Mục lục
[Dịch]Vô Địch Hắc Quyền- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên Vân đang trên đường lái xe trở về Băng Thành, cuối cùng hắn cũng đã cùng người khác đánh ở thế giới Hắc quyền, điều này gây cho hắn một cảm giác tang thương. Lần đầu tiên biết đến loại trận đấu này thì có thái độ vô cùng khinh thường, nhưng mà bất tri bất giác bản thân mình lại bước lên quyền đài, bây giờ tâm tình hắn vô cùng phức tạp.

Sau khi trở lại võ quán, tinh thần hắn đã tốt lên nhiều, một trận đánh này cho hắn thu hoạch không ít, nhất là tại phương diện tá lực, đối thủ không mạnh cũng chẳng yếu, rất thích hợp cho việc luyện tập tá lực.

Thạch Thanh Sơn nhìn thấy Diệp Thiên Vân trở về, sắc mặt lập tức xám lại, sau khi trốn tránh hắn suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng dưới sự đấu tranh tư tưởng kịch liệt, quyết định làm một cái bao cát thịt, kết quả là sau khi đi tới phát hiện ra Diệp Thiên Vân đã không còn ở đó, không khỏi âm thầm hối hận. Bởi vậy lúc này hắn lập tức đi lên, vừa cười vừa nói: “Sư phụ tôi bây giờ khỏe rồi, chúng ta có thể luyện tập một chút”.

Diệp Thiên Vân cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ Thạch Thanh Sơn đã nghĩ thông suốt rồi, hắn lắc đầu nói: “Không cần, tôi đã thử qua rồi”. Nói xong định lên lầu tắm rửa.

Thạch Thanh Sơn nào biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng Diệp Thiên Vân tức giận, nhất thời luống cuống, ngăn cản phía trước, nói: “Sư phụ, tôi vừa nghĩ thông suốt, anh cho tôi một cơ hội nữa đi!”

Diệp Thiên Vân cũng không muốn hù dọa hắn, liền nói: “Vậy chờ một lát nha, tôi xuống sẽ tiếp tục cùng cậu luyện tập”.

Thạch Thanh Sơn giống như là được đại xá, vội vàng nói: “Tôi không nôn nóng, chờ một lát cũng tốt”.

Diệp Thiên Vân chỉ tùy tiện nói vậy, không ngờ Thạch Thanh Sơn thật sự đồng ý, đã vậy thì cũng không cần từ chối thành ý của hắn, dù sao cũng là thầy trò, hơn nữa quan hệ lại rất tốt, ngày hôm qua đã hứa truyền thụ cho hắn vài chiêu mà giờ đây lại có cơ hội. Bởi vậy Diệp Thiên Vân gật đầu. Trực tiếp lên lầu cất đồ đạc rồi đi xuống.

Sau khi Diệp Thiên Vân đi ra ngoài liền nhìn thấy Thạch Thanh Sơn ở đó chăm chỉ luyện quyền, so với bọn Trương Lượng thì hắn coi như là một đệ tử tốt, bởi vậy đi tới gần vỗ vai hắn, nói: “Luyện tập cần chú ý tới hiệu suất, thời gian dài cũng chưa chắc đã tốt, cậu luyện thì ít nhất cũng phải tự hỏi bản thân luyện để làm gì”.

Thạch Thanh Sơn nhìn thấy Diệp Thiên Vân thì vội vàng ngừng lại, đáp lời: “Vâng thưa sư phụ, tôi đang suy nghĩ làm thế nào để bảo vệ bản thân một cách tốt nhất”.

Diệp Thiên Vân nghe xong cảm thấy buồn cười, thì ra là sợ bị đả thương, hắn hơi mỉm cười, nói: “Hôm nay tôi không cùng cậu đối luyện. Bây giờ vừa lúc có thời gian, tôi sẽ truyền cho cậu vài chiêu thức mới”.

Thạch Thanh Sơn cũng đã chuẩn bị tốt, bây giờ nghe có thể tránh được một kiếp khổ sợ, không kìm được mà thở phào, cảm giác bây giờ của hắn như là từ địa ngục lên thiên đường.

Diệp Thiên Vân không để ý tới vẻ mặt của Thạch Thanh Sơn, mà hắn đang suy nghĩ xem nên dạy gì, Thốn kình hay là Toàn kình thì đều không thể dạy hắn, học loại công phu này cũng chưa chắc là điều tốt, đến lúc đó có thể sẽ trở thành đại họa. Suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra rằng Thạch Thanh Sơn biết hắn có nội công, liền nói: “Hôm nay tôi muốn cùng cậu thảo luận về nội công Hình Ý”.

Bốn chữ này quả thật so với tạc đạn còn có uy lực hơn. Thạch Thanh Sơn quả thực không tin vào lỗ tai mình, hắn đã từng cảm nhận qua nội công của Diệp Thiên Vân, bởi vậy nghe đến hai chữ này thì cao hứng đến mức suýt nữa hôn mê bất tỉnh, hắn run rẩy hỏi: “Sư phụ muốn truyền thụ nội công cho tôi sao?”

Bản thân Diệp Thiên Vân luyện nội công Kim Chung Tráo, cho nên hắn không trả lời thẳng Thạch Thanh Sơn vấn đề này, hắn nói: “Nội công mà chỉ dựa vào người khác truyền thụ, thì cả đời cũng đừng mong học được, tôi muốn cùng cậu thảo luận về nội công. Như vậy đối với cậu sẽ có chút trợ giúp”.

Có thể nói hiểu biết về nội công của Thạch Thanh Sơn rối tinh rồi mù, trước khi Diệp Thiên Vân tới đây thì Vương Vĩnh Cường còn là sư phụ của bọn hắn, mà Vương Vĩnh Cường lại là Bát Cực Môn, làm sao biết về Hình Ý nội công.

Bởi vậy, trong phương diện này thì Thạch Thanh Sơn cùng mấy người Trương Lượng chưa được ai chỉ điểm, đây cũng là khiếm khuyết lớn nhất, chỉ cần Diệp Thiên Vân có thể chỉ điểm vài câu. Đối với hắn cũng sẽ có lợi ích rất lớn, bởi vậy hắn đứng lên sau đó sửa sang quần áo, quỳ xuống đập đầu sau đó nghiêm nghị nói: “Xin sư phụ chỉ điểm, tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng”.

Xung quanh cũng không ít đệ tử nhìn lại, động tác của Thạch Thanh Sơn làm đa số mọi người nghi hoặc, khó hiểu.

Diệp Thiên Vân đã xem qua rất nhiều sách vở nói về chuyện này, dập đầu bái sư là một loại truyền thống tồn tại từ rất lâu, theo sự phát triển của xã hội rất nhiều thì rất nhiều người không còn chấp nhận phương thức này nữa, chủ yếu cho rằng như vậy là làm tổn hại tôn nghiêm.

Nhưng mà làm sư phụ thì không có cùng quan điểm, đó chính là cái không dễ dàng mà có được, không thể không quý trọng. Đúc kết tâm huyết võ công nửa đời người, có thể nói là vật báu vô giá, đem thứ quý giá này truyền cho người ta, đương nhiên là phải đòi hỏi hồi báo, cho nên võ công chỉ truyền thụ cho đồ đệ nguyện ý theo mình cả đời.

Diệp Thiên Vân nhanh chóng nâng hắn dậy, nói: “Thanh Sơn, chúng ta không cần như vậy, tình bằng hữu của chúng ta so với quan hệ thầy trò còn khăng khít hơn, tôi với cậu tuổi sít sao nhau, không cần làm loại đại lễ này”.

Thạch Thanh Sơn sau khi đứng lên liền nói: “Đây là xuất phát từ nội tâm của tôi, ngài giúp tôi từ một người yêu thích võ thuật trở thành một võ giả. Đây là ân đức cả đời, tôi vô cùng biết ơn”.

Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: “Điều này cũng không tính là gì. Tôi chỉ có thể chỉ gợi ý cho cậu một một vài điều mà thôi, cho cậu hiểu chút ít về khái niệm nội công, như vậy sau này cậu sẽ có phương hướng, ít nhất sẽ không mắc phải sai lầm nghiêm trọng”.

Thạch Thanh Sơn gật đầu tỏ ý hiểu, hắn ngưng thần nghe từng câu nói của Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân thản nhiên nói: “Tam Thể thức thật ra có thể xem là một hình lức nội công sơ cấp, tiến hành luyện tập lâu dài có thể có được cảm giác luyện khí, còn có thể cảm nhận được chân khí lưu động trong thân thể. Hình Ý quyền Tam Thể thức yêu cầu nội công làm trụ cột, nội công chủ yếu là luyện tập “Tinh, Khí, Thần”, khiến cho “Tinh, Khí, Thần” đạt tới mức bão mãn, thân thể khỏe mạnh. Muốn đạt tới mục tiêu này, đầu tiên phải nhận thức và nắm giữ được quy luật hoạt động và lúc vượng lúc thịnh của “Tinh, Khí, Thần”, và phải cố gắng khống chế điều khiển chúng khiến cho nó chuyển hóa theo chiều hướng thuận lợi. Làm cho chúng ta không nhiễm bệnh, giúp ta tràn đầy tinh khí, khiến cho ta trường thọ”.

Diệp Thiên Vân dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thứ nhất: Bình ổn thai tức (1). Thứ hai: Mở tam quan. Thứ ba: Thủ dược, kết đan. Thứ ba: Kết thai. Thứ năm: Xuất thai. Năm giai đoạn này giống như là tiểu học, trung học, đại học. Mỗi giai đoạn phía trước là trụ cột cho giai đoạn phía sau. Mà luyện tập khí công cụ thể có ba bộ phần nội dung: ‘Luyện, dưỡng, hóa, tới mức nghĩ tất cả chỉ là hư ảo, nếu như cậu luyện đến loại trình độ này thì cậu có thể cảm nhận được ý cảnh. Nội công có rất nhiều cách phân chia, phân ba đoạn hay phân mười ba đoạn thì thật ra đều biểu đạt một ý nghĩa, ở vấn đề này thì cậu không nên quá cứng nhắc”.

Thạch Thanh Sơn mở to hai mắt, nói: “Đây không phải là Đạo gia…”

Diệp Thiên Vân gật đầu nói: “Hình Ý Quyền, Bát Quái Chường, còn có Thái Cực Quyền, chúng đều là công phu Đạo gia, cho nên mới gọi là nội gia quyền, mà nội gia quyền đương nhiên là có đầy đủ đặc thù của Đạo gia, cho nên cậu không cần ngạc nhiên. Nhưng mà theo cách nói “Bạch nhật phi thăng” thì tôi chưa từng nghe qua, nội công còn chưa đến mức thần kỳ như vậy”.

Diệp Thiên Vân cùng Thạch Thanh Sơn ngồi trên mặt đất đàm luận, suốt hơn một giờ, Thạch Thanh Sơn nghe xong cảm thầy mười phần tin tưởng, tựa như chỉ cần luyện một lát là thành công vậy.

Diệp Thiên Vân nhìn hắn, cười nói: “Cậu cũng không nên quá tin tưởng, cái này chỉ có thể xác định bằng cảm giác, mở mắt ra cậu sẽ phát hiện thật ra không có cái gì, còn có một điều nữa là cậu nhất định phải kiên trì bền bỉ, cho dù là chuyện gì, đều phải kiên trì luyện tập nội công”.

Thạch Thanh Sơn gật mạnh đầu, nói: “Tôi hiểu rồi, thật ra lúc đầu tôi đối khái niệm này rất mơ hồ, từ sau khi anh chỉ cho tôi luyện tập Tam Thể Thức trong lòng mới có thể lĩnh hội được chút tâm đắc, hôm này nghe anh nói mới thông suốt, đột nhiên cảm thấy luyện tập Hình Ý Quyền tiền đồ sáng lạn”.

Diệp Thiên Vân “Ừmh” một tiếng rồi nói: “Vậy cậu trở về suy ngẫm lại cho kỹ đi”.

Thạch Thanh Sơn đứng dậy chạy lên lầu nhanh như gió.

Diệp Thiên Vân nhìn bóng lưng hắn rồi đứng lên hoạt động thân thể, sau đó định luyện tập quét chân cùng đá chân một lúc, đột nhiên nhìn thấy Hàn Băng đứng cách đó không xa đang khổ luyện, trên mặt mồ hôi không ngừng chảy xuống, dường như đã luyện tập rất lâu.

Diệp Thiên Vân đi tới hô lên: “Tới đã lâu chưa?”

Hàn Băng ngừng lại, quay sang mỉm cười đáp: “Tôi mới tới được một lúc, thấy anh đang nói chuyện phiếm cùng Thạch Thanh Sơn cho nên không quấy rầy anh”.

Diệp Thiên Vân cũng đang định đi luyện tập, bởi vậy nói: “Vậy cô từ từ luyện tập đi nha, nếu có vấn đề gì có thể tìm tôi”.

Hàn Băng nghe xong vừa cười vừa nói: “Anh không nói thì tôi quên mất, thật ra có vấn đề cần thỉnh giáo anh, Hình Ý Quyền có một chiêu tiến lên Băng quyền (2) tôi mãi vẫn có cảm giác không được nhiên”.

Diệp Thiên Vân “Ừmh” một tiếng rồi nói: “Băng quyền có thể coi là tinh hoa trong Hình Ý, không phải một hai ngày là có thể nắm rõ, tôi có thể chỉ cho cô tư thế chính xác, sau đó lúc cô về nhà thì có thể tự mình luyện tập”.

Hàn Băng làm ra tư thế Băng quyền, sau đó hỏi: “Không đúng ở chỗ nào?”

Diệp Thiên Vân nhìn một chút cũng cảm thấy không được tự nhiên, động tác của Hàn Băng sai lầm rất nhiều, mắt hắn đảo qua đã phát hiện ra năm sau chỗ sai, không kìm được chau mày nói: “Mấy người Thạch Thanh Sơn sao lại dạy cô như vậy, rất nhiều chỗ không đúng”.

Diệp Thiên Vân sửa chữa tư thế cho nàng, mặc dù hắn không có tư tâm gì nhưng mà vẫn không thể tránh việc đụng chạm thân thể với Hàn Băng.

Động tác của hai người vô cùng mập mờ, giống như một đôi tình nhân.

Đúng lúc đó từ dưới lầu có ba người tiến lên, đi đầu chính là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi mặc Tây trang, ở mặt sau có hai quân nhân giống như là nhân viên bảo vệ.

Người trung niên sau khi lên lầu thì hai con mắt đảo qua, đi về phía Hàn Băng, khi tới gần thì nhíu mày nói: “Băng Băng, con đang làm gì vậy!”

(1) Thai Tức: còn được gọi là «Tề Hô Hấp», «Đan điền hô hấp», nghĩa là không không dùng mũi mồm để thở, nhưng lại hô hấp tựa như bằng rốn, như kiểu thai nhi.

(2) Băng quyền: Một loại quyền đánh thẳng, phát thẳng về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK