Mục lục
[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất quá Chu Hạc Dương trong tivi không biết được lời nguyền rủa của Lưu Dương, hắn lại hưng phấn tiếp tục nói.

"Càng thêm làm người khác sợ hãi còn ở phía sau, trong phòng này có 3 ông trùm, bọn họ ở bị đánh gục ở đây, nhưng lại bị đánh gục bởi cái gì ?’”

Trong tivi camera quay đến tay của Chu Hạc Dương, xuất hiện vài hạt cát, mà Chu Hạc Dương kích động lớn tiếng nói:

"Mọi người xem đây là hạt cát, đúng vậy chỉ là mấy hạt cát, ở khoảng cách từ cửa sổ đánh vào phòng, trong thời gian ngắn đem mấy người kia đánh ngã, mà kinh sợ hơn là đem mấy hạt cát đánh xuyên qua thủy tinh mà không làm thủy tinh vỡ nát, chỉ tạo thành mấy cái lỗ nhỏ, sau đó đánh lên trên người kẻ địch, rốt cuộc đây là loại võ công thần kỳ gì? theo Trần Cảnh Quan suy đoán, cao thủ này nếu toàn lực xuất thủ, hạt cát trong tay hắn so với viên đạn cũng không kém hơn, thậm chí là mạnh hơn, hạt cát vốn nhỏ bé khó lòng phòng bị được.”

Lưu Dương nhìn thấy Chu Hạc Dương từng chút từng chút đem hành động của mình giải thích rõ ràng, trong lòng hắn đã không còn tức giận, giải thích đi giải thích lại, nói nhiều như vậy, còn có cái gì cần giấu diếm, hắn thấy quyết định của mình thật sáng suốt, nếu không che mặt hoặc không thay quần áo, chỉ sợ bây giờ cũng bị lộ rồi may là mặc bộ đồ khác và có che mặt, cùng lắm là đem đống đồ kia xử lý hết, nếu mình không nói thì ai biết đây, thật là may mắn, may mắn.

Kế tiếp, trong tivi dĩ nhiên là đưa tin nói về người bịt mặt này, Lưu Dương cũng đã chuẩn bị tâm lý, quả nhiên cả hình ảnh người bịt mặt cũng lên, Chu Hạc Dương mang máy ảnh mini trong cặo, Lưu Dương cũng không để tâm, hình ảnh đi qua, có mấy người nữa trong ảnh nhưng cũng không rõ lắm, nếu không phải chính là Lưu Dương biết mình ăn mặc như thế chỉ sợ hắn cũng không nhận ra được chính mình.

Lưu Dương một bên nhìn, một bên cận thận tra xét biểu tình của Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân, trên mặt bọn họ không có gì nghi ngờ.

Chỉ có Lưu thải Vân hít một hơi nói :

“Người trẻ tuổi bịt mặt này, cứu nhiều người như vậy, cũng không lưu danh, tuyệt đối là đại hiệp, trên thế giới không ngờ còn có người như vậy tồn tại."

“ Đúng thế, một vị đại hiệp như vậy, mà chả rõ diện mạo, không biết vị đại hiệp này mặt mũi ra sao, nếu không nhất định con phải là bạn gái của hắn.”

Hoàng Nhã Ly vẻ mê trai nói.

“Con thật là, không biết xấu hổ, chỉ là một con nhóc mà đã đòi làm bạn gái người khác.”

Lưu Thải Vân véo mũi Hoàng Nhã Ly, cười trêu nói.

“ Có chỗ nào không được, đại hiệp tốt như vậy, còn có võ công nữa, con cũng muốn học võ để trở thành một nữ hiệp.”

Hoàng Nhã Ly vẻ mặt si mê, mọi người trong phòng đều cười hahahah, chỉ có Lữ Thiên Á không cười lâm vào trầm mặc.

