Chú thích:
Nghĩ Vật: có thể mô phỏng hình dáng của vật khác.
Tị Trần: Phủi bụi
Lưu Dương trong lòng vừa nói thầm, vừa đi vào bên trong, cùng lắm là va đầu vào đá chứ có gì đâu... Thân thể lúc này rất cường tráng, cho dù va chạm vài cái chắc cũng không xảy ra chuyện gì.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng tốc độ của Lưu Dương rõ ràng rất chậm, cho dù chậm thế nào với khoảng cách ấy thì chỉ vài bước là vách tường càng ngày càng gần, ở ngay trước mắt hắn, hắn liền nhắm mắt lại, nhưng khi hắn đi đến vách đá của sơn động, việc va chạm được dự đoán từ trước không hề xảy ra, còn Lưu Dương cứ như vậy tiến vào trong vách núi.
Đúng vậy, chính là tiến vào trong vách núi, không hề nhầm, Lưu Dương thật sự xuyên vào trong núi đá, không vấp phải vật cản nhưng dự đoán.
Lưu Dương mở mắt, giống như vừa được chuyến hoán không gian, bên trong thông thoáng, phía trong vách đá này lại có một sơn động, sơn động này còn hơn những cái trước đây, sâu thẳm tối om, thông đạo rất dài, nhìn không thấy điểm cuối.
Không ngờ có thể đi vào trong vách đá, chẳng lẻ bản thân học được thuật xuyên tường, Lưu Dương cực kỳ hưng phấn, hỏi:
- Sư phụ, chuyện gì thế này, chẳng lẻ con học được thuật xuyên tường à, như tại sao con lại không nhớ ra đã học được khi nào?
Lý Long Cảnh nghe được ý nghĩ kỳ lạ của Lưu Dương, lập tức khiển trách:
- Ngớ ngẩn, tiểu tử ngươi có thể xuyên tường đi vào nơi đây là nhờ hai thứ bảo vật của ta, nếu không có chúng, ta cũng không dám khẳng định động phủ của mình sẽ được bảo vệ an toàn.
Lúc này Lưu Dương mới hiểu được, thì ra không phải mình có thuật xuyên tường, mà do cơ quan được Lý Long Cảnh dựng lên, thế giới võ lâm quả thật kỳ diệu, không ngờ có báo vật thần kỳ thế này, vội vàng hỏi:
- Sư phụ, thì ra con chưa học được thuật xuyên tường à? Chẳng lẻ có bảo vật có thể bày cấm chế ở cửa động, quả là lợi hại, cảm ứng của con không phát hiện được, thì người thường đừng mơ tới , hơn nữa chỗ này lại là vách đá cao mấy chục thước, khó trách sư phụ lại tự tin như thế, chúng là bảo vật gì thế sư phụ?
- Ngươi nhìn lên trên đi.
Lý Long Cảnh nói , Lưu Dương nhìn theo hướng lão chỉ, Lưu Dương thấy trên đầu có hai khỏa Minh Châu, một xanh một tím, lóe ra ánh sáng thâm thúy, cực kỳ xinh đẹp hòa nhã.
- WTH? là Dạ Minh Châu à?
Có thể tỏa sáng trong sơn động, trong ấn tượng của Lưu Dương hình như chỉ có Dạ Minh Châu , nhưng hai thứ này quả là hiếm thấy, một viên màu xanh, 1 viên màu tím, chắc giá trị lắm đây? Lưu Dương có nghe nói qua Dạ Minh Châu, nhưng là chưa hề thấy qua, những gì giới thiệu trên TV chỉ là một vài khoáng thạch, rất khác so với Dạ Minh Châu được ghi trong sách cổ.
Nhưng hai khỏa minh châu trước mắt này rất giống được ghi trong sách, viên châu rất tròn, lại tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, nghĩ tới việc có thể tỏa sáng hơn ngàn năm trong động phủ này là đủ thấy sự quý hiểm của chúng.
Lý Long Cảnh nghe xong ý nghĩ của Lưu Dương, thì vừa bực mình vừa buồn cười, quả thật Dạ Minh Châu rất đáng giá, nhưng là đối với lão chỉ là vật bình thường mà thôi, còn hai viên này thuộc về dạng “bảo châu”(cực hiếm), cho dù trong thời kì đó của Lý Long Cảnh cũng được xưng tụng là tuyệt thế kì trân, nên nhất thời khiển trách:
- Sao cái gì ngươi cũng quy ra tiền thế, đừng đem hai viên bảo châu này so sánh với Dạ Minh Châu, chúng được lấy ra từ Bảo Khố Châu, nếu Dạ Minh Châu so với chúng thì chỉ giống như 2 mắt của con cá(không có giá trị).
- Vậy à!? Lợi hại thế sao? Hai viên minh châu này tên gì?
Nghe được tốt hơn vô số lần khi so với Dạ Minh Châu, lại nghĩ đến cấm chế kia, Lưu Dương kích động, Dạ Minh Châu đã là quý rồi, cái này còn quý hơn, lại có thể bày ra cấm chế, chẳng là một dạng pháp bảo.
Lý Long Cảnh thấy bộ dạng vò đầu bức tóc của Lưu Dương, nở nụ cười, sau đó giải thích:
- Ở bên ngoài ta không phải đã nói sao, qua ngàn năm động phủ ta tuyệt đối không có chuyện gì, thậm chí vạn năm, mười vạn năm đều không sao, việc này liên quan ít nhiều đến hai khỏa bảo châu này. Viên màu xanh là Nghĩ Vật Châu, có thể môn phỏng hoàn cảnh xung quanh, giống như đúc.
- Mô phỏng hoàn cảnh xung quanh, thế thì giống tắc kè hoa à?
- Khác hoàn toàn, tắc kè hoa chỉ là đổi màu, còn Nghĩ Vật Châu này ngay cả hình dáng lẫn màu sắc đều giống nha, nói cách khác, nếu ngươi cầm Nghĩ vật châu, đứng ở trong lùm cây, như vậy ngươi chính là một bụi cây, ngay cả người đứng cạnh ngươi cũng nhìn không ra, đương nhiên , nếu tiếp xúc trực tiếp là phát hiện được ngay, giống như chúng ta lúc nãy.
Lúc này Lưu Dương mới hiểu được, tại sao vừa rồi nhìn sao cũng thành vách núi, thì ra là tác dụng của Nghĩ Vật Châu. Nhưng tại sao cảm ứng của mình cũng không có tác dụng với Nghĩ Vật Châu, có lẽ cảm ứng không khác thị giác làm mấy à, lời giải thích được hắn đưa ra nhưng hắn cũng không cho là đúng, bởi vì cảm ứng và thị giác là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
- Viên còn lại là gì thế sư phụ?
Thấy Nghĩ Vật Châu thần kỳ như thế , thứ kia chắc sẽ càng thêm lợi hại, Lý Long Cảnh không làm Lưu Dương thất vọng, trả lời:
- Viên kia không có công năng thần kì như Nghĩ Vật Châu, nhưng nó lại có ứng dụng lớn nhất trong bảo khổ châu, nó tên là Tị Trần châu.
- Tị Trần châu?
- Đúng vậy, Tị Trần, xua đuổi tất cả bụi bẩn, ngươi thấy không, chính là nhờ Tị Trần châu, bên trong động phủ của ta mới duy trì được tất cả mọi thứ, không nhiễm một hạt bụi.
Lưu Dương nghe xong lời nói của Lý Long Cảnh, lúc này mới chú ý tới, ngàn năm không có bất cứ ai vào trong động phủ, nhưng lại không có lấy một hạt bụi, việc này rất khác với mấy sơn động “dơ không chịu nổi” mà hắn đã trú chân trước đó, còn động phủ này lại giống như được người khác thường xuyên dọn dẹp, không nhiễm một hạt bụi.
- Thứ này quả là bảo vật , sư phó, ngoại trừ đuổi bụi, nó còn tác dụng nào khác không?
- Ta chưa nghiên cứu, nhưng mà quảng thời giant a dùng nó, ngoại trừ đuổi bụi, ta phát hiện nó có thể dẫn khí vào giúp động phủ luôn tươi mát.
- Vì vậy với sự tồn tại của Tị Trần và Nghĩ Vật châu ta mới dám chắc động phủ qua ngàn năm sẽ không có chuyện gì.
Lưu Dương thầm cứng lưỡi, quả nhiên là bảo vật a, giống y như một cái điều hòa trung tâm, nhưng cái này lại lưu dẫn gió tự nhiên, không bị ảnh hưởng bởi thời gian, nếu như dùng nó thì quả thật không cần tốn thời gian để dọn phòng, đúng là thứ tốt cho con người a. Nếu trong tương lai mình có một viên để gắn trong phòng, thì có thể tiết kiệm tiền điện điều hòa, tiền dọn dẹp vệ sinh, quả là bảo vật.
- Sư phụ, có Tị Trần châu, thì phải có Tị Hỏa châu, Tị Thủy châu phải không?
- Đương nhiên , nhưng mà những thứ này chỉ khả ngộ bất khả cầu, ta kiếm nhiều năm chỉ gặp được mỗi viên Tị Trần châu này.
Lý Long Cảnh cảm khái .
- Yên tâm đi, sư phụ, tương lai con nhất định tìm được Tị thủy châu, Tị hỏa châu đem hiếu kính lão nhân gia ngài.
Lưu Dương cảm nhận được sự thương cảm trong lời nói của Lý Long Cảnh, vội vàng nói.
Lý Long Cảnh cảm thấy vui mừng, nhưng vẫn phải ra lênh:
- Được rồi tiểu tử, đừng đứng chỗ này nữa, đi vào thôi, có thể nhanh tìm vật liệu trúc cơ cho ngươi một chút, lãng phí nhiều ngày rồi, phải mau hoàn thành để còn sớm tu luyện võ công.
Yes!
Lưu Dương nghe được lời dặn dò, xoay người định đi vào bên trong thông đạo, nhưng đột nhiên Lý Long Cảnh mở miệng:
- Chậm đã.