạnh hỏi:
- Gia Cát lão tiên sinh, rốt cuộc là hắn đã nói cái gì?
Những lão giả còn lại khi nãy linh tính chợt động, xích gần lạ nghe chuyện, lúc này cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ .
Lưu Dương đi ra thật xa, lúc này lão Gia Cát mới tỉnh ngộ lại, vội vàng cấp bách đuổi theo vài bước, vừa đi vừa phân phó cho Lý Khinh Lý bên cạnh nói:
- Tiểu Lý, nhanh đi mở phòng khách quý, đồng thời thông báo cho Chí Húc cùng qua đây, có trọng bảo xuất hiện, hơn nữa không phải là bất cứ trọng bảo nào đã từng xuất hiện.
Lần đầu tiên Lý Khinh Lý nhìn thấy lão Gia Cát khẩn trương như thế, vội vã chạy nhanh vài bước, đi vào an bài mọi chuyện được dặn. Gia Cát lão đầu cũng bước nhanh vài bước, đuổi theo đến cạnh người Lưu Dương, nhiệt tình nói:
- Vị tiên sinh này, mời qua bên đây, chúng ta đến phòng khách quý trò chuyện.
Tốc độ làm việc của Lý Khinh Lý rất nhanh, khi đoàn người tới phòng khách quý thì nó đã mở, vẫn còn vài nhânh viên đang dọn dẹp, nhóm Giám Định Sư kéo nhau vào phòng, Gia Cát lão đầu không để việc Lưu Dương tự ngồi xuống, đã vội vàng hỏi:
- Vị tiên sinh này, đúng là đan sao?
Cũng khó trách Gia Cát lão đầu kích động như thế, đan dược đã thất truyền mấy trăm năm rồi, lịch sử của vạn bảo đại hội cũng đã 400 năm chưa xuất hiện qua chúng, mặc dù có người lưu giữ thì cũng coi như bảo bối, căn bản không ai đem bán. Lão Gia Cát nghĩ là cả đời sẽ không được nhìn thấy đan dược, nhưng không ngờ hôm nay lại có cơ hội, vẻn vẹn tin tức như thế, đã đủ khiến giới cổ võ chao đảo, việc này đã tạo oanh động rất lớn.
- Không sai, chính là đan dược, hơn nữa không phải là đan dược bình thường, cũng không phải chỉ có một viên.
Lưu Dương thần bí hé mở đáp án.
Lúc này lão đầu Gia Cát hạnh phúc đến nỗi thiếu chút nữa bất tĩnh, không phải đan dược bình thường, hơn nữa còn hơn 1 viên, đó là cái gì, chẳng lẽ là? Sắc mặt lão giả Gia Cát khẽ biế, hôm nay chỉ sợ là ngày lão thay đổi sắc mặt nhiều nhất từ trước đến giờ, một năm qua gộp lại cũng không nhiều bằng hôm nay, thậm chí lão còn hoài nghi mình đang ở trong mộng.
Lưu Dương bấm mật mã, lấy 7 bình ngọc ra, nhất nhất đặt trên bàn. Lão Gia Cát cứ nghĩ chỉ có một viên, không ngờ bây giờ tới 7 khỏa, hơn nữa quả nhiên giống như Lý Kinh Lý đã nói, những ... bình Dương Chi bạch ngọc này tản mát linh khí êm dịu, do đó có thể chứng minh chúng đã được đặt ở nơi linh khí sung túc ngàn năm, mới có thể được tình trạng như hiện tại, vẻn vẹn chỉ cần 7 bình ngọc cỏ thể tổ hợp lại thành bảo vật cấp A, cho nên loại đan dược được đựng trong đó thì khỏi bàn.
Dưới ánh mắt quan sát của các lão đầu, lưu dương thản nhiên nói:
- Trong bảy bình ngọc trước mắt này đều là đan dược, hơn nữa toàn bộ đều là Trúc Cơ Đan.
- Trúc Cơ Đan.
Dường như một viên đá lớn ném vào hồ nước yên tĩnh, trong phòng trở nên náo nhiệt cực kỳ.
Hơn nữa biểu tình ở đó hiện ra vẻ khiếp sợ, số còn lại thì mờ mờ mịt mịt không hiểu chuyện gì, nhưng sau khi hỏi một chút thì toàn bộ đều ngây dại, bên trong phòng lại lâm vào một màng yên lặng, thậm chí cả tiếng thì thầm cũng không có.
Lúc này, cửa đột nhiên bị một người đẩy ra, một trung niên nhân tuấn tú vọt nhanh vào, Lưu Dương nhìn người này, trong lòng hắn khẽ động, trung niên này cũng là một cao thủ nội gia, xem khí thế của hắn, tựa hồ rất giống với Gia Cát lão đầu, tựa hồ cũng là một thành viên của tộc Gia Cát.
Người mới tới này hiển nhiên có địa vị rất cao, những giám định sư cũng mở đường cho hắn, khi hắn đi tới phía trước, lão Gia Cát nhìn hắn, khoát tay nói:
- Chí húc, qua đây, quan sát Trúc Cơ đan này một chút.
Xem ra Trúc Cơ Đan rất trân quý, vừa rồi Lưu Dương báo danh ra vẫn chưa có ai đi đến mở nắp bình, cho dù người tên Chí Húc tới cũng chỉ toát ra thần sắc si mê, vân không dám động thủ bậy bạ.
Không ai động thủ thì có mà xem cái rắm a, Lưu Dương muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, hắn không có nhiều thời gian để lãng phí, những người này cứ nhìn tới nhìn lui như thế đã làm hắn chịu không nổi rồi. Vì vậy chủ động cầm một bình ngọc, mở nắp, lấy viên đan ra ngoài, hay viên được lấy ra là Trúc Cơ đan hệ mộc, màu sắc xanh lục trong suốt, quả là một món hang thượng phẩm.
Mấu chốt nhất chính là, khỏa đan dược này như trung tâm của một tinh hệ, dường như vụ khí đang lưu động không ngừng quanh đó, như mờ như ảo. Thấy Trúc Cơ đan hoàn mỹ như thế, lão đầu Gia Cát lập tức thất thố, thì thầm trong miệng:
- Quả nhiên là Trúc Cơ Đan, cực phẩm trúc cơ đan hệ mộc, chẳng lẻ bên trong các chiếc bình kia đều là Trúc Cơ đan như thế sao?
Ngoài lão ra thì những người khác không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào viên đan dược tron tay Lưu Dương, phảng phất muốn đem viên Trúc Cơ đan này khắc sâu trong tâm trí. Tâm tình của Gia Cát Chí Húc càng them xúc động, con hắn đã sắp đến tuổi luyện võ, vốn hắn muốn dùng quán dính đại pháp, hỗ trợ Trúc Cơ, nhưng là chân khí của hắn có hạn, cho dù tốn ba năm công lực, mạnh mẽ Trúc Cơ thì cũng chỉ lợi hại hơn một chút mà thôi.
Hắn cũng muốn tận lực tìm biện pháp giúp con mình tốt hơn, đáng tiếc hắn tìm không được biện pháp tốt. Nhưng lúc này sự tình đã có chuyển biến, nếu có khỏa Trúc Cơ đan này thì mọi chuyện đều dễ tính, mấu chốt nhất chính là, con hắn cũng là mộc thuộc tính, mà còn là Tang Trà mộc, trong hệ mộc cũng coi như là cực phẩm, có được khỏa Trúc Cơ đan này thì khoảng thời gian tới con của hắn sẽ rất huy hoàng.
- Không, còn lại tuy cũng là Trúc Cơ Đan, thế nhưng lại không giống với khỏa Này.
Lưu Dương mỉm cười, cất viên Trúc Cơ đan hệ mộc, sau đó từng bước từng bước biểu diễn, kim, thủy, hỏa, thổ, âm, dương, mỗi một viên trúc cơ đan được lấy ra đều khiến mọi người giật mình, cho đến khi toàn bộ được lấy ra thì họ hoàn toàn thất thố, có mấy người cư nhiên hưng phấn đến ngơ ngơ ngác ngác, bất quá không ai chú ý đến họ, mấy khỏa đan dược này vẫn đáng nhìn hơn a.
Chỉ cần là trong giới cổ võ, không ai không muốn mình được Trúc Cơ đan? Hơn nữa lại còn nguyên một bộ, bao quát đủ 7 hệ, đủ để cho bảy người có thuộc tính bất đồng trúc cơ, then chốt chính là, trong đó có tới mấy khỏa trúc cơ đan cực phẩm.
Lưu Dương thấy nguyên đám người nhà Gia Cát trợn mắt há mồn nhìn Trúc Cơ Đan, mỉm cười hỏi:
- Trúc Cơ Đan thì ở chỗ này, không biết Gia Cát lão tiên sinh đánh giá thế nào, đặt tụi nó ở cấp nào.
Gia Cát lão đầu bỗng nhiên tỉnh lại, clão xuýt quên mất mình là một giám định sư, vội trả lời:
- Còn cấp gì nữa, đương nhiên là cực phẩm rồi.
- Bất quá vị tiên sinh này, không biết những viên Trúc Cơ đan của anh lấy được ở đâu, hay tự mình luyện chế?
Gia Cát Chí Húc mạnh dạn nói lên tiếng lòng của đám người, đúng vậy, Trúc Cơ Đan tuy rằng hiếm thấy, thế nhưng đối với đan đạo mà nói thì đan đạo vẫn quan trọng hơn, bọn họ muốn biết, thoáng cái đã xuất hiện tới 7 khỏa Trúc Cơ đan, là tình cờ gặp được hay đan đạo tái hiện, đó là hai chuyện mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
- Đương nhiên. . .
Lưu Dương bỗng nhiên đề cao thanh âm, sau đó ngừng lại, hắn cố ý làm cho tâm tình mọi người khẩn trương lên. Quả nhiên đám người bị lời nói của hắn hấp dẫn, lỗ tai ai cũng dựng đứng lên, còn Lưu Dương lại tiếp tục xoay chuyển lời nói:
- Đương nhiên là ….có được ngoài ý muốn.