Trãi qua hai tháng liên tục cố gắng, rốt cục đạt đến giai đoạn này, Lưu Dương thở dài một hơi, dùng gần hai tháng điên cuồng tu luyện, cơ hồ không màng đến bất cứ chuyện gì khác, bất quá kết quả thu được cũng khiến hắn rất hài lòng, kế tiếp chính là đột phá giai đoạn Địa cấp này rồi, tại ngàn năm trước, Nhân cấp đến Địa cấp đều là một quan ải rất lớn, rất khó vượt qua, chỉ có đạt tới Địa cấp, mới có thể trở thành lực lượng trung kiên nhất của một môn phái.
Võ lâm lúc ngàn năm về trước, thực lực của một môn phái cũng không phải nhìn môn phái của ngươi có bao nhiêu cao thủThiên cấp cùng Hoàng cấp, chỉ có thể coi là lực lượng chiến lược nhằm mục đích uy hiếp của môn phái thôi, mà Địa cấp mới chính là lực lượng quan trọng nhất, là tương lai hy vọng của môn phái, một môn phái nếu có một cao thủ đỉnh cấp, chỉ có thể uy hiếp được vài thập niên thôi, nhưng nếu như liên tục có cao thủ Địa cấp được sinh ra thì. . . , những Địa cấp cao thủ này, theo sự phát triển, sớm muộn gì cũng sẽ thành cao thủ đệ nhất, cho nên Địa cấp là hạch tâm của một môn phái, cũng là tương lai là hi vọng. . .
Mấy lần đột phá trước, Lưu Dương đều trải qua một cách rất thuận lợi, bất quá lần đột phá này, hắn lại gặp phải phiền toái, phảng phất như vận khí đều đã dùng hết khi đột phá bốn giai đoạn trước rồi, những vấn đề trước kia không hề xuất hiện, nay lại ùn ùn kéo đến, khiến cho Lưu Dương phi thường buồn rầu.
Tình huống như vậy cứ một mực giằng co vài ngày thời gian, Lưu Dương không tìm được phương pháp chính xác để đột phá, đối với cửa khẩu này, Lý Long Cảnh sớm đã có nhắc nhở, bất quá lão cũng không nói kĩ càng lắm, mỗi một người thông qua được của khẩu này, cảm ngộ của bọn họ cũng không hoàn toàn giống nhau, một ít phương pháp của Lý Long Cảnh, bất quá cũng chỉ trợ giúp được một chút mà thôi, nếu chỉ dựa vào nó thì không có gì đảm bảo nhất định cả.
Liên tục vài ngày không đột phá được, Lưu Dương dứt khoát đình chỉ tu luyện, muốn đột phá cửa khẩu này, không phải cứ sốt ruột nôn nóng là được, dục tốc bất đạt, điểm này Lưu Dương vẫn rất rõ ràng, từ từ rồi sẽ được thôi, nói không chừng đột phá lúc nào không hay ấy chứ.
Hơn nữa tốc độ tu luyện của Lưu Dương nghe đã rợn cả người rồi, vừa Trúc Cơ đã là nhập phẩm cao thủ, dùng không đến 3 tháng, liền từ Nhân phẩm cao thủ đạt mức tiếp cận Địa cấp, tốc độ như vậy đã vượt sự tưởng tượng của mọi người rồi, chỉ sợ cho dù là Lý Long Cảnh chứng kiến. . . thì cũng chỉ biết trợn mắt há mồm thôi. . .
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, bây giờ đã là hạ tuần tháng 12 rồi, mà tháng 12 hàng năm đều có một ngày lễ, cũng chính là lễ Giáng Sinh, không biết bắt đầu từ lúc nào, ngày lễ này ngày càng được lưu hành rộng rãi, đặc biệt là tại một số trường cấp 3, các sinh viên đại học. . .
Ngày 24 tháng 12, đêm giáng sinh, thành phố U nằm ở phía Đông của vùng duyên hải, cho nên muốn chứng kiến tuyết rơi vào Lễ Giáng Sinh trong mọi năm quả là một hy vọng xa vời, bất quá năm nay có chút đặc biệt, không khí lạnh tràn về phương Nam, khiến nhiệt độ chợt hạ thấp, kèm theo cơn gió là nhưng bông tuyết khẽ tung bay, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng đã mang đến cho đêm Giáng Sinh của lễ Nô-en một sự mới lạ, nhẹ nhàng. . .
Từ vài ngày trước đó, Lưu Dương đã có hẹn với Tống Giai Linh, đêm Giáng Sinh sẽ cùng nhau đi đến giáo đường(nhà thờ), lắng nghe tiếng chuông của đêm Giáng Sinh, nghe bài thánh ca vang lên tại các địa điểm công cộng (lãng mạn vãi nhẩy), hắn đương nhiên là đã đáp ứng.
Vì lễ Nô-en, nên hoạt động ngoại khóa của hôm nay cũng không có tiến hành, buổi chiều, lúc tiếng chuông tan học vừa vang lên, Lưu Dương ngay cả sách vở cũng không thu dọn, phóng nhanh như chớp ra khỏi trường, ngay cả bọn người Cố Phán Nhi gọi hắn cũng đều không nghe thấy.
Cố Phán Nhi ở phía sau kêu vài tiếng, đáng tiếc Lưu Dương đang tập trung tinh thần, vội vã đi ra ngoài, căn bản là không nghe thấy, mà Vương Manh Manh nhìn theo bóng Lưu Dương đã đi xa, dậm chân một cái nói:
-Biểu tỷ, ngươi nhìn xem, cái tên Lưu Dương này cũng thật là, gọi rát cổ họng mà hắn cũng không trả lời, thật là chảnh a. (chém tí cho vui)
Cố Phán Nhi vốn muốn hẹn với Lưu Dương cùng đi với bọn họ, khi chứng kiến Lưu Dương vội vã chạy đi, trong nội tâm không khỏi có một chút lạc lỏng, bất quá nàng vẫn nói với Vương Manh Manh:
- Biểu muội, có lẽ Lưu Dương có chuyện gì a, không sao đâu, ta và ngươi cùng đi giáo đường.
-Vậy được rồi, vốn còn muốn mời hắn ăn một bữa tiệc Nô-en thật hoành tráng, kết quả. . . , hừ, chúng ta tự mình ăn vậy.
Vương Manh Manh tâm tình phi thường không tốt nói, nàng cùng Cố Phán Nhi đã có hẹn, tối nay sẽ cùng nhau đi ăn một bữa tiệc Nô-en thật lớn, sau đó cùng đi giáo đường chúc mừng đêm giáng sinh, vì muốn náo nhiệt hơn, nên nàng muốn Lưu Dương cùng đi, thế nhưng hắn lại chuồn nhanh như vậy, cứ như bị ma đuổi ấy >"