Mục lục
[Dịch]Vô Địch Hắc Quyền- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần trước khi Thiên Vân gặp mặt Độ Nan còn cho rằng cao tăng cực kỳ thần bí, thậm chí còn là thiên cơ. Nhưng từ khi bốn chữ hậu duệ Nga Mi thốt ra từ miệng Độ Ách thì cảm giác trước đây của hắn hoàn toàn biến mất, cao tăng hoá ra cũng chỉ là sự phỏng đoán mà thôi.

“Làm thế nào mà ông nhận ra được?” Diệp Thiên Vân vẫn không ngừng tính toán trong bụng, đối phương đang nhầm tưởng hắn là người của trấn Song Phượng, vậy thì … vậy thì… càng tốt!

Độ Ách thấy Diệp Thiên Vân không phản bác lại, khuôn mặt liền lộ ra nụ cười, ung dung nói: “Thân pháp của ngươi đặc biệt, nếu như bần tăng không có được công phu đặc biệt của Phật môn thì cũng không thể nào phát hiện ra hành tung của ngươi được!”

Diệp Thiên Vân lặng thinh, khi nãy hắn cố gắng kiềm chế cả chuyện hít thở, đương nhiên là không thể nào bị phát hiện dễ dàng được.

“Theo bần tăng, mọi người nên bình tĩnh nói chuyện với nhau!” Độ Ách thấy vẻ do dự của Diệp Thiên Vân thì thoáng chau mày nói: “Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đăng được tôn là ba đại môn phái, có thể nói là võ công vô cùng thâm hậu! Bần tăng đã từng nghe được từ các bậc tiền bối rằng, trước đây hai môn phái còn có cả giao tình, không hề có ý thù địch!”

Diệp Thiên Vân bỗng trở nên lúng túng. Sự nhầm lẫn của Độ Ách khiến cho hắn hơi suy nghĩ một chút. Vốn dĩ nhiệm vụ hôm nay là xông vào Hồng gia, sau đó giải quyết hai tên sư Thiếu Lâm, nhưng tình hình hiện nay lại không như những gì hắn tính toán.

“Lão hoà thượng! Những gì ông nói và làm có thể đại diện cho Thiếu Lâm sao?” Diệp Thiên Vân hạ quyết tâm, đối phương đã nhầm lẫn thì hãy cứ để hắn tiếp tục nhầm lẫn như thế đi.

“Đương nhiên rồi, lão nạp cũng coi như là người có chút địa vị trong Thiếu Lâm, thí chủ có thể yên tâm!”

Diệp Thiên Vân đắn đo trong lòng, cố ý chế giễu nói: “Thiếu Lâm đến Thục Trung, lại đứng giữa quan hệ giữa hai nhà! Năm đó khi Nga Mi xuống dốc thì không thấy các người ra tay giúp đỡ, còn nay nghe nói chuyện cất giấu bảo vật thì lại chạy đến như ong vỡ tổ, đừng có nói với ta là các người đến để phổ độ chúng sinh đó!”

“To gan!” Tên sư mặc áo vải trừng mắt, gầm gừ nói: “Thiếu Lâm chúng ta vượt ngàn dặm xa xôi đến đây há lại vì ham của cải của các người!”

Diệp Thiên Vân khẽ giật mình, đám người Thiếu Lâm này, trước mặt một đằng còn sau lưng lại một nẻo. Rõ ràng là đến vì bảo vật mà lại không dám thừa nhận, trong chuyện này chắc có điều gì kỳ lạ chăng?

Độ Ách lại gật gật đầu rồi ngay sau đó lại lắc đầu, miệng tụng kinh rồi thành thật nói: “Nhắc đến bảo vật, lão nạp xin nói rõ chân tướng sự việc! Thiếu Lâm đến đây vừa vì là báu vật vừa không phải thế! Trước đây không lâu Thiếu Lâm cũng đã từng vào đất Thục, khi đó đã có ước định với Nga Mi, đáng tiếc là bị kẻ gian li gián, kết quả hai bên đều thất bại nặng nề. Nga Mi vì thế mà mai danh ẩn tích. Thiếu Lâm cũng bị tổn hại không nhỏ. Những chuyện này chắc chắn là ngươi cũng đã biết!”

“Lần này Thiếu Lâm đến một mặt là vì muốn hoá giải ân oán giữa hai nhà… mặt khác là muốn đem những di vật của tiền bối mang về Thiếu Lâm!”

Diệp Thiên Vân nghe ngóng tin mật, cũng khá hiểu về ân oán giữa hai nhà! Mặc dù hắn rất hiếu kỳ nhưng không dám hỏi tiếp vì sợ bị bại lộ! Bây giờ mới chính là cơ hội để ra tay. Độ Ách không gọi thêm những người khác ra, có lẽ là sợ mình nghi ngờ!

Nếu thực sự là người của Song Phượng trấn có lẽ hôm nay thật sự có khả năng bình tĩnh nói chuyện trong hoà khí. Chỉ đáng tiếc người đứng đây hôm nay lại là Diệp Thiên Vân, thì sao có thể có cơ hội giàn hoà chứ!

Diệp Thiên Vân thay đổi bất thường, sắc mặt trầm xuống nói: “Vậy thì chúng ta càng không còn gì để nói nữa! Giết người đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền! Các người đã đến đây chắc cũng đã chuẩn bị kết ân oán!” Nói đến đây mũi chân liền hạ thấp một chút, ra tay nhanh chóng!

Hai vị sư không ngờ đối phương lại ra tay nhanh đến thế, hắn còn không cả thèm phòng bị!

Độ Ách sau phút kinh ngạc liền lập tức đẩy tên sư đứng cạnh sang một bên, dùng một tay còn lại ứng chiến!

Diệp Thiên Vân lần này dốc toàn lực ra đòn, hắn không hề dùng đến chiêu thức của bất cứ môn phái nào. Bởi vì bất kể là dùng chiêu của môn phái nào thì cũng sẽ dễ dàng bị Thiếu Lâm nhận ra được. Hắn liền ngấm ngầm đẩy Kim Chung Tráo lên đến cực hạn, ra một đòn không thể nào tưởng tượng được!

Hai người giáp nhau trên không trung, chỉ có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn!

Sauk hi thay đổi vị trí cơ thể, Độ Ách không đứng vững, liền bị một lực cực mạnh đẩy về sau bốn năm bước! Cánh tay hắn uốn khúc một cách không thể tưởng tượng nổi. Xương trắng ở vai nhô ra, phần ái trên ngực có một dấu chưởng rất rõ khiến cho người ta phải rùng mình!

Độ Ách kêu lên một tiếng đau đớn, miệng thổ máu tươi cười khổ nói: “Lão nạp không động đến quyền cước đã bao mươi năm nay, cũng bởi vì cái không may mắn của nó! Ai ngờ … cuối cùng lại thiệt thân dưới những quyền cước, đúng là ý trời, ý trời!” Nói rồi khuôn mặt co rúm lại, đầu từ từ chúi xuống!

“Sư thúc!” Tên sư mặc áo vải kêu lên đầy đau thương, đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ, dữ tợn nói với Diệp Thiên Vân: “Tại sao phải giết sư thúc của ta, ông ấy đã không đụng đến võ học, tại sao…!”

Diệp Thiên Vân không ngờ cao tăng đời chữ Độ thực lực lại yếu đến thế. Hắn không có lấy một chút cảm thông, ngày trước khi Hình Ý Môn bị độc thủ, cái chết của những tông sư Nghiêm Hành, Đinh lão quái thì phải đi hỏi ai đây! Hắn liền hờ hững nói: “ Chết thì cũng đã chết rồi! Những ân oán chẳng qua cũng bắt đầu từ những thị phi mà thôi!” Nói rồi quay người chạy về trước nhắm tên sư nọ tung một cước!

Đối phương đã có sự chuẩn bị, hắn biết Diệp Thiên Vân sẽ ra tay tàn độc liền mượn lực lăn về sau một vòng, tên sư hét lớn: “ Người đâu! Người đâu! Có thích khách!”

Nếu như là những cao thủ ở đời tự Độ, thì có lẽ Diệp Thiên Vân phải khá tốn sức, nhưng hai tên sư trước mặt xem ra nhiều nhất cũng mới chỉ tu luyện ở hàng tông sư.

