Trong hơn một ngày hôm sau, Lưu Dương cơ hồ đã quét ngang tất cả trạm chờ xe bus, tàu điện ngầm trong thành phố U, tóm hơn 300 tên cướp giật và móc túi, khiến cảnh sát bận bịu nhưng lại rất vui vẻ, bởi vì nhiệm vụ của bọn họ đã giảm bớt. Đại đa số mấy tên tội phạm bị Lưu Dương hạ gục, không chỉ những tên mới hành nghề, mà có thằng ít nhất cũng đã nhúng tay vào vài chục vụ án, còn có vài thằng dính lệnh truy nã, cảnh sát vì tóm được tội phạm liên tục nên được rất nhiều sự khen ngợi.
So với những cảnh sát luôn nhận được sự khen ngượi, thì người dân thành phố cũng rất cao hứng, dưới tình huống Lưu Dương liên tục xuất kích, nhiều nhóm tội phạm đã rơi vào vòng pháp luật, còn số còn lại thấy tình hình quá căng nên không dám vọng động , ít nhất ở ngoài đường bây giờ thì bọn móc túi đã hoàn toàn mất tích , những người sử dụng giao thông công cộng không còn bị mất tiền , thậm chí người dân trong thành phố còn tán dương: có một đại hiệp, chuyên môn nhằm vào mấy tên tội phạm này, vì dân chúng làm được chuyện tốt.
Đương nhiên , vị đại hiệp này trở thành điểm tựa trong lòng người dân giống như đã xuất hiện hơn một tháng trướng đây, thậm chí một vài tệ nạn khác như những vụ án gây ra bởi xã hội đen cũng được giảm bớt , bởi vì có sự tồn tại của đại hiệp che mặt, lúc này đại hiệp che mặt đã trở thành thần bảo vệ cho người dân trong thành phố.
Tình hình trong thành phố U mấy ngày nay quả thật rất tươi đẹp đối với người dân và cảnh sát, nhưng đối với những tên tội phạm thì dường như đang có một đám may đen treo trên đầu chúng , bọn chúng đang tìm hiểu thông tin tại sao Lưu Dương lại nhắm vào mình ra tay, đáng tiếc Lưu Dương làm việc rất cẩn thận, nên chúng đành tốn công vô ích.
Khu vực ngoại ô thành phố U, đây là một nơi rất phức tạp, nơi này là một khu vực tự phát, vì không được quy hoạch, cho nên ở đây rất phức tạp, mà dân cư bên trong khu vực này cũng rất hỗn tạp. Trong một khu dân cư có một ngôi nhà được xây dựng bừa bại, có ba người lén lén lút lút đang nói chuyện cùng nhau, trong đó có một tên vẻ mặt dự tợn như chứa sự lo lắng hướng đến một tên gầy ốm hỏi:
- Đại ca, rốt cuộc tên này là ai, tại sao hắn chuyên môn nhắm vào chúng ta để ra tay?
- Điều tra ra chưa?
Tên nhỏ gầy hỏi ngược lại, nếu so sánh tên đại ca với tên đang được hỏi thì, tên này giống đại ca hơn, con tên đại ca thì ngược lại có vẻ rất giống người hầu, có khuôn mặt rất đánh khinh. Bất quá thiên hạ to lớn vô kì bất hữu(không có gì là không thể), hơn nữa đây có lẻ xuất phát từ nguyên nhân chính của những băng trộm cắp. Tay nghề của đại ca trong băng chỉ cần giỏi hơn số còn lại, hơn nữa việc này không phải là đi đánh nhau, nên không quá nhấn mạnh vào thể hình.
- Qua các con đường quen biết em đã thử tiếp xúc với những tên thuộc người chúng ta đang bị bắt, bọn chúng nói giống nhau chắc chắn đây là do một người trẻ tuổi gây nên, nhưng thân thủ tênnày rất cao, khiến chung ta giờ đây gần như xuy sụp , vẻn vẹn trong vài ngày, chúng ta đã bị bắt hơn 200 người, phải biết rằng toàn bộ người của ta hợp lại cũng không đến 400, Mẹ Nó thật!
Tên kia có chút ưu tư nói.
- Bảo luật sư của tổ chức tìm cách cứu mọi người ra, một tên trẻ tuổi không ngờ lại có gan lớn như vậy, xem ra chúng ta không thể buông tha cho hắn, Tật Phong, đi điều tra xem thằng khốn đó thường hoạt động ở chỗ nào, chúng ta bố trí một lần.
Tên nhỏ gầy cả giận nói, hắn là đại ca trong băng móc túi này, bất quá gần đây bận chút việc không thể trông nom công việc , sự tình đều giao cho lão Tam , cũng chính là tên có khuôn mặt dữ tợn kia, vốn khi sự tình vừa bắt đầu, lão Tam cũng muốn tự mình xử lý nên ỉm đi, không ngờ sự tình càng ngày càng ác liệt, đành phải kinh động đến lão Đại và lão Nhị.
Tên cao gầy được xưng là Tật Phong gật đầu ra vẻ đã hiểu, thoạt nhìn hắn giống như một que tăm, phảng phất chỉ cần gió thổi qua là có thể bay đi bất cứ lúc nào, nhưng hắn lại là nhân vật số hai trong tập đoàn móc túi này.
- Đúng vậy, Đại ca, em tìm luật sư rồi, phỏng chừng kết quả rất nhanh sẽ có .
Lão Tam thấy Đại ca và Nhị ca quyết định ra tay với tên thần bí kia, liền thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn rất rõ ràng sự lợi hại của đại ca và nhị ca, chỉ cần bọn họ hạ quyết tâm, thì không có ai là không giải quyết được, thằng nhóc chỉ biết trình mò kia chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Lưu Dương không hề biết băng móc túi này đang lên kế hoạch đối phó mình, hắn vẫn dốc toàn lực đi tìm kìm bọn chúng, bất quá hai ngày nay hình như chúng đã mai danh ẩn tích, tìm cả ngày mà không gặp được vụ nào, đổi vài tuyến xe cũng không thấy ai. Đang đứng chờ ở điểm dừng, Lưu Dương thấy tuyến số 18 đang tiến tới, hắn đang rãnh rỗi nên bước lên xe kiếm chỗ ngồi ra bộ nhắm mắt dưỡng thần, sau đó đem cảm ứng phóng ra, cảm giác toàn bộ hành động của những người đang ngồi trên xe này.
Sau khi Lưu Dương lên xe, thì dưới đuôi xe có hai người chú ý đến hắn, hai người rõ ràng một tên là Tật Phong bàn chuyện đêm qua tên còn lại mặt lấm la lắm lét như chuột.
Hôm qua sau khi quyết định, bọn chúng liền nhanh chóng triễn khai hành động, Tật Phong mang theo vài thằng đàn em dưới tay đi điều tra thu thập tin tức, cuối cùng phát hiện người ra tay thường xuyên xuất hiện ở những tuyến giao thông này, bọn chúng đã sớm lên những chuyến xe bus này, hơn nữa chú ý từ người đi trên xe.
Tuy Lưu Dương đều che mặt trong mỗi lần động thủ, nhưng sức quan sát của mấy tên móc túi rất tốt, chúng có thể phán đoán trọng lượng tuổi tác đặc điểm của người ra tay, việc này khiến phạm vi điều tra giảm bớt, hơn nữa bọn chúng còn thấy tên kia mỗi lần nhìn thấy dân móc túi sẽ lập tức xuất thủ, liền bố trí Tật Phong tên chạy nhanh nhất trong bọn chúng đi phụ trách tìm người, và dẫn người đó tiến vào bẫy.
Khi hai người tật Tật Phong nhìn thấy Lưu Dương lên xe lúc, liền thấy tuổi tác chiều cao hình dáng cơ thể khá giống với người được tả, liền nghĩ đến ngay, bất quá Tật Phong luôn là người bình tĩnh, dựa theo thực lực của Lưu Dương thể hiện trong mấy ngày nay, thì biết bảo thân không phải đối thủ của hắn, liền nán lại tính động thủ sau khi xuống xe.
Rất nhanh, xe đã đến trạm dừng, vài người đứng lên, chuẩn bị xuống xe, Tật Phong mắt tra xét những người này, tìm đối tượng thích hợp để xuống tay, cũng đứng lên, làm bộ như xuống xe, đứng phía sau ‘con dê béo’ đã chọn.
Lúc mới đầu Lưu Dương không hề chú ý, nhưng hành động của Tật Phong đã làm hắn chú ý, vài ngày qua tóm được mấy trăm tên móc túi, đối với cử chỉ bọn móc túi hắn rất quen thuộc, vừa rồi khi Tật Phong đang ngồi, hắn che dấu rất tốt, nhưng khi cửa mở hắn đứng lên thì lập tức hiện nguyên hình , Lưu Dương vội vàng đứng lên.
Bất quá lúc này chiếc xe bus đã đến trạm , khi lái xe phanh lại thì mọi người nhào tới trước theo quán tính, mà lợi dụng cơ hội này Tật Phong liền ra tay, nhanh chóng móc ví tiền của một người phụ nữ đứng cạnh, hắn đã làm đi làm lại động tác này nhiều lần nên rất lưu loát.
Lưu Dương đã hơn một ngày chưa được ra tay , đang rất nhàm chán, thấy được tên móc túi này, vội vàng chuẩn bị xuất thủ, Tật Phong sau khi đắc thủ không đưa ví tiền cho người khác giữ, mà là cầm luôn bên người, khi cửa xe vừa mở lập tức lách người đi xuống.
Lưu Dương thật không ngờ tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy, có chút trở tay không kịp, đây là lần đầu tiên hắn thất thủ khi bắt bọn móc túi , nên hắn không thể cam lòng, lập tức đuổi theo.
Tật Phong sau khi xuống xe, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Lưu Dương đi theo, hắn biết với trình độ móc túi của hắn thì ngay cả người trong nghề còn khó nhìn ra được, hơn nữa hình dạng của tên đi theo rất giống với miêu tả về thằng khốn nạn kia, hắn kiêu ngạo ngoắc tay với Lưu Dương, sau đó chạy nhanh về phía trước.
Lần đầu tiên Lưu Dương thấy một thằng móc túi dám thách thức ‘chính quyền’, cũng là lần đầu thấy người chạy nhanh như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra nóng nảy mất bình tĩnh, nên không thèm che dấu thân phận, cứ như vậy mà rượt theo.
Tố chất thân thể Lưu Dương bây giờ rất tốt, có thể nói là đạt đến cực hạn của cơ thể con người , tuy hắn không xuất toàn lực nhưng đã nhanh hơn người thường rất nhiều, nhưng tên chạy phía trước càng chạy càng nhanh , thậm chí Lưu Dương có chút theo không khịp, khoảng cách 50m ban đầu của bọn họ nhanh chóng bị kéo giản thành 200m.
Đã chạy đến tốc độ cực hạn của con người nhưng vẫn không theo kịp, trong lòng Lưu Dương nói thầm, chẳng lẻ tên móc túi này cũng là người trong võ lâm, nhưng một nhân vật trong võ lâm sao lại lưu lạc đến nổi đi làm trộm cắp.
Hắn vừa đuổi theo vừa phóng cảm ứng ra, nhưng lại không cảm giác được cơ thể người kia có chút chân khí dao động nào, chẳng lẽ là thiên phú dị bẩm, nhưng đã là móc túi thì nhất định không được tha cho hắn, không bao giờ tha thứ cho dạng người này. Hắn xuất lực dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo, đương nhiên là tốc độ nhanh nhất của cơ thể, hắn vẫn chưa thi triển khinh công ra, vì chỗ này mà thi triển khinh công quả là muốn dọa người đi đường .
Nhưng cho dù như vậy, khoảng cách của bọn họ vẫn được duy trì ở cực ly khoảng 200m, một đuổi một chạy cứ như vậy đã vượt qua vài km, Lưu Dương tập trung cảm ứng khóa chặt tên kia, 200m này vẫn luôn nằm trong phạm vi 1500m cảm ứng của hắn.
Chỗ Lưu Dương xuống xe vừa rồi cũng đã ra sát vùng ngoại ô , khá hẻo lánh , sau đó lại chạy đi vài km, gặp được những ‘cánh đồng bất tận’ , càng ngày càng hẻo lánh , Lưu Dương vẫn không để ý đến điều này, trong lòng hắn bây giờ chỉ muốn bắt được tên kia, hơn nữa muốn làm rõ, tại sao thằng khốn kia lại chạy nhanh như thế.
Đại khái chạy được nữa tiếng, sắc trời cho thấy đã gần tới hoàng hôn , nơi bọn họ đang đuổi bắt càng ngày càng hẻo lánh, dần dần đã không thấy vết chân người , lá gan Lưu Dương cũng lớn dần lên, thi triển ra một ít khinh công, phiêu bình khinh công là một trong những loại khinh công tốt nhất, Lưu Dương chỉ thoáng thi triển một chút thì tốc độ đã nhanh hơn lúc nãy gấp đôi , hắn chắc mẫn tên kia chạy đâu cho thoát.
Nhưng điều kỳ lạ đã xãy ra, khi Lưu Dương tăng tốc và kéo gần khoảng cách với đối phương, thì tên phía trước cũng điều chỉnh lại tốc độ, đạt cùng vận tốc với Lưu Dương lúc này, thậm chí còn nhanh hơn một chút, khiến khoảng cách của bọn họ lại được giản ra 120m như củ.