Diệp Thiên Vân vừa dùng chìa khóa mở khóa vừa do dự trong lòng. Người này quá cẩu thả, một người đàm điền kiện sao vừa mở miệng ra đã bày tất cả lên bàn, không khỏi cười cười, nhưng không trả lời.
Người này vừa nói xong, người kia cũng mở miệng, chậm rãi nói: "Vị bằng hữu này, thả chúng tôi ra cũng có chỗ tốt đối với cậu, tôi nghĩ cái này cậu cũng minh bạch phải không. Ít nhất thì có thêm một bang thủ có sức." Người này nói rất hiền hậu, có điều tâm tư lại rất cẩn thận, không phạm phải sai lầm như người vừa rồi. Hơn nữa trong lời nói còn lộ ra ý chỉ thả một người ra thôi là được rồi, vào thời khắc quan kiện này mà có được phần tâm cơ như thế, xem ra cũng không phải là hạng dễ chơi.
Diệp Thiên Vân không trả lời, nhưng trong lòng lại phòng bị người này, đúng vào lúc này ổ khóa vang lên tiếng keng. Diệp Thiên Vân lùi ra sau một bước rồi kéo cửa ra, Tiêu Sắt quả nhiên đang ở bên trong, may mắn là không bị còng tay hay còng chân, nếu không thì lại phí một phen công phu, bên trong lao phòng rất sạch sẽ, có một cái bàn, còn có nhà xí.
Tiêu Sắt rõ ràng là cũng không ngủ yên ở trong đây, hai mắt của hắn đầy tia máu, quần áo bởi vì nơi đây quá ẩm ướt nên cơ hồ như có thể vắt ra nước. Nhìn thấy Diệp Thiên Vân thì mắt không khỏi đỏ lên, bước lên trước ôm lấy Diệp Thiên Vân, miệng kích động nói: "Tiểu sư đệ, cậu quả nhiên tới rồi!"
Tiêu Sắt rất hiểu tính tình của Diệp Thiên Vân, đối với địch nhân thì ngoan độc, đối với bằng hữu thì lại rất tốt! Mấy chữ này dùng lên người hắn thì hoàn toàn phù hợp, hơn nữa Diệp Thiên Vân lớn gan, tâm tư cẩn mật, đối với mọi chuyện đều vô cùng cẩn thận, lúc trước khi hắn giao du với Diệp Thiên Vân cũng là coi trọng điểm này, cho nên mới không ngại khó ngại khổ mà tận lực giúp đỡ hắn, nói tới cùng thì đúng là đáng để kết giao. Quả nhiên hôm nay Diệp Thiên Vân đã hồi báo cho hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy cay cay. Tại Võ Đang cường giả như mây, có thể một mình mạo hiểm, tìm tới và cứu một người ra ngoài, như vậy cần phải có dạng năng lực như thế nào!
Khảo nghiệm một người thường thường đều phải vào thời khắc quan kiện, Diệp Thiên Vân chính vào thời khắc này đã dũng cảm đứng ra, phần tình nghị này Tiêu Sắt cả đời cũng không trả nổi. Tiêu Sắt sau khi thấy Diệp Thiên Vân, mắt lệ không khống chế nổi mà tuôn ra, dùng mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, dùng tay nắm thật mạnh vào vai hắn.
Diệp Thiên Vân không nói gì, hắn sau khi gọi điện thoại cho Tiêu Hùng, từ trong lòng đã sinh ra cảm giác đồng tình với Tiêu Sắt, có một người cha lãnh khốc như vậy, bất kỳ ai cũng không được dễ chịu. Hắn gật đầu, nói: "Đi, chúng ta ta rời khỏi Võ Đang!" Nói xong liền kéo Tiêu Sắt ra khỏi lao phòng, định rời khỏi nơi này.
Cơ hồ như là đồng thời, Ngô Lập Sâm vừa rồi cầu cứu lại tiếp tục khẩn cầu: "Tiểu huynh đệ, cậu phải như thế nào mới chịu cứu tôi hả!" Trong lời nói có thể nghe ra sự chán nản vô cùng, giống như là một kẻ ăn mày vậy. Không, có khi còn không bằng được ăn mày.
Diệp Thiên Vân cũng không có thời gian để cứu họ, hiện tại hắn và Tiêu Sắt bản thân mình còn khó giữ, lại cứu thêm người một khi bị phát hiện, vậy thì mục tiêu càng lớn, hơn nữa chưa biết được liệu cứu người ra rồi thì họ có trở mặt vô tình hay không. Để phòng việc ngoài ý muốn, hắn thà không cứu còn hơn, giang hồ hiểm ác, tất cả chỉ cần có thể tự bạo vệ mình thì bất kể là làm gì cũng đều hợp với quy tắc.
Diệp Thiên Vân định đi, nhưng Tiêu Sắt lại đột nhiên kéo hắn một cái, thấp giọng nói: "Thiên Vân người này tôi biết, lão chính là phó môn chủ của Thái Cực môn, có điều lão đã biến mất tám năm rồi, sao lại chạy tới đây nhỉ?"
Diệp Thiên Vân có chút ý vị nhìn Tiêu Sắt một cái, Hình Ý môn đang phải đứng ở thế đối lập với Võ Đang, nếu lúc này cứu Ngô Lập Sâm ra, vậy thì sẽ có thêm một trợ lực, giảm bớt đi áp lực đối với Hình Ý môn. Hắn cân nhắc một chút, sau đó lắc đầu nói: "Đại sư huynh, giang hồ hiểm ác, cứu lão cũng chưa chắc đã có lợi, nhưng nếu cứu hắn ra để rồi liên lụy chúng ta bị Võ Đang phát hiện, vậy thì chúng ta sẽ thực sự rơi vào hiểm cảnh, huynh suy nghĩ kỹ đi!"
Lúc này người kia mới cười nói: "Vẫn là tiểu huynh đệ chu toàn, cứu hắn không nhất định là chuyện tốt đâu. Vạn nhất vào thời khắc quan trọng mà lại trở mặt, vậy thì các cậu đừng hòng có cơ hội thoát khỏi đây!"
Tiêu Sắt tựa như đang suy nghĩ, sau đó hơi gật đầu rồi nghe theo lời Diệp Thiên Vân, hai người cùng nhau rời khỏi. Nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng Ngô Lập Sâm tức giận nói: "Lão thất phu, ta ở đây tám năm, chưa bao giờ thấy ngươi lắm lời như hôm nay, Võ Đang có thù không đội trời chung với ta, huống chi ngươi tới đây còn sớm hơn ta, nhìn ngươi hiện tại cũng trung khí đầy đủ, chẳng lẽ ngươi thích sống ở đây lắm à?" Bởi vì nguyên nhân quá phẫn nộ cho nên giọng nói biến thành hơi lanh lảnh.
Người đó cười ha ha, trong phòng đầy tiếng vang, hắn cười to, nói: "Ta nguyện ý đấy, ngươi có thể làm gì ta nào?" Nói xong còn dùng giọng mũi đầy khiêu khích hừ hai cái.
Ngô Lâm Sâm ngay cả thanh âm cũng biến thành run rẩy, đột nhiên dùng lực đập mạnh vào cửa sắt nghe đến "choang một tiếng", khiến cho cả địa lao rung rung, rồi mở miếng mắng người đối diện.
Diệp Thiên Vân không khỏi sợ run lên, nhưng ngay lập tức lại trầm giọng nói với người đó: "Tiền bối quả nhiên giỏi tâm kế. Sau khi chọc giận Ngô Sâm tiền bối khiến lão làm loạn lên, bức chúng ta không thể không dẫn các người ly khai, là tôi không nghĩ chu toàn!"
Tiêu Sắt cũng bị tiếng này dọa cho sợ gần chết, có chút tức giận, có điều nghe thấy lời của Diệp Thiên Vân thì cũng bình tĩnh lại. Bên trên đây chính là điện Bích Lạc, hơn nữa hiện tại là buổi đêm nên rất yên tĩnh. Vạn nhất bị nghe thấy âm thanh gì, vậy thì sẽ nhốt bọn họ lại, không ai có thể thoát được, lúc đó thì hoàn toàn bị giam ở đây rồi.
Người đó cười cười như đang rất đắc ý, cũng không che giấu nữa, nói: "Vẫn là tiểu huynh đệ hiểu chuyện!" Nói tiếp: "Các cậu có thể đi, có điều lại không thể ngăn cản chúng tôi phát ra tiếng động! Tôi dám đảm bảo, nếu tạo thêm mấy tiếng nữa, người bên trên khẳng định sẽ nghe thấy. Phòng ngự của Võ Đang không phải là đùa đâu, một khi bị phát hiên thì sẽ gặp họa đấy!"
Diệp Thiên Vân biết người này rất âm hiểm, nhưng hiện tại không có biện pháp để đối phó với hắn, liền cười hai tiếng, nói: "Ông nói xem là người của phái nào, tên là gì để tôi còn xét!" Dẫu sao thì hiện tại hắn cũng không thể đơn độc cùng Tiêu Sắt chạy trốn, chỉ có thể thả hai người này ra, không bằng lúc này cứ bàn điều kiện đã.
Người đó nghe xong liền trở nên trầm mặc, sau hai giây tựa hồ như nhớ tới hiện tại mình đang ở chỗ nào, liền nói thẳng: "Tiểu hiểu đệ, tôi cũng không nói lời thừa làm gì, tên thì tôi không muốn nói, cậu cứu tôi ra thì tôi nhất định sẽ không làm liên lụy tới cậu, cũng sẽ không thiếu chỗ tốt cho cậu!"
Diệp Thiên Vân nghe xong không ngờ lại tin ngay, người này lúc nói rất thành khẩn, nếu so sánh lời hứa hẹn của hai người thì hắn lại tin lời của người sau hơn, bởi vì những gì mà Ngô Lập Sâm nói quá không chân thực. Con người đều có dục vọng, vậy mà hắn lại đem tất cả mọi thứ cho anh, vậy thì trừ phi anh là người chết, nếu không thì là hắn phải chết, nói chung là hai người không thể cùng sống.
Tiêu Sắt thấy Diệp Thiên Vân lúc này vẫn chưa đi, trong lòng nôn nóng, liền nhắc nhở: "Tiểu sư đệ, tốc độ phải nhanh, tôi thấy tiếng động vừa rồi có tám chín phần là kinh động tới người bên trên rồi."
Thời gian quá ngắn, Diệp Thiên Vân chỉ đành dứt bỏ tất cả mọi chuyện, trực tiếp mở miệng nói điều kiện: "Tôi cũng không cần thứ gì của các người cả, chỉ cần sau khi ra ngoài thì lập tức chạy theo hướng ngược lại với chúng tôi, chúng ta không thể tụ ở một chỗ được, nếu không thì kiểu gì cũng chết hết!"
Người đó cười hai tiếng, sau đó nói với giọng đầy hào khí: "Xin bằng hữu yên tâm, tôi nói lời thì sẽ giữ lời, chỉ cần thả chúng tôi ra thì quyết sẽ không làm liên lụy tới các cậu, mỗi người sẽ đi một hướng!"
Ngô Lập Sâm ở bên kia cũng nói: "Được, có cơ hội nhất định sẽ báo đáp!" Trong tiếng nói lộ ra vẻ vui mừng.
Diệp Thiên Vân cũng không dây dưa nữa, bước lên trước mở cánh cửa bên trái ra trước, Ngô Lập Sâm miệng rộng mũi to, mắt như chuông đồng, thân hình cũng không tính là kiện tráng, đầu đầy tóc, có điều trong mắt thì tinh khí thần đều thịnh vượng, tuổi cũng không thể nhìn ra được. Hắn thấy Diệp Thiên Vân thì hai mắt không khỏi sáng lên: "Quả nhiên là thiếu niên anh hùng!" Nói xong liền bắt đầu hoạt động thân thể, điều chỉnh trạng thái, vui mừng như chim thoát lồng.
Diệp Thiên Vân lại mở cánh cửa còn lại ra, sau khi nhìn thấy người đó thì trong lòng lập tức kinh ngạc, người này thân hình cao chừng hai mết, thân thể giống như một bức tường, cơ nhục toàn thân giống như là rắn bò trên than thể.
Bị nhốt ở đây trong thời gian dài như vậy, da thịt có chút trắng bệch, khuôn mặt cương nghị, trên mặt có một vết sẹo từ bên trái trán kéo dài xuống tận cổ, giống như là một con rết sống sờ sờ, khiến hắn trông rất dữ tợn. Càng đáng sợ hai là trên hai chân bị khóa hai chiếc xích sắt, trên xích sắt lại buộc hai quả cầu sắt hình tròn, quả cầu sắt nà phải to bằng hai quả bóng rổ. từ hình dáng thì chỉ có thể đoán ra là tuổi không lớn, nhưng hai hàng tóc mai trắng như tuyết và hai hàng thọ mi đã bán đứng lão.
Tiêu Sắt nhìn thấy thân hình của người này thì da đầu có chút ngứa ran, hắn ở trong võ lâm chưa từng thấy người như thế này, thậm chí ngay cả nghe cũng chưng từng nghe qua, Ngô Lập Sâm của Thái Cực môn cũng không có loại đãi ngộ như vậy, nhưng người trước mặt thì lại bị xiềng xích trên người, không biết là nhân vật cấp bậc nào.
Ngô Lập Sâm nhìn thấy lão, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch, nói: "Thì ra là ngươi! Lão bằng hữu hơn chục năm, hôm nay mới được gặp mặt thật!" Vẻ mặt âm tình bất định có chút sợ hãi, giống như là nhìn thấy quỷ.
Diệp Thiên Vân quan sát lão, trong lòng cũng phải khen thầm thân hình này, có điều vì lời nói vừa rồi nên không khỏi lai lịch của lão! Trên mặt người này nếu như không có vết sẹo, vậy thì cũng coi như là một người đàn ông anh tuấn, ít nhất thì hiện tại vẫn có thể nhìn ra tướng mạo đầy anh khí. Hơn nữa thân thể cường tráng, thể hiện ra vẻ đẹp dương cương, nếu như không có vết sẹo, vậy thì khí chất của lão có thể nói là tốt nhất trong những người mà Diệp Thiên Vân nhìn thấy kể từ khi xuất đạo đến nay! Có điều nhìn thấy hai quả cầu sắt to lớn thì lập tức trầm giọng nói: "Ông làm cách nào mà mang chúng ly khai được?"
Người này cười cười, kẹp hai quả cầu sắt lên cửa để cố định, sau đó đột nhiên hít sâu một hơi, dưới ánh mắt kinh dị của mấy người, đột nhiên cơ nhục toàn thân không ngừng bành trướng, toàn thân giống như một quả bóng da căng phồng đột nhiên phát lực, lập tức giật đứt đến tận gốc hai xích sợi xích sắt to như cánh tay con gái.
Thân thể của Tiêu Sắt bất giác run lên một cái, hắn có một loại cảm giác rằng, Võ Đang có lẽ sẽ gặp phiền phức không nhỏ đâu.