Tivi rất nhanh đưa tin xong, U thị là thành phố lớn, người dân rất đông, tiếc mục lần này quả là rất được hưởng ứng, rất nhiều người chú ý đến, không phải là vụ lừa bán người, mà là vì vị đại hiệp bịt mặt kia, thật đáng buồn, tin tức về vị đại hiệp võ công thần kỳ, thần bí đại hiệp, trumột truyền kỳ trong xã hội hiện đại làm sao không hấp dẫn người khác đây.

Ban ngày, che mặt đại hiệp ảnh hưởng thoáng hiện lên, lúc này các tờ báo đều phái rất nhiều người, xâm nhập vào đội cảnh sát, xâm nhập vào kho ổ chuột, đi phỏng vấn khắp nơi, hơn nữa lấy tốc độ nhanh nhất đưa tin, dường như tất cả các tờ báo đều có tin về đại hiệp bịt mặt, ảnh chụp thì phần lớn đều là ảnh chụp của Chu Hạc Dương, cái này mặc dù có chút không rõ, nhưng cũng coi như là ảnh chụp chính diện, quan trọng nhất ở vụ này là cuối cùng đại hiệp che mặt bao nhiêu tuổi, đang làm gì, tại sao phải che mặt.

Tin đưa cũng đủ loại nội dung, tỷ như đại hiệp che mặt không phải là chỉ khoảng 20 tuổi, mà là hắn giả giọng trẻ tuổi mà thôi, hắn thực tế đã là lão quỷ mấy chục tuổi. Còn có đại hiệp che mặt là người phái Võ Đang, luyện thái cực nhu công nên mới có thể chọc thủng thủy tinh mà không làm vỡ.

Hơn nữa còn bày ra một loạt nguyên nhân làm Lưu Dương dỡ khóc dỡ cười, trong đó không ít nguyên nhân lấy từ giả thuyết của các tiểu thuyết võ hiệp, có bài còn thái quá nói đại hiệp trên mặt có sẹo, hoặc là xấu như quỷ, như vậy mới tre mặt, hơn nữa khi cảnh sát đến thì chạy mất dép.

Chư lộ diện đã bị viết như vậy, vạn nhất mình mà bị lộ không biết ra sao, nói không chừng chuyện từ tấm bé đến lớn đều bị đào bới ra, chỉ có trời mới biết họ làm gì, đối với lũ nhà báo thích nói quá này, Lưu dương cho tới bây giờ không nghi ngờ gì, mình phải trốn đông trốn tây hư xã hội đen, để không bị lũ nhà báo phanh phui.

Lưu Dương không hy vọng mịnh bị đám này soi mói cuộc sống riêng.

Mấy chuyện ầm ĩ này, Lưu Dương chẳng thèm quan tâm, trải qua vài ngày tu dưỡng, Lữ Thiện Á đã tốt lên rất nhiều, hơn nữa chị em đều đã được cứu ra, lúc này nên đưa nàng về nhà rồi.

Vì thế, buổi sáng hôm nay, Hoàng Căn Vĩ cùng Lưu Thải Vân chuẩn bị vài giờ để đưa Lữ Thiên Á ra bến xe.

Chuẩn bị một vài thứ, vào lúc sắp đi thì Lữ Thiên Á bỗng nhiên quỳ xuống, làm Hoàng Căn Vĩ cùng Lưu Thải Vân trở tay không kịp, Lưu thải Vân đến đỡ nàng nói:

" Thiện Á, đừng làm thế, đi ra bên ngoài, ai cũng có một lần gặp nạn, chúng ta chỉ là gúp được một chút ít mà thôi.”

Bà nghĩ Lữ Thiện Á vì muốn cảm tạ mình mà như vậy, điểm ấy chỉ là chuyện nhỏ với họ, là quá dễ dàng, nói cho cùng họ cũng không thể để một cô gái dễ thương như vậy lưu lạc, ngộ nhỡ gặp kẻ xấu, không phải là xong đời ư.

