Chém eo chặt đứt cơ quan quan trọng khiến người ta mất mạng, so với các kiểu chết khác thì chém eo chết chậm hơn và đau hơn một chút. Vào thời tiền Tần, Tần, Hán, trảm là từ để chỉ chém eo, trảm khi đó được gọi là Kiêu thủ.
Chém eo là một trong những loại tử hình tàn khốc nhất. Người nổi tiếng đầu tiên bị chém eo là Lý Tương thời Tần và người cuối cùng là Du Hồng Đồ người tỉnh Phúc Kiến sống ở thời Ung Chính. Sau khi bị chém làm đôi, ông ta vẫn còn lăn qua lăn lại trên mặt đất, bàn tay đầy máu, viết lên trên mặt đất sáu chữ “bi thảm” rồi mới chết. Ung Chính sau khi biết được chuyện này lập tức hạ chiếu xóa bỏ hình phạt này.
Người của tất cả các phòng đều bị tiếng kêu thảm thiết đó đánh thức, mà vốn dĩ là họ cũng không được ngủ. Đèn lại sáng lên lần nữa, những người đi tuần của Hình Ý Môn cũng đều đã chạy tới, Hình Ý Môn trên dưới đều bị làm cho náo loạn cả lên.
Diệp Thanh Vân nhìn kẻ áo đen đang bò dậy trên mặt đất. Hắn ta đã nghe suốt về chém eo, đến bây giờ thì đã tận mắt chứng kiến cảnh tàn khốc này, cũng có chút không đành lòng. Hắn vừa mới định chém thêm một đao nữa thì đột nhiên thân thể kẻ đó cứng đờ rồi tắt thở.
Mấy người tuần đêm của Hình Ý Môn đã đến nhìn thấy cảnh tàn khốc này cũng không dám bước tới. Sau đó khi đã nhìn rõ mặt của Diệp Thiên Vân một người tiến lên phía trước hai bước, run rẩy nói: “Diệp sư đệ, khuya vậy rồi có chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Thiên Vân vừa định thốt lên có thích khách thì tí nữa đã bật cười, mấy năm nay muốn tìm một kẻ thích khách hay ngày nay gọi là sát thủ quả thật là rất khó nhưng hôm nay lại xuất hiện sát thủ thật, điều này khiến hắn không thể nhịn được cười.
Nghĩ đến đây Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: “Không có gì!” Hắn và mấy người tuần đêm này cũng không nói rõ với nhau, như thế còn tốt hơn là giải thích, nói ra lại càng thêm phiền phức.
Mấy người tuần đêm của Hình Ý Môn nhìn thấy Diệp Thiên Vân cầm đao cũng thấy lo sợ, giết người là một chuyên, lại còn chém đôi nữa kiểu chết như thế chỉ cần nghe tiếng kêu thảm thiết thôi cũng đủ biết đau đớn thế nào. Vì thế mấy người đó cũng chỉ dùng mắt nói chuyện với nhau. Bọn họ không nên biết là tốt nhất, ở Hình Ý Môn sát tính của Diệp Thiên Vân bộc phát, hắn đã chém chết một người trong môn phái vì thế bọn họ cũng chỉ dám đứng ở gần đó.
Lát sau khi đã mặc xong quần áo Tiêu Sắt vội vã chạy lại xem. Đến nơi nhìn thấy người chết nằm trên mặt đất liền thận trọng hỏi: “Sư đệ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Thiên Vân nhìn thấy Tiêu Sắt tới liền than rằng: “Ban nãy hắn tới phòng đệ định ám sát đệ nên đệ mới kết liễu hắn.”
Tiêu Sắt nhìn thi thể nằm trên mặt đất cũng không khỏi kinh hãi. Trời tối rồi nên hắn ta chầm chầm tiến lại gần nhìn cho rõ, sau đó khẽ gỡ mặt nạ ra xem, bàn tay run rẩy, kẻ này chết vì quá sợ hãi, nét mặt không còn ra hình người nữa rồi. Trước khi chết chắc chắn phải trải qua đau đớn tột cùng. Hắn nhìn một hồi lâu cũng không nhận ra đó là ai nên bèn đứng dậy đi về phía Thiên Vân nói: “ Huynh không nhận ra. Đệ đi xem thử xem nào hay là hắn có thù oán gì với đệ?”
Diệp Thiên Vân “Ừ” một tiếng sau đó tiến lại gần nhìn, hắn nhìn qua đã biết là mình không quen nên lắc đầu nói: “Đệ cũng không quen, bây giờ có thể điều tra ra hắn vào Hình Ý Môn khi nào không?”
Tiêu Sắt lắc đầu nói: “Không rõ. Bây giờ đang là hội võ vì thế nên tất cả các môn phái đều tập trung tại đây, mà nếu như người ở đây đã làm chuyện này thật thì chúng ta cũng không thể nói gì được. Bất luận lớn nhỏ mỗi môn phái đều là một môn phái. Bọn họ dù sao cũng có chút thế lực và địa vị, nếu như tùy tiện lục soát thì nhất định là không được. Như thế còn có thể khiến các môn phái không hài lòng, việc này cứ tạm gác sang một bên sau này từ từ nói.”
Diệp Thiên Vân cũng không ngờ là kết quả lại như vậy. Không nói tới thể diện của các môn phái mà ngay cả người ta có đồng ý thì cũng không được phép vào các môn phái bên cạnh xem xét nên hắn cũng chỉ có thể gật đầu nói: “Bây giờ đã muộn rồi cũng chỉ có thể như vậy thôi, đợi lát nữa thì đem thi thể đi xử lí đi.”
Tiêu Sắt quan tâm nói: “Đệ bây giờ là bảo bối của Trung phái chúng ta chỉ cần đệ không bị thương sau này chúng ta sẽ từ từ tìm ra kẻ đó, dù là ai cũng phải trả giá.”
Diệp Thiên Vân lúc này rất bình tĩnh, người chết hận thù cũng hết, huống hồ hắn và người đó không hề có hận thù gì, ít nhất bây giờ hắn vẫn chưa rõ kẻ đó là ai? Chỉ có điều có thể khẳng định là một nhân vật trong võ lâm, nếu không thì lấy súng bắn hai phát vào đầu Diệp Thanh Vân không phải là thực tế hơn sao.
Người chết cầm đao, nếu như phát hiện chuyện nào như thế trong xã hội thì phải có đến hơn một nửa xã hội sẽ bị cho là điên nhưng nếu là trong võ lâm thì như vậy lại hợp tình hợp lí. Một người luyện võ cho dù công phu kém đến đâu cũng không dùng súng bởi vì chuyện này có ảnh hưởng đến danh tiếng, tôn nghiêm, thậm chí là môn phái đời sau, thế giới ở đây và thế giới bên ngoài không giống nhau nhưng vẫn có thể dung hòa. Nói cho cùng cũng chỉ vì hai chữ “Nguyên tắc”, chuyện này cũng giống như giết người trên võ đài mà không phạm pháp. Ở một số nơi nhất định hành động như vậy là hợp lí.
Tiêu Sắt trong lòng có chút không thoải mái, Trung phái không mở rộng thì không sao, đằng này vừa mới xuất đầu lộ diện đã xảy ra bao nhiêu chuyện, Diệp Thiên Vân chính là bộ mặt của đời thứ ba của môn phái hắn mà chết đi thì Trung phái sẽ phải chịu đả kích lớn, những chuyện thế này khiến hắn ta không thể không nghĩ tới hai phái khác.
Hắn điềm nhiên nói: “Có lẽ có một ngày chúng ta sẽ phát hiện ra kẻ địch ngay cạnh chúng ta.”
Diệp Thiên Vân gia nhập Hình Ý Môn chưa lâu nên đối với những việc thế này hắn không suy đoán được, hắn cũng không dám suy đoán nhưng Tiêu Sắt thì lại khác, hắn đã gia nhập môn phái từ lâu có thể phán đoán và cũng có thể đánh giá được.
Người đến xem càng ngày càng đông, rất nhiều người đến để vui chơi, phần đông không phải là đệ tử của bổn phái vì thế Tiêu Sắt cung kính nói với tất cả mọi người: “Bây giờ xin mời mọi người về nghỉ, còn có điều gì thiếu sót mong được lượng thứ!”
Rất nhiều người nhìn thấy cảnh tàn khốc này cũng xúm lại chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng sau khi nghe Tiêu Sắt nói xong liền tản ra, chủ nhà đã nói vậy thì khách khứa cũng phải tôn trọng qui tắc.
Vừa mới giải quyết xong mọi việc, Tiêu Sắt liền đến chỗ cách hiện trường không đến mười phút, đến nơi hắn quan sát mặt đất sau đó nhíu lông mày nói: “Có đầu mối gì không? Rõ ràng, hắn ta dường như đã hiểu được một phần việc này, lúc đó mọi người đã dời đi hết hắn mới đến hiện trường cũng là vì không muốn để người khác nhìn thấy.
Tiêu Sắt lắc đầu không nói gì, đi tìm vài người quanh đó. Việc thu dọn xác chết đó quả thật để lại cho người ta một cảm giác kinh sợ, những người đã thu dọn xác chết đêm nay có lẽ cũng không thể ngủ được.
Tiêu Hùng nhìn xung quanh, lúc này mọi người đã tản ra, hắn bình tĩnh nói: “Các ngươi theo ta về phòng. Ta có việc phải nói với các ngươi". Giọng ông ta rất bình tĩnh nhưng sắc mặt lại không tốt cho lắm, bất kì phái chủ môn phái nào cũng không thể tưởng tưởng ra có thích khách xuất hiện, mặc dù chuyện này xảy ra ở chỗ Tiêu Sắt nhưng bọn họ cũng không khỏi bị liên lụy. Bây giờ là lúc khách khứa đến rất đông, xảy ra chuyện như thế thật là mất mặt, còn đâu thể diện của Hình Ý Môn.
Tiêu Sắt và Diệp Thiên Vân đi cùng Tiêu Hùng đến phòng của ông ta. Diệp Thiên Vân bước vào phòng, để ý thấy cốc trà trên bàn của Tiêu Hùng vẫn chưa đóng nắp. Làn khói mỏng khẽ bốc lên từ cốc trà, rõ ràng ông ta không ngủ, ngoài ra trên bàn còn có một số tài liệu.
Tiêu Hùng vào phòng, ngồi xuống rồi mới chỉ tay bảo hai người bọn họ ngồi xuống. Lúc này ông ta bình tĩnh nói với Diệp Thiên Vân: “Việc ngày hôm nay chỉ có thể ỉm đi, làm như vậy Hình Ý Môn có chút không phải với ngươi. Sau này nhất định chúng ta sẽ bù đắp cho ngươi.”
Ông ta mặc dù không nói bù đắp như thế nào nhưng Diệp Thiên Vân hiểu ý ông ta là không phải báo thù mà là tìm lại công bằng trên phương diện khác, như vậy mới là cách xử lí của các môn phái, dường như Tiêu Hùng đã biết chuyện gì đó nhưng lại không muốn nói.
Diệp Thiên Vân khẽ gật đầu, hắn ta mặc dù có hơi kinh ngạc nhưng lại không bị tổn thương, có thể coi như là kinh hãi nhưng không đến mức quá kinh hãi. Lần nào hắn đấu võ cũng đều như vậy huống hồ hôm nay đã có phòng bị vì thế hắn sắp xếp lại mọi thứ trong đầu rồi nói: “Chuyện vừa xảy ra con không nghĩ là lại ảnh hưởng đến khách khứa.”
Tiêu Hùng cười nói: “Lần sau chú ý là được, chuyện như thế kịp thời ra tay là đúng rồi, để hắn chạy mất mới đúng là sai lầm, khiến khách của Hình Ý Môn kinh hãi một phen cũng không phải là chuyện xấu.”
Diệp Thiên Vân không nghĩ đến hiệu quả đó, nên cũng không biết phải nói gì.
Tiêu Sắt cười hì hì nói: “Thế lại hóa hay, đệ cầm đao trông thật lạnh lùng! Chắc chắn đã khiến cho môn phái khác kinh hãi, đến ngay cả huynh đệ trong môn phái cũng không dám tiến đến nói chuyện với đệ.”
Lúc này trong tay Diệp Thiên Vân vẫn còn cầm đao, hắn nhìn thanh đao rồi nói: “Thanh đao này rất sắc, một đao đã đủ chém kẻ đó thành hai mảnh ngay cả màu sắc cũng rất huyền bí.”
Tiêu Sắt lại gần sờ thanh đao, gật đầu nói: “Thanh đao này quả thật là thanh đao tốt, chỉ có điều chủ nhân của nó lại hơi kém nên không phát huy được hết sức mạnh của nó, đệ giữ nó là thích hợp nhất đấy.”
Trong nhà Diệp Thiên Vân có treo một đôi súng lục, và một thanh muramasa, hắn hoàn toàn không cố ý giết người để lấy chiến lợi phẩm, chỉ là sau khi cho mọi người xem mấy thứ đồ trang sức này ai cũng tấm tắc khen nên hắn mới quyết định treo lên tường. Nhưng không ai biết rằng những thứ này thật sự là chiến lợi phẩm của mấy vụ giết người. Mỗi binh khí đều mang dấu vết của biết bao sinh mệnh.
Diệp Thiên Vân thấy Tiêu Sắt có vẻ thích thanh đao bèn nói: “Thế thì huynh giữ lấy nó làm kỉ niệm đi.”
Tiêu Sắt rất muốn thế nhưng nghĩ đến kẻ vừa rồi cũng chết bởi thanh đao này, đã vậy lại còn chết rất thảm, theo phản xạ hắn ném thanh đao xuống, như thể bị bỏng do thanh đao vậy, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Đao là hung khí giết người tốt nhất ta không lấy, ta nghĩ đệ cũng đừng giữ lại mấy thứ như vậy nữa.”
Diệp Thiên Vân rất hứng thú với các binh khí hơn nữa người học võ yêu thích đao kiếm cũng là chuyện bình thường vì vậy nên hắn chỉ khẽ mỉm cười nhưng lại không nói gì.
Tiêu Sắt lúc này để cốc trà xuống rồi nói: “Ngày mai đệ phải thi đấu rồi, chuyện này ta quên mất không nhắc đệ trước.Ta rất bận nhưng ngày mai ta vẫn có thể thu xếp được thời gian. Ta nghĩ ta nên nhắc nhở đệ vài điều dù sao đây cũng là lần đầu đệ tham gia thi đấu kiểu này.”