Mục lục
[Dịch]Vô Địch Hắc Quyền- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Tình thuộc ban “Máy bay hàng không dân dụng” này sau khi không mất tiền mà lên tàu thì đến boong tàu chỗ Diệp Thiên Vân, khiến nàng hiểu được đạo lý nơi cao không chịu được lạnh, phía trên mặc dù cảnh vật xinh đẹp dị thường nhưng căn bản là không có tâm tình thưởng thức, bởi vì nó quá nguy hiểm, khiến người ta có loại cảm giác sinh tử chỉ cách một lằn ranh, cảm giác sợ hãi ở trong lòng thật lâu vẫn không tan đi. (??? Đoạn này tối nghĩa quá)

Nàng hít sâu hai ngụm khí cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, khoảng một phút sau nàng mới vỗ ngực nói: Làm tôi sợ muốn chết, lúc nãy tôi vừa mở mắt liền trống rỗng một lúc, phản ứng đầu tiên chính là muốn hét to.

Diệp Thiên Vân sau đoạn đường này cũng có chút mệt mỏi, lau lau mồ hôi trên trán nói: Tôi cũng có cảm giác này, chỉ có điều đỡ hơn cô thôi. Nói xong mò thuốc lá theo thói quen, nhưng lại phát hiện là không mang theo.

Hứa Tình đánh giá lại hắn một lần, mới nói có chút bội phục: Chưa từng có người nào cho tôi cảm giác giống hôm nay, anh là người can đảm nhất mà tôi biết, tôi cho dù là anh cũng không thể có được khí phách như vậy.

Sắc mặt Diệp Thiên Vân vẫn như thường lắc đầu nói: Con người đều như thế, chỉ trong lúc nguy hiểm nhất mới có thể bộc phát năng lượng lớn nhất, cũng không phải do gan tôi lớn, chỉ vì không có lựa chọn khác thôi! Cô xem cô không phải trong tình huống đó cũng đã vượt qua cực hạn sao?

Hứa Tình nhìn hắn có chút tò mò nói: Anh làm người không kiêu ngạo, hơn nữa tuyệt không khoe khoang, chẳng như nhiều nam nhân khác ở trước mặt nữ nhân luôn muốn thể hiện bộ dáng là một người rắn rỏi, nếu là anh tôi đã sớm thổi lên thấu trời rồi. Nói xong giống như nghĩ tới chuyện gì đó, tự nhoẻn miệng cười.

Diệp Thiên Vân không trả lời nàng, mà chỉ thở dài dò xét sơ bốn phía rồi nói: Đi thôi, ở đây cũng không an toàn, chúng ta còn phải đi một đoạn đường rất dài.

Thật ra cũng chỉ có một mình hắn đi, Hứa Tình ở trên lưng hắn, căn bản là không tụt xuống, cho nên hắn nói xong lại tiếp tục hướng mục tiêu mà đi.

Khiến người ta cảm thấy kỳ quái chính là đoạn đường này lại không hề gặp hải tặc, thi thể mấy tên vừa mới bị giết đều bị người khác dời đi, thậm chí thuyền hải tặc vừa mới đi qua lúc nãy cũng không có ai bảo vệ cả. Đây là tín hiệu vô cùng nguy hiểm, có thể là hành tung đã bị phát hiện, hoặc là có tình huống dị thường gì đó, tóm lại là sự yên ả bề ngoài không những không khiến người ta có cảm giác an toàn, mà lại khiến người ta cảm giác được mùi vị âm mưu.

Diệp Thiên Vân không khỏi có chút lo lắng cho sự an nguy của Tôn Vĩnh Nhân, tình huống chung quanh rõ ràng rất bất thường, mà còn có một con chó điên tên Larry đang lục soát khắp nơi, quyền đài ngầm mặc dù có thể có tác dụng nhất định, nhưng cũng không an toàn tuyệt đối, Hans là một hải tặc tung hoành nhiều năm chỉ không biết dư uy của hắn có còn hay không. Nhưng với một nhân vật có kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm như Harrison thì có lẽ không có bất trắc lớn lắm, hơn nữa ngoại trừ quyền đài ngầm trên thuyền thì quả thực không còn chỗ nào an toàn nữa.

Chỉ trong chốc lát hai người đã tới cửa chính bên ngoài quyền đài, Hứa Tình trên đường đi cũng tỉ mỉ quan sát tình hình, nàng nhỏ giọng nói: Chúng ta sau khi vào trong thì sẽ an toàn à? Nói xong dùng đôi mắt đẹp nhìn Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân “Ừ” một tiếng rồi mới nói: Cũng không chắc, có thể hải tặc đều đang chờ chúng ta ở trong.