“ Không được, Lưu a di, Hoàng thúc, cháu hy vọng được ở lại U thị làm việc, 2 người đều là người tốt , xin hay gúp cháu.”

Lữ Thiện Á để mặc Lưu thải Vân nâng đỡ, âm thanh mếu máo khóc lóc cầu xin.

“ Cái này, ông xã ?” Lưu Thải Vân lộ vẻ khó xử, đem ánh mắt hướng về Hoàng Căn Vĩ.

Hoàng Căn Vĩ lưỡng lự một lúc, rồi cũng nói:

"Thiện Á, hiện tại thời gian còn nhiều, cháu nên đi học tiếp, lúc nào học xong, ra xã hội không phải tốt hơn sao? cần gì phải đi làm sớm như vậy?’”

“ Hoàng thúc, không phải cháu muốn bỏ học, mà là trong nhà đã hết cách, cháu có 2 đứa em gái, 1 đứa em trai, nếu cháu tới trường thì bọn họ phải làm sao bây giờ, lần này cháu tới U thị cũng không phải vì lạc đường, mà tới để tìm việc làm, buồn là công việc chưa tìm được, tiền thì đã hết, nên đành lang thang đầu đường.” Thiện Á nói.

“ Việc này…” Hoàng Căn Vĩ chần chờ một lúc, rồi nói :

“ Chú xẽ an bài tốt nhất cho cháu, cháu cứ yên tâm, em thấy sao hả Thải Vân .”

Trải qua vài ngày tiếp xúc, Lưu thải Vân rất thích cô bé Lữ Thiện Á này, rất chịu khó hơn nữa lại rất hiền lành, chính con gái của mình Hoàng Nhã Ly hai đứa quả không giống như cùng tuổi tý nào.

“Không. Cháu đã mang ơn cô chú quá nhiều, không thể không đền đáp, cháu đã lớn rồi, có thể làm việc, huống chi người nhà cháu cũng cần.”

Lữ Thiên Á nói xong, khuôn mặt liền ỉu xìu, hoàn cảnh trong nhà lại hiện lên, 3 đứa em phải làm sao nếu mình tới trường học .

“ Như thế nào…” Hoàng Nhã Ly đột nhiên nói xen vào, Lưu Thải Vân liền lập tức giữ nàng lại, nàng tiếp xúc còn quá ít, hiểu biết nông cạn, từ nhỏ Hoàng Nhã Ly vô lo vô nghĩ, căn bản không biết tới xã hội còn nhiều người nghèo khó, bọn họ đi làm cật lực, thậm chí còn là lấy tính mạng ra đánh đổi, mục đích cũng chỉ vì được sinh tồn.

“ Như vậy…”

Hoàng Căn vĩ cũng chần chờ, Lữ Thiện Á nói rất thảm thiết, cũng rất thật, nếu cho nàng chở về, rồi nàng lại đi, còn không bằng mình một lần an bài cho xong, hắn đối với Lữ Thiện Á cũng rất có cảm tình, mọi việc trong nhà việc gì cũng biết làm, mấy ngày nay Lưu Thải Vân cũng nhàn nhã đi rất nhiều.

“ Hoàng thúc, Lưu a di cháu cái gì cũng có thể làm, khổ thế nào cháu cũng chịu được.”

Thấy Hoàng Căn Vĩ và vợ chần chờ, nàng lại vội khẩn thiết cầu xin

“ Thải Vân ? Em xem thế nào?”

Hoàng Căn vĩ có vẻ khó quyết định, ánh mắt đảo về phía Lưu thải Vân.

“ Căn Vĩ, cô bé này còn đang tuổi đến trường đó"

Lưu Thải Vân suy nghĩ một hồi. chần chờ một lúc lâu, lúc này mới ra quyết định:

"Như vậy cũng tốt, cô bé này ở nhà phụ em cũng tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK