Lý Tưởng thắng rồi, thắng không chút khó khăn. Biểu hiện của hắn không có gì khác mọi khi, tựa như chính mình vẫn là chàng trai không được ai chú ý của lân gia (nhà hàng xóm/ nhà bên), nụ cười ngây thơ, còn có chất phác toát ra từ bên trong, không chỉ khiến Tô Toàn Sinh, Vương Dong cảm thấy kỳ lạ, mà ngay cả mấy học sinh Tống Học Nghiệp lúc trước tới dự thi, cũng đều dần dần trở nên bội phục.
Không chỉ thầy trò thể viện Cẩm Thành, ngay cả mấy thể viện lớn khác, cũng vô cùng chú ý tới Lý Tưởng. Lý Tưởng đấu năm thắng năm. Lần nào cũng trong hiệp đầu đã nhanh chóng đánh bại đối thủ, tiến thẳng vào mười người dẫn đầu. Tác phong hung ác, ra tay quả quyết, mang tới áp lực tâm lý cho đối thủ.
Lý Tưởng sở dĩ có thể chiến thắng liên tiếp như vậy, phần lớn quy kết về tâm tĩnh bình thường của hắn. Đúng vậy, một người nếu có thể có tâm tĩnh, vậy thì thế sự đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là kinh nghiệm, là thể nghiệm. Không quan tâm kết quả là gì, chỉ quan tâm đã trải qua những gì, không có trí tuệ, không thể làm được những chuyện như không quan tâm hơn thua.
Diệp Thiên Vân vô cùng hài lòng về học sinh này. Hắn không quan tâm Lý Tưởng rốt cuộc là mười tám hay hai mươi tuổi học võ, rốt cuộc có tiềm lực thế nào, sau này có thể đạt được độ cao thế nào?
Điều hắn coi trọng nhất chính là Lý Tưởng kiên nghị, bình tĩnh, có một trái tim bình phàm. Từ khi leo lên chức tông sư, Diệp Thiên Vân cũng từng âm thầm quan sát từng đệ tử mình đã dạy, ba anh em Thạch Thanh Sơn, Trương Lượng và Triệu Thị Tam, nhưng đều không hợp ý.
Có lúc Diệp Thiên Vân cũng thầm giật mình, Lý Tưởng bình thường hơi ngốc, là người ngay thẳng, nhưng chính vì hai đặc điểm này, lại che dấu đi thực chất.
Nếu không trải qua trận đấu vừa rồi, Diệp Thiên Vân sẽ mãi mãi không phát hiện ra hạt vàng bị chôn dấu trong cát này.
Là một võ giả, Diệp Thiên Vân nói theo truyền thống, cần kéo dài huyết mạch của mình, tiếp theo là lấy vật sắc làm y bát truyền nhân.
Diệp Thiên Vân không muốn dạy hắn quá nhiều kỹ xảo. Đó là điều thú yếu. Điều Lý Tưởng cần là kinh nghiệm của võ giả, là giác ngộ, còn có tư tưởng không thể thay đổi.
Trong võ đạo mênh mông không cùng, làm thế nào có thể khẳng định vị trí của mình, cũng là tìm được mục tiêu của mình.
Là võ giả, kỹ xảo mãi mãi thua tinh thần một bậc.
Diệp Thiên Vân đứng tới vị trí ngày hôm nay, đã cảm thấy lo lắng tới độ cao của mình.
Võ lâm luôn là vạn biến, nói không chừng bất cứ khi nào, đại chiến cũng có thể hết sức căng thẳng. Hắn không sợ chết, vì chết cũng là một loại kinh nghiệm. Nhưng ngay cả một truyền nhân tiếp tục lý tưởng cũng không có, vậy thì hắn khó tránh khỏi để lại tiếc nuối.
Võ lâm không có đường về, kết quả đánh nhau là không thể dự đoán. Vì không ai có thể nhìn rõ tương lai. Lúc hắn nắm trong tay một khoản tài sản, không thể tránh khỏi muốn tiếp tục truyền thừa.
Nửa năm qua ở thể viện Cẩm Thành, Diệp Thiên Vân cũng từng hoang mang, nhưng khi vận mệnh đem Lý Tưởng tới trước mắt mình, hắn cảm thấy vui mừng, không dễ để có thể gặp được truyền nhân hợp ý mình, giống như Vô Vi đạo nhân lúc trước khảo nghiệm chính mình vậy.
