Ba người Trần Mễ Lạp tạo thành một vòng vây hình tam giác. Bao bọc Độ Minh ở bên trong. Độ Minh động thì bọn họ cũng di động theo, giống như Độ Minh là điểm trung tâm của tam giác.
Tuy thần sắc ba người không lộ ra, nhưng trong nội tâm họ đã sợ hãi đến cực điểm. Một cánh tay của Độ Minh bị thương, nhưng vẫn có thể độc chiến với ba người bọn họ. Còn đáng sợ hơn nữa chính là lúc đánh không có chút hạ phong nào.
Cao thủ có tu vi cao thâm như vậy đã có thể ngạo thị trong giang hồ.
Điều này làm cho nội tâm của Trần Mễ Lạp vừa thẹn vừa xấu hổ. Tuổi ba người cộng lại cũng muốn vượt qua hai trăm tuổi. Nhưng trình độ lại không thể làm gì Độ Minh.
Từ trước đến nay võ giả luôn dùng võ để ngạo. Đây cũng là bản lĩnh xuất chúng, Ngô Lập Sâm ở trong hắc ngục của Võ Đang khổ luyện gần mười năm. Còn tưởng là sau khi ra khỏi Võ Đang sẽ danh chấn thiên hạ. Hôm nay nhớ tới, mặt liền đỏ lên.
Lúc này ba người gian khổ vây công. Bỗng một thanh âm vang lên làm tâm thần họ đại chấn, bởi vì đó là thanh âm của Độ Nhiên. Mà đối thủ của hắn chính là Diệp Thiên Vân.
“Cẩn thận” Độ Minh nhìn thấy Kim Chung Tráo của sư đệ bị phá liền quát to một tiếng. Phi thân trở ra muốn đến hỗ trợ. Trong mắt ba người đối mặt hiện lên vẻ tham lam, như là đang săn mãnh thú vậy. Làm sao bọn họ có thể để cho Độ Minh chạy thoát được.
Trần Mễ Lạp phóng theo. Thừa dịp Độ Minh chưa chuẩn bị, tay phải xuất ra một quyền về mặt đối phương. Trong sát na quyền tay trái cũng mãnh liệt đánh tới Đây là chiêu pháo chùy trong Bát Cực Quyền lục đại chiêu.
Trần Mễ Lạp tinh thông hai môn tuyệt học của Võ Đang. Biến chiêu cực nhanh, quyền hiển lộ vẻ hung ác. Cái này chính là đại liên chiêu.
Diệp Vô Nhai và Ngô Lập Sâm đồng thời đem toàn lực đánh ra.
Độ Minh không ngờ công kích của đối phương mãnh liệt đến thế. Liền kiên trì đón chiêu. Nhưng trong lòng giống như bị hỏa thiêu. Hắn nhìn về phía Độ Nhiên, chỉ thấy Diệp Thiên Vân đã sớm đánh bổ nhào Độ Nhiên.
“Sư đệ” Độ Minh hét thảm một tiếng. Diệp Thiên Vân ra tay cương mãnh bạo liệt, Độ Nhiên chắc chắn sẽ không còn đường sống.
Một giây sau Độ Nhiên chỉ còn lại thể xác. Độ Minh phảng phất như bị búa tạ nện vào lòng. Hôm nay từ Hồng gia xuất quân kết quả là toàn bộ bị diệt. Trong lúc tình thế cấp bách lửa giận trong lòng hắn phun trào. Bức lui quyền của Trần Mễ Lạp. Sau đó toàn lực đánh tới Diệp Thiên Vân.
“Cẩn thận” Mọi người đều không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Tại thời khắc mấu chốt Ngô Lập Sâm hét lên một tiếng, không cấp cơ hội cho Độ Minh đánh lén. Chỉ có Diệp Thiên Vân mới có thể đánh chết Độ Minh.
Diệp Thiên Vân thu quyền lại liền cảm thấy tiếng gió sau lưng. Thân thể hắn thuận thế né về phía trước, sau đó quay người lại đã thấy Độ Minh, lãnh đạm nói: “Ngày đó Thiếu Lâm làm nhục Hình Ý Môn ta, hôm nay ta sẽ đem tất cả từ đầu tới đuôi trả cho Thiếu Lâm ngươi!”
Độ Minh khóc không ra nước mắt thoáng nhìn Độ Nhiên nằm trên mặt đất. Giận dữ hét: “Diệp Thiên Vân, tên ma đầu này. Ngươi làm chuyện ác hại võ lâm. Cũng sẽ có một ngày ngươi nếm phải quả đắng!”
“Thiếu Lâm các ngươi không phải được xưng là chính nghĩa sao? Vậy hãy trừng phát chúng ta đi. Ta muốn nhìn xem ngươi có năng lực gì!” Trần Mễ Lạp thoáng phóng đến sau lưng Độ Minh. Hữu chưởng sáng ngời đánh tới.
Tâm tư Độ Minh đều đặt trên người sư đệ. Trong hỗn loạn không né tránh cũng không chống đỡ.
Trần Mễ Lạp chụp lấy đối phương. Hai tay ôm sau lưng hắn, đồng thời đầu gối mãnh liệt đánh vào bộ phận sinh dục của đối phương.
Thân thể Độ Minh nghiêng nghiêng. Lại bị điểm trúng bụng. Lập tức kêu lên một tiếng. Lảo đảo lui về phía sau.
“Sư huynh chạy mau!” Độ Thế một chân bị thương ở bên cạnh la lớn: “Không nên tranh chấp nhất thời. Thiếu Lâm cần bảo tồn thực lực. Còn phải…báo thù cho chúng ta!”
Độ Minh nghe xong thần sắc đã tuyệt vọng. Hắn mạnh mẽ hô hấp lại, lấy hết toàn lực xuất ra một kích sinht tử về phía Trần Mễ Lạp.
Nếu như một chọi một. Trần Mễ Lạp làm sao có thể là đối thủ của hắn. Chỉ có thể tránh chiêu. Hắn bay ngược về phía sau. Nháy mắt với Ngô Lập Sâm và Diệp Vô Nhai.
Nhưng mà ngay trong khoảnh khắc này, chiêu thức của Độ Minh nửa thật nửa giả. Đồng thời tung người vào cánh đồng ngô không thấy tung tích đâu nữa. Chỉ để lại một thanh âm phát lanh: “Thù này không báo, thề không làm người!”
“Ngăn hắn lại, không được để hắn chạy mất” Ngô Lập Sâm sợ hãi đến một thân đầy mồ hôi. Ai ngờ đến Độ Minh làm có chuyển động như vậy. Cái này….không phải hung ác…mà là quá hung ác! Mọi người đều tưởng rằng Độ Minh muốn liều chết với hắn nên không để ý để hắn chạy trốn.
Diệp Thiên Vân cũng cảm thấy sự tình nghiêm trọng. Hắn nhảy theo sau. Vận khởi cảm giác tìm người. Nhưng đảo qua chung quanh cũng không phát hiện gì. Trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Độ Minh đúng là có chỗ chuẩn bị với công pháp của mình. Nếu không sẽ rất khó có thể chạy thoát khỏi dò xét của mình.
Trần Mễ Lạp, Ngô Lập Sâm, Diệp Vô Nhai phân biệt làm ba hướng đem chỗ Độ Minh biến mất vây quanh. Tiến hành dò xét. Nhưng ngoại trừ dấu chân ra cũng không phát hiện ra được gì.
“Lần này chúng ta tiêu rồi!” Trán Ngô Lập Sâm xuất hiện mồ hôi lạnh. Quả nhiên là tiêu, hoàn toàn tiêu. Hắn lo lắng nói: “Độ Minh rời đi như vậy. Chúng ta sẽ lâm vào bị động…”
Hắn muốn nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Thái Cực Môn đã trở thành tử địch của Thiếu Lâm. Trần Mễ Lạp và Diệp Vô Nhai không biết nên chạy đi đâu nữa. Bát Cực Môn cũng bị cuốn vào trong đó. Còn có Diệp Thiên Vân…tin tức hắn chết là giả. Sẽ nhanh chóng truyền khắp võ lâm.
Diệp Thiên Vân có thể nhận thức ra tính nghiêm trọng vấn đề này. Lúc Độ Minh về tới Thiếu Lâm thì mình sẽ phải chịu mưa to gió lớn rồi. Còn có Hình Ý Môn nữa. Ai cũng trốn không thoát.
Trần Mễ Lạp bị lừa nên rất giận dữ. Đi đến trước mặt Độ Thế, nhìn hắn hồi lâu. Sắc mặt dữ tợn nói: “Ngươi có sư huynh rất tốt. Lại để ngươi ở lại một mình!”
Độ Thế sớm đã có chuẩn bị. Mặt hắn không đổi sắc nói: “Năm đó Phật tổ cắt thịt mình cho chim ưng ăn. Người hàng chữ Độ của Thiếu Lâm ta cũng có thể làm như vậy!”
Ngô Lập Sâm nghe xong liền phát giận. Lạnh lùng nắm lấy cổ hắn nói: “Ngươi muốn hy sinh vì Thiếu Lâm. Bổn môn chủ cũng sẽ thành toàn cho ngươi!” Hắn làm bộ muốn động thủ.
Diệp Thiên Vân thấy thần sắc của Độ Thế như vậy. Liền cản Ngô Lập Sâm lại. Chậm rãi nói: “Quên đi. Hôm nay là do chúng ta chủ quan quá. Độ Minh đã chạy rồi. Cho dù huynh giết hắn cũng không thể làm được gì.”
Ngô Lập Sâm mới giơ tay lên. Nghe Diệp Thiên Vân nói vậy chậm rãi để tay xuống. Hắn cũng không nguyện ý ra tay độc ác với một phế nhân. Giận dữ nói: “Từ giờ chắc chúng ta không còn cuộc sống tốt lành nữa. Tin tức này truyền đến Thiếu Lâm xong thì đại họa sẽ lâm đầu chúng ta!”
Diệp Thiên Vân đương nhiên biết chuyện này. Nhưng mà chuyện cũng đã xảy ra rồi. Có hối hận cũng không vãn hồi lại được, liền trấn an nói: “Thực lực Xá Lợi viện của Thiếu Lâm đã bị suy yếu. Bốn người hàng chữ Độ đã quy thiên. Không cần quá lo lắng…”
“Xe đến núi ắt có đường. Lão Ngô. Ngươi không cần phải lo lắng quá!” Trần Mễ Lạp nói. Hắn sờ soạng cổ của mình rồi nói tiếp: “Đầu rớt, cũng chỉ là một cái mạng! Chẳng lẽ ngươi muốn sống đến thiên thu muôn đời. Để thống nhất giang hồ sao?”
Một câu này làm cho mấy người không hẹn mà cùng cười lên. Sắc mặt Ngô Lập Sâm quả nhiên tốt hơn rất nhiều. Chỉ vào hắn cười mắng: “Mẹ nó. Ngươi là Đông Phương Bất Bại dưới ngòi bút của Kim Dung đó.”
“Trần Mễ Lạp nói không sai!” Diệp Vô Nhai rất đồng tình nói: “Lúc trước ta gia nhập Bát Cưc Môn. Sợ trước sợ sau. Hôm nay quay đầu nhìn lại. Bảy tám người bị chúng ta huyết tẩy. Đây mới chính là thực lực của Bát Cực Môn, so với trước còn mạnh hơn vài phần”
Nói tới đây. Hắn đột nhiên cảm thấy mình so sánh không thỏa đáng, lập tức nói: “Ách…Ta chỉ muốn nói….người chết đâu cần lo hậu sự. Sống ở giang hồ phải tiêu dao tự tại. Quá coi trọng những chuyện trước mắt cũng không quá tốt!”
Độ Thế chắc chắn rằng mình phải chết không sai. Nhưng nhìn thấy cừu nhân thoải mái ngoài ý muốn. Làm cho hắn khó chịu, tức giận nói: “Thiếu Lâm ta cho dù phải hy sinh đến người cuối cùng. Cũng sẽ giết chết những tên ma đầu như các ngươi.”
Ngô Lập Sâm khinh thường hừ lạnh một tiếng. Nhớ tới hành động xả thân của Trần Mễ Lạp và Diệp Vô Nhai trước đó. Miệng nói: “Người của Thiếu Lâm thật tài giỏi. Vì bảo vệ tánh mạng mà vứt bỏ sư đệ mình. Môn phái như vậy sao có thể đứng vững hàng nghìn năm? Nếu như Độ Minh không sợ chết sao lại chạy trốn? Thiếu Lâm các ngươi còn không bằng đám tà ma ngoại đạo chúng ta.”
Trên mặt Độ Thế lúc đỏ lúc trắng. Hắn nóng lòng muốn tranh luận nhưng sự thật bày ở trước mắt. Cuối cùng chỉ có thể niệm một khẩu kinh văn. Không dám tranh biện cùng Ngô Lập Sâm nữa.
Trần Mễ Lạp nhìn thấy bộ dạng này. Khóe miệng nhếch lên nói: “Xá Lợi viện là những con rùa trọc đầu. Chỉ biết tụng kinh nhà phật mà ngay cả đạo lý vì nghĩa hy sinh cũng không hiểu!”
Rốt cuộc Độ Thế nhịn không được. Sắc mặt ửng đỏ nói: “Sư huynh của ta có đại trí tuệ. Tuyệt không như các ngươi nói. Huynh ấy trở về là có đạo lý của huynh ấy. Không tin thì các ngươi cứ từ từ nhìn xem!”
Trần Mễ Lạp bắt lấy bả vai của Độ Thế. Vài tiếng giòn vang lên. Cười sang sảng nói: “Vậy chúng ta nhìn thử. Hôm nay ta sẽ không lấy mạng của ngươi. Ta muốn ngươi trơ mắt nhìn thấy Thiếu Lâm tuyệt tích trong võ lâm!”
Hai mắt Độ Thế nhắm chặt lại. Hắn tưởng rằng Trần Mễ Lạp sẽ kết liễu hắn. Không ngờ những ngón tay lại nới lỏng ra, hắn lập tức cảm thấy ngoài ý muốn.
Trần Mễ Lạp đè lên vai hắn. Sau nửa ngày mới từ từ buông ra noi: “Ta không giết ngươi là vì ngươi can đảm. Cả đời Trần Mễ Lạp ta kính trọng hảo hán. Ngươi miễn cưỡng cũng được tính trong số đó!” Vài người nghe xong liền trợn mắt.
Diệp Thiên Vân một bên suy tư, một bên hỏi: “Nếu như Độ Minh trở lại Thiếu Lâm, kết quả xấu nhất là gì?”
“Cũng chưa biết chừng!” Ngô Lập Sâm khẽ liếm miệng. Nhìn sắc trời một chút rồi nói: “Hôm nay Độ Minh đào tẩu hẳn là muốn liên hợp các môn phái trong võ lâm để thảo phạt chúng ta. Chậm nhất là ngày mai sẽ có tin tức!”
Diệp Thiên Vân biết rõ lực ảnh hưởng cường đại của Thiếu Lâm. Mặc dù có không ít võ giả bất mãn Thiếu Lâm, nhưng dựa vào căn cơ tích lỹ ngàn năm của Thiếu Lâm. Bọn họ hô lên một câu sẽ có rất nhiều người hưởng ứng, liền hỏi: “Chúng ta phải làm cách nào để Thiếu Lâm không gây khó dễ chúng ta?”
Diệp Vô Nhai chau mày nói: “Nơi này là Thục trung. Địch nhân của Thiếu Lâm cũng không chỉ một nhà chúng ta”
Ngô Lập Sâm đánh ngất Độ Thế xong. Mấy người đều nhìn hặn, lộ vẻ thần bí cười nói: “Trước mặt thế lực lớn nhất không phải là chúng ta. Họ vẫn chưa biểu lộ ra thái độ gì….!”
Trần Mễ Lạp trợn mắt nói: “Có rắm thì mau thả ra đi!”
Ngô Lập Sâm không để ý tới hắn, nhẹ nhàng nói: “Còn có Song Phong Trấn và những thế lực khác. Chúng ta lợi dụng những tin tức này, hấp dẫn những thế lực khác đến.”