Diệp Thiên Vân hạ chân tiếp đất, nhún một cái nhảy vọt lên! Chân trái hạ xuống đúng tại bụng hắn!

Tên sư thổ máu tươi như một dòng suối từ miệng phun ra, nhưng sức sống của hắn rất mạnh, hắn liền dùng hết sức lực còn lại chạy trốn khỏi phạm vi tấn công.

“Trong vườn có kẻ đánh lén, người đâu mau đến đây!”

Diệp Thiên Vân đã nghe thấy tiếng bước chân, hắn hiểu lúc này phải lập tức rút lui càng nhanh càng tốt. Hắn liếc nhìn một cái rồi hạ giọng nói: “Món nợ máu của Thiếu Lâm sớm muộn cũng có một ngày phải thanh toán cho bằng hết!” Vừa nói dứt lời thì hắn đã ở bên ngoài bức tường rồi.

“Đã xảy ra chuyện gì thế!” Người chạy đến đầu tiên là chủ nhân Hồng gia Hồng Hiển Phương. Hắn nhìn một lượt đám đệ tử đang nằm mê man trên mặt đất, chạy như bay đến kiểm tra hơi thở của chúng. Biết bọn chúng chỉ bị hôn mê, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy ra lệnh: “Tất cả đệ tử Hồng gia phải tìm kiếm từng ngóc ngách, không được bỏ qua bất cứ điểm khả nghi nào, dứt khoát là phải tìm ra được nơi tên đánh lén lọt vào!”

“Rõ!” Một tên thủ hạ liền nhanh chóng đi thông báo cho mọi người.

Hồng Hiển Phương hít sâu một hơi để lộ vẻ căng thẳng, tiến lên quan tâm hỏi: “Đại sư, vết thương của ngài thế nào?”

Tên sư lúc này đang ôm chặt bụng, khó nhọc nói: “Thông báo… … sư thúc…. ta!” Không đợi cho Hồng Hiển Phương kịp hành động, mấy vị sư trú tại Hồng gia không hẹn mà cùng nhau chạy tới, thấy cảnh tượng thê thảm như sét đánh bên tai!

“Độ Giận sư thúc…!” Tên sư áo vải cuối cùng cũng gặp được tiền bối, khuôn mặt đầy đau thương nói: “Là sư điệt … bất lực, không bảo vệ được!” Trong lúc hắn nói, máu trong miệng vẫn không ngừng chảy.

Thân hình của Độ Giận hơi gầy, khuôn mặt hiền từ. Lão lập tức chạy lên bịt lấy miệng tên sư áo vải, quay sang bên cạnh nói: “Mang canh Hoàn Hồn lại đây!”

“ Cái này không trách con được, số phận an bài Độ Ách sư huynh không tránh được kiếp nạn này! Rút cuộc thì kẻ nào đã đánh con bị thương đến nông nỗi này?” Độ Giận vừa trấn an vừa đi đến trước mặt Độ Ách quỳ xuống kiểm tra hơi thở, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu.

“A di đà Phật!” Bốn vị cao tăng còn lại thần sắc cũng đột nhiên thay đổi. Độ Ách đã mất đi một cánh tay từ ba mươi năm trước, sau đó tự thấy sát niệm quá nặng liền tuyệt duyên cùng võ thuật, ai ngờ cuối cùng lại chết bởi quyền cước.

Độ Giận sờ lên vết thương của Độ Ách, thần sắc như ngưng lại nói: “Công phu của đối phương rất cao cường, sư huynh bị một quyền đánh nát cánh tay!”

Tên sư áo vải uống canh Hoàn Hồn xong, vết thương dường như đã được khống chế, hắn nói từng tiếng một: “ Sư thúc, là Nga Mi … hậu duệ!”

“Con dám khẳng định?” Độ Giận sợ hắn nhận nhầm liền hỏi lại chắc chắn!

“Không thể sai được…!” Tên sư áo vải kêu lên đau đớn, tuyệt vọng nói: “Chính đại sư Độ Ách… đã nhận ra hắn!” Một vị cao tăng đời tự Độ tức giận, bất ngờ tung ra một chưởng.

“Rắc rắc!” Tiếng cành cây khô đổ rạp, lão căm giận nói: “Nga Mi … Nga Mi, Độ Minh ta nếu không tiêu diệt được các người thì ta sẽ bị rơi vào địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh…”

Hồng Hiển Phương trong lòng kinh hãi, Phật cũng nổi giận rồi!

Thân thủ của hai bên đều không hề yếu, thậm chí có thể nói là rất mạnh! Đây không phải trò chơi mà tứ gia của Thục Trung có thể tham gia vào, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là có thể tự chuốc lấy hoạ diệt môn! Chẳng qua là bây giờ tình thế đã không nhất định do người quyết định. Hắn vội vàng sai người đem thi thể Độ Ách vào trong phòng, dặn dò phải đối đãi tử tế.

“Độ Minh sư đệ, không thể phạm giới luật!” Độ Giận từ từ đứng lên, vẻ mặt trầm xuống nói: “Số mạng của sư huynh sớm đã an bài số kiếp này, trước đây sư huynh cũng đã biết rồi! Một nửa đời trước của huynh ấy đã giết quá nhiều người, hôm nay chỉ là trả những món nợ trước đây mà thôi, các vị sư đệ không cần phải quá để ý làm gì!”

Mặc dù Độ Giận nói vậy, nhưng con người thì luôn có thất tình lục dục. Sắc mặt của các vị cao tăng đời tự Độ đều âm trầm đến đáng sợ, rõ ràng là không có ý định bỏ qua/

Độ Giận vẫn tiếp tục nói: “Lần này đến Thục Trung, vốn dĩ là muốn hoá giải những ân oán của đời trước, nhưng bây giờ…”

“Xin sư huynh hãy làm chủ, đòi lại công bằng cho Độ Ách sư huynh!” Các vị cao tăng đồng loạt lên tiếng.

Thần sắc của Độ Giận liên tục thay đổi, cuối cùng day dứt nói: “Các vị sư đệ, không thể đau khổ ép lẫn nhau! Chuyện của Độ Ách sư huynh ta cũng rất đau lòng! Sống với nhau đã gần trăm năm nay, có một số chuyện đến cuối cùng vẫn không thể cho qua được! Các sư đệ hãy kiềm chế cảm xúc, không thể…”

“Sư Huynh, huynh nói sai rồi!” Độ Minh cắt lời, phẫn nộ nói: “Chỉ trong thời gian một năm, đã có ba vị sư huynh của Xá Lợi Viện gặp nạn! Độ Nan, Độ Duyên, Độ Ách, lần nào cũng nghe theo sự dạy bảo của sư huynh, không dám có tranh luận gì! Nhưng nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn thì chúng ta sống còn có ý nghĩa gì nữa!” Những người còn lại đều tỏ vẻ rất tán thành.

“Xin lỗi, sư huynh!” Độ Minh trong lúc Độ Giận còn đang lúng túng đột nhiên đến gần đánh cho gã ngất xỉu.

“Sư huynh, huynh đây là…”

“Độ Nhiên, Độ Thế huynh sức khoẻ không tốt, đưa huynh ấy về phòng nghỉ đi! Lần này nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì sẽ do mình ta gánh chịu!”

“Cùng tiến cùng lui!” Độ Nhiên, Độ Thế, Độ Ngạn cùng quả quyết.

“Hồng gia chủ, nơi bọn hậu duệ Nga Mi đóng là chỗ nào?” Độ Minh trợn mắt như một con chim ưng đang săn mồi, quay sang Hồng Hiển Phương hỏi.

Hồng Hiển Phương đã có kinh nghiệm về những màn như thế này, hắn biết trận chiến thật sự sắp bắt đầu nên không dám giấu giếm mà còn cũng không cần phải giấu giếm, thoáng nghĩ rồi thật thà trả lời: “Hậu duệ Nga Mi trú ở nhà họ Đỗ, thực lực của họ rất mạnh…”

“Đủ rồi!” Độ Minh ngăn không cho hắn nói tiếp, mà trực tiếp hỏi: “Ông có biết địa điểm của chúng không?”

“Biết!” Hồng Hiển Phương sợ chọc giận ông ta nên không dám nói nhiều

“Tốt! Đêm nay chúng ta sẽ xuất phát!” Độ Minh ngước lên nhìn trời thản nhiên nói: “ Những ân oán từ trăm năm nay hãy tính cho rõ nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK