Lưu Dương sau khi chuẩn bị xong 30 thang thuốc, bắt đầu lo lắng suy nghĩ đến những tin tức nhận được trong hôm nay. Quả là không ít sự kiện, vạn bảo đại hội, đan đạo xuống dốc, mỗi một tin đều làm Lưu Dương cảm thấy lo lắng cho bản thân, hắn đột nhiên nghĩ tới việc nếu cứ tùy tiện thế này đi tham gia đại hội, chỉ sợ chắc sẽ gặp rất nhiều phiền toái.
Từ trên người Trịnh Quốc Vận, Lưu Dương có thể thấy được, tuy giới cổ võ đã tránh xa tầm nhìn của những người thường, nhưng mỗi một môn phái có lịch sử sâu xa, thì thực lực và thế lực của bọn đều cực kỳ cường đại, nếu vạn nhất bản thân để bại lộ bí mất về chuyện luyện đan, chỉ sợ bọn họ sẽ phái từng tốp từng tốp người tới cửa nhà. Bản thân không có gì phải sợ, đánh không nổi thì bỏ chạy, chỉ cần đừng bị vây quá rát thì chắc chắn sẽ không có việc gì, nhưng những người khác đặc biệt là cả nhà Hoàng Căn Vĩ, bọn họ đều là người bình thường, nếu người trong giới cổ võ dùng bọn họ để uy hiếp bản thân, thì lúc đó coi như hết khả năng lựa chọn.
Xem ra phải nghĩ ra cách nào đó , Lưu Dương đem mớ kiến thức Lý Long Cảnh truyền cho nhớ lại một lần, nhưng đó đều là những vấn đề thuộc võ học, căn bản không thể dùng để giải quyết chuyện hiện tại.
Lưu Dương nằm trên giường, cảm thấy bất lực, chẳng lẻ lại buông tha cho vạn bảo đại hội này sao, những nếu không buông tha thì phải bại lộ thân phận sao, cài gì cũng không được, nếu bây giờ có thuật dịch dung làm giả mặt nạ như trong các tiểu thuyết võ hiệp thì hay biết mấy, đáng tiếc trong mớ kiến thức Lý Long Cảnh truyền cho lại không nói về chuyện ấy.
Dịch dung, dịch dung, Lưu Dương vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ ngắm trăng, ánh trăng chiếu sáng làm cả mặt đất mang màu bạc, bầu trời không được mấy ngôi sao, đây chắc là hiện tượng trăng sáng sao thưa, quên đi, hôm nay muộn rồi, ngày mai còn có công chuyện nữa.
Đang muốn đóng cửa sổ, thì trong sân xuất hiện một bóng hình quen thuộc, Hoàng Nhã Lỵ, đã trễ thế này con bé còn muốn đi ra ngoài sao? Đang nghĩ nghĩ, Hoàng Nhã Lỵ tới giữa sân dừng chân lại, hơn nữa huy động quyền cước.
Lúc này Lưu Dương mới nhớ tới, hắn đã dạy Phi phượng quyết cho Hoàng Nhã Lỵ, thì ra mỗi ngày cô bé đều chăm chỉ tập luyện, nhìn bộ dạng uy vũ của cô bé thì chắc đã có được chút ít thành tựu rồi, lực quyền đạo hiện tại đã hơn 500 cân, vượt qua sức lực người thường, Phi phượng quyết đúng là một môn ngoại công không tệ.
Lưu Dương gật đầu, đang muốn đóng cửa sổ, thì lúc này cảm thấy phi phượng thần công và thuật dịch dung lại có liên hệ với nhau, dịch dung là thay đổi dung mạo của một người, mà muốn thay đổi thay đổi dung mạo một người thì nơi quan trọng nhất chính là khuôn mặt, như vậy nếu thay đổi dùng sức thay đổi một phần của khuôn mặt, rồi cố định lại thì không phải là có thể thay đổi dung mạo sao?
Trong đầu đột nhiên xông ra ý niệm như vậy, nhưng Lưu Dương cảm thấy rất có khả năng, Phi phượng quyết là ngoại công, khi truyền lại cho Hoàng Nhã Lỵ hắn chỉ xem qua một lần, sau đó không đụng đến nữa, bây giờ ngẫm lại nói không chừng phi phượng quyết này chính là mấu chốt của việc dịch dung, Lưu Dương lập tức bỏ hết mọi việc, quay lại lục trong lại phi phượng quyết từ trong đầu ra.
Phi phượng quyết là ngoại môn công pháp, vì vậy không dài, chủ yếu là nghiên cứu về cách phối hợp các bộ phận trong cơ thể mà thôi, Lưu Dương hiện tại đạt tới nhập phẩm cấp nên khi đem ra nó ra nghiên cứu thì tốc độ hiển nhiên là rất nhanh, hơn nữa mục tiêu hắn nghiên cứu không phải là toàn bộ các bộ phân trong cơ thể, hắn chỉ chú ý đến những nơi thuộc khuôn mặt mà thôi.
Bộ phận thuộc khuôn mặt khá nhiều hơn nữa lại rất nhỏ, là nơi khó khống chế nhất, hơn nữa các bộ phận đó không có tác dụng gì lớn, cho nên trong phi phượng quyết ghi về nó là ít nhất, không hề có chuyện một người dùng cái nháy mắt phát kinh đánh chết đối phương, cái đó chỉ xuất hiện trong mấy cuốn sách có xu hướng YY(tự sướng) nhàm chán. Nhưng Phi phượng quyết có giảng giải về sự phối hợp với tất cả các bộ phận trong khuôn mặt, hơn nữa Lưu Dương đã đả thông toàn bộ 20 nhánh kinh mạch, chân khí có thể di chuyển tự do, không đến nữa giờ, hắn đã đạt được thành công ban đầu.
Dưới sự giúp đỡ của chân khí hắn có thể không chế vài bộ phận nhỏ trong khuôn mặt, dung sức làm lệch về hướng ngược lại, kết quả thu được đương nhiên là khuôn mặt đại biến, nhưng vẻ mặt này lại giống như quỷ, xấu đến nỗi mặt nạ được làm còn không bằng, người khác nhìn vào biết ngay là giả.
Bất quá tiến bọ như thế làm Lưu Dương sung sướng cực kỳ, bất kể thế nào hắn biết được con đường mình tìm ra là không hề sai, chỉ cần tiếp tục kiên trì nghiên cứu chắc chắn thu được thành công. Có được kinh nghiệm ban đầu, Lưu Dương bắt đầu lo lắng, làm sao để sử dụng ít chân khí nhất để không chế các bộ phận, làm sao để tăng thời gian khống chế lên, làm sao để khống chế nhiều bộ phận hơn.
Từ từ từng cửa ải khó khăn bị Lưu Dương vượt qua trọn vẹn, vẻn vẹn chỉ một phần của Phi Phượng quyết Lưu Dương đã sáng tạo ra một bộ võ công mang tính phụ trợ cợ kỳ đặc biệt, bộ võ công này có thể biến một người từ hình dạng ban đầu có khuôn mặt khác, nên có thể hiểu được chỗ thực dụng của nó.
Hơn 5 tiếng đồng hồ nghiên cứu không ngừng, Lưu Dương đã có thể khống chế các bộ phận trên khuôn mặt một cách thuần thục, hơn nữa rút ra vài loại phương pháp riêng, làm cho việc dùng khống chân khí khống chế tiết kiệm hơn rất nhiều, thậm chí ở một vài nhóm cơ, có thể chỉ cần dùng sức người mà không cần dùng đến chân khí.
Nhìn gương mặt quỷ dị trong gương, trong lòng Lưu Dương ngoại trừ sung sướng cũng chỉ còn sung sướng, một buổi tối đạt được thành quả như vậy thì sau này chắc chắc có thể hoàn thiện, môn võ công phụ trợ này sẽ có trợ giúp rất lớn về sau. Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy đêm đã khuya, Lưu Dương bắt đầu quá trình luyện công hôm này, đã hơn 20 ngày từ lúc quay lại thành phố, không biết đến khi nào mới đột phá đến tầng tiếp theo đây?
Sáng ngày hôm sau, Lưu Dương dậy chuẩn bị xong cầm 30 thang thuốc ra cửa tiểu khu chờ. Thời gian hẹn với Cố Phán Nhi là 8h30, nhưng mới khoảng 8h10 Lưu Dương đã đi ra ngoài, khi có hẹn với con gái, thì con trai nên tới sớm một chút là hay hơn.
Đứng trước cổng tiểu khu, nhìn đồng hồ thấy còn 20’ nữa mới tới, đang muốn tìm thứ gì đó để giết thời gian, thì bên ngoài truyền đến tiếng van của còi ô-tô. Lưu Dương qua thấy xe Cố Phán Nhi đang dừng bên lề đường chờ bên ngoài, xem ra cô nàng đã tới sớm hơn, cửa kính của xe được hạ xuống, lộ ra vẻ mặt hớn hở của Cố Phán Nhi, hướng Lưu Dương vãy tay, kêu lên:
- Lưu Dương, chỗ này, mau tới đây.
Lưu Dương từ từ đi đến trước cửa xe, có chút ngạc nhiên hỏi:
- Cố Phán Nhi, sao bạn lại tới sớm như thế.
- Mình dậy từ sáng sớm, nên muốn tới sớm một chút, thật ra mình cũng chỉ vừa tới mà thôi.
Cố Phán Nhi mỉm cười trả lời, đẩy cửa xe bước xuống, còn tên tài xế bên cạnh cũng bước ra, duỗi tay giúp Lưu Dương cầm hai bao thuốc bự.
30 thang thuốc được Lưu Dương sắp xếp chỉnh tề trong các bao to, lái xe nhận lấy, cẩn thận đem đặt vào cốp xe, hai bao thuốc lớn như thế không thể để Lưu Dương cứ ôm mà ngồi lên xe, Lưu Dương đứng nhìn người lái xe đi cất các bao thuốc, xong cũng bước lên xe ngồi.
- May là mình ra sớm , nếu không bạn phải chờ đến 8h30 rồi.
Lưu Dương ở ghế sau hướng lên trên nói.
Cố Phán Nhi quay đầu khiêm nhường nói:
- Không sao, lần này mời bạn đến là vì ông, nên tới sớm hơn để chờ là chuyện nên làm, không thể để bạn đứng chỗ này mà chờ mình được.
Sau khi lái xe lên xe, chiếc xe phóng rất nhanh về phía trước, xuyên qua trung tâm của thành phố U, hướng ra ngoại ô. Hiện tại là cuối tuần, không có người đi làm, nên không gặp phải các sự cố về giao thông, tốc độ của chiếc xe khá nhanh, hơn nữa xem ra trình độ của lái xe này không tệ, xem chạy nhanh như thế mà lại rất êm, khoảng 20’ sau bọn họ đã ra khỏi nội thành.
- Chúng ta đi đến nơi nào?
Lưu Dương thấy xe đã ra khỏi nội thành, nhưng vẫn chưa có ý định dừng lại, hỏi.
Cố Phán Nhi vội vàng trả lời:
- Mấy ngày nay thân thể ông mình không được tốt, nên chuyển đến sống cạnh Kính hồ, một lúc nữa mới tới nơi.
Kính hồ, Lưu Dương đương nhiên biết chỗ đó, là khu vực đẹp nhất xung quanh thành phố U, đương nhiên giá cả ở đây cũng gần bằng với đoạn đường thương mại vàng trong thành phố, đặc biệt năm trước vừa mới xây dựng xong một khu biệt thự, được xưng là khu biệt thự an dưỡng tốt nhất trong thành phố U thậm chí là trong cả tỉnh, vì nới đó tựa và Kính hồ, không khí trong lành, cảnh sắc rất đẹp, đúng là lựa chọn tốt nhất cho việc nghĩ ngơi.
Không ngờ lúc này lại đến Kính hồ, Lưu Dương còn tưởng phải đi vào biệt viện của chính phủ hoặc quân đội gì gì đó, bất quá ngẫm lại nếu không có Cố Phán Nhi đi cùng thì hơi phiền, tuy Kính Hồ cách thành phố U một khoảng không xa, nhưng lại không có tuyến xe bus đến đó, bởi vì những người mua được nhà ở đó đều có xe riêng, hơn nữa Lưu Dương hiểu nếu bản thân muốn tự tiến vào khu đó thì cũng gặp một ít phiền toái.
Quả nhiên, với tốc độ cao sau 20’ chiếc xe đã tới Kính hồ, nơi đây vốn là một viên minh châu trong vùng phụ cận của thành phố U, bất quá mười mấy năm về trước, vì đầy nhanh tiến độ công nghiệp hóa, không ít nhà máy được xây dựng tại kính hồ này, khiến kinh hồ bị ô nhiễm nặng, hơi thối bốc lên nồng nặc, không ai nguyện ý sinh sống quanh đây.
Nên 10 năm trước, trải qua vài cuộc họp, thành phố U đã dời những nhà máy gây ô nhiễm đi, hơn nữa dẫn nước dùng chất hóa học rửa sạch kính hồ, trả lại vẻ đẹp ngày xưa cho nó, theo việc quan tâm môi trường càng cao, khiến xung quanh đây trồng rất nhiều cây xanh, quang cảnh ngày càng xinh đẹp.
Tốc độ giảm lại, ô tô rẻ vào một con đường tắt, Lưu Dương nhìn thấy biển hiệu Thư Hương Thủy Ngạn , đây chính là khu biệt thự nổi tiếng nhất của kính hồ, quả nhiên, lão gia tử ở trong khu biệt thự sang trọng nhất tại thành phố U: Thư Hương Thủy Ngạn, những người sống bên trong khu này cực kỳ giàu có, nên công tác an ninh cực kỳ chặc chẽ, nếu không phải là được Cố Phán Nhi dẫn đi, Lưu Dương muốn đi vào chắc chắn sẽ gặp không ít khó khăn.
Căn biệt thự lão gia tử ở cũng là một trong những căn đẹp nhất ở đây, ngay cạnh kính hồ, hơn nữa là phong cảnh đẹp nhất tại kính hồ này, từ chỗ này đi thêm vài phút là tới được trường đê, ở đây khi mặt trời chiều gã về hướng tây, đứng trên trường đê của kính hồ nhìn về ánh tà dương tây hạ, quả thật có thể cảm thấy một ít vị khác của phong cảm, làm cho lòng người cảm thấy thoải mái vui vẻ hơn.