Thời gian Diệp Thiên Vân và Lý Tưởng tiếp xúc không ngắn, hắn không muốn tiếp tục những thử thách kia nữa, vì hắn tin vào con mắt của mình, càng tin vào cảm giác của mình. Một khi mình không còn trong nhân gian, Lý Tưởng sẽ mang theo tư tưởng và tinh thần của mình, tiếp tục ngao du trong võ đạo.
Diệp Thiên Vân có suy nghĩ của mình, cho nên từ lúc đưa ra quyết định, liền ngày nào cũng nói chuyện tâm tình một tiếng với Lý Tưởng. Những chuyện nói tới phần lớn đều liên quan tới nhân sinh và võ học, nhân sinh bảy phần, võ học ba phần. Hắn muốn qua cách nói chuyện, đem cuộc sống và thế giới nội tâm của mình ảnh hưởng tới Lý Tưởng, để Lý Tưởng từ từ thay đổi suy nghĩ và phương thức xử sự của mình.
“Tiểu Diệp” Tô Toàn Sinh tìm hồi lâu trong nhà trọ, cuối cũng tìm được Diệp Thiên Vân và Lý Tưởng dưới bóng cây, thở dài một hơi, vừa lau mồ hôi vừa nói: “Nơi hai người ở đúng là rất bí mật, làm hại ta tìm mãi”.
“Viện trưởng Tô, tìm tôi có việc sao?” Diệp Thiên Vân đứng dậy, phủi bụi bặm trên người, cười hỏi.
Tô Toàn Sinh gật gật đầu. Mấy ngày nay hắn có chút không tin vào những gì mình trải qua, như đang mơ. Cuộc thi võ thuật các thể viện trong toàn quốc. Trong mười người dẫn đầu có tới ba người của thể viện Cẩm Thành! Mông Thiên Quân, Tống Học Nghiệp, còn có một hắc mã Lý Tưởng. Ngoài Mông Thiên Quân thua một trận, Tống Học Nghiệp và
Lý Tưởng thắng cả năm trận, khiến hắn vừa mừng vừa lo.
Viện trưởng đích thân gọi điện thoại tới ân cần hỏi han, ngữ khí còn có vẻ hài lòng, có thể thấy thể viện Cẩm Thành dẫn đầu trong cuộc thi. Bắt đầu từ khi thành lập chuyên ngành võ thuật tới nay, đây là lần đầu tiên thu được thành tích tốt như vậy! Viện trưởng đã lộ ra tin tức, năm nay xin quyền tiến sĩ đã là chuyện nắm chắc rồi, điều này khiến trong lòng hắn cũng rất kích động.
Tô Toàn Sinh nhìn người thanh niên trước mặt, thật không dám tưởng tưởng tượng một thầy giáo mới có thể mang tới sự thay đổi lớn như vậy cho trường, mang theo vài phần vui vẻ nói: “Có hai người tới khách sạn, nói là bạn của cậu”.
Diệp Thiên Vân giật mình, lập tức nghĩ tới Ngô Lập Sâm, lập tức gật đầu nói: “Tôi tới ngay”.
Về tới khách sạn, đầu tiên nhìn thấy hai võ giả, thân hình nội gia, trong lòng Diệp Thiên Vân nắm chắc, nói thẳng: “Hai vị tìm tôi có việc gì?”
“Diệp Vân sư phụ” hai người đồng thời chào một tiếng, rất cung kính nói: “Ngô tiên sinh hẹn gặp ngài ở khách sạn Sheraton, xe đã tới bên dưới, bảo chúng tôi tới đón thầy”.
Tô Toàn Sinh không biết từ đâu xuất hiện bạn của Diệp Thiên Vân, liền nhắc nhở: “Tiểu Diệp, Tống Học Nghiệp sắp thi đấu….”
Diệp Thiên Vân suy nghĩ, chuyện của Ngô Lập Sâm rõ ràng quan trọng hơn, liền khẳng định nói: “Chiến thuật của Tống Học Nghiệp và Lý Tưởng tôi đã bố trí rồi. Cho dù tôi ở đó, kết quả vẫn vậy. Viện trượng, hãy cho phép”.
Tô Toàn Sinh biết Diệp Thiên Vân làm việc chu đáo, thấy hắn đã quyết định rồi, đành gật đầu nói: “Thôi được, vậy tôi để Vương Dong đấu trước, nếu làm xong việc thì nhanh chóng trở về”.
Phòng 3568 khách sạn Sheraton.
“Người anh em, cậu tới rồi” Ngô Lập Sâm hình như đã chờ lâu ở đây, thấy