Hứa Tình nghe xong cười nói: Anh thật hay nói đùa, hai chúng ta trăm cay nghìn đắng trốn đến đây, chẳng lẽ chính là vì muốn tự chui đầu vô lưới sao?

Diệp Thiên Vân không nói gì, cảm nhận sơ qua tình huống bên trong, sau đó nói: Xuỵt, nói nhỏ thôi, hải tặc đang ở trong đó, sau khi tôi kéo cửa ra có lẽ sẽ có người nổ súng!

Sắc mặt Hứa Tình thoáng chốc trở nên trắng bệch nói: Hải tặc? Vậy sao chúng ta không trốn đi? Vì cái gì...?

Diệp Thiên Vân cau mày bình tĩnh nói: vì trong đó có bạn tôi, không thể bỏ mặc bọn họ, vừa nãy tôi chính là từ nơi này đi ra. Nói xong lại hỏi: Nếu không thì tôi đưa cô đến chỗ khác trước!

Hứa Tình vội lắc đầu nói: Anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý này, hơn nữa tôi cũng có thể cảm nhận được tư vị tuyệt vọng, chúng ta có lẽ nên cùng đi đi!

Diệp Thiên Vân nghe xong gật đầu, đi tới cạnh cửa, sau đó leo nhanh lên trên cửa, sau khi hít vào một cái để bìn tĩnh mới cúi người kéo nhẹ cửa, cửa vừa kéo ra lập tức phát ra tiếng động nhỏ.

Tức thì bên trong truyền ra “Pằng pằng pằng” ba tiếng súng, sau đó liền nghe thấy có tiếng bước chân vang lên.

Ngay sau đó có một người từ bên trong đi ra vô cùng cẩn thận, ghìm súng bắt đầu lùng tìm bốn phía.

Diệp Thiên Vân xác định sau lưng gã không có người khác, lúc này mới phát lực hai chân nhảy từ trên xuống, vừa vặn đáp phía sau gã.

Hải tặc đang lùng tìm nghe đằng sau có tiếng động, liền phát hiện có người nhảy xuống, ghìm súng theo bản năng xoay người lại muốn bắn.

Nhưng tốc độ Diệp Thiên Vân nhanh hơn, cầm chủy thủ vung mạnh lên, vừa vặn chém trúng cánh tay gã, cả cánh tay cùng súng rơi xuống đất.

Tên hải tặc này cũng cực kỳ kiên cường, mặc dù cánh tay bị tập kích chém đứt, nhưng chỉ kêu thảm một tiếng, người cũng không lùi mà tiến tới! Hét lớn một tiếng, cả người xông tới trước! Vai gã húc mạnh lên người Diệp Thiên Vân. Người trong tình huống đang thống khổ lực lượng sẽ bạo phát, không ngờ húc một cái khiến Diệp Thiên Vân lảo đảo!

Người Diệp Thiên Vân ngã ra sau, nện lên boong thuyền, Hứa Tình ở phía sau hắn, bị lực lượng khổng lồ này giáng xuống bất ngờ, lập tức ngất đi. (tội nghiệp, tàn hoa bại liễu mẹ nó rồi còn đâu)

Hải tặc sau khi hút ngã Diệp Thiên Vân lại thất tha thất thểu mà bò dậy, sau đó muốn dùng tay còn lại nhặt súng trên mặt đất lên.

Diệp Thiên Vân mặc dù không bị thương, nhưng có thể là do cõng một người hành động không tiện, sau khi hắn ngã xuống đất lăn một vòng sang bên trái sau đó mới dùng sức bò dậy, nhanh chóng nhảy bổ về phía tên cướp ở phía trước, vừa vặn rơi lên người hắn. (tội nghiệp cả con Hứa Tình lẫn thằng Diệp Thiên Vân có chừng 150kg chứ nhiêu đâu)

Hai người trong lúc này dính sát một chỗ, Diệp Thiên Vân dùng chân hất súng ra xa, sau đó dùng đầu gối chỏ mạnh vào đầu tên cướp.

Lúc đầu tên cướp còn có thể đỡ được hai cú, nhưng lực lượng của Diệp Thiên Vân người thường không thể tưởng tượng, thậm chí có thể nói là khủng bố, một lúc sau thì không có cách gì chống cực được nữa, sau khi đẩy mạnh đầu gối vài cái, miệng đã phun ra máu! Cuối cùng không thể chống đỡ nổi nữa mà ngất đi.

Diệp Thiên Vân đứng lên lau mồ hôi, sau đó nhìn Hứa Tình ở sau lưng đã ngất đi, sờ mạch và hô hấp của nàng, sau đó mới thở phào. Xem ra bên trong có thể vẫn còn hải tặc, có lẽ còn có một cái lưới lớn đang chờ mình, hắn không khỏi do dự, có nên mang Hứa Tình vào trong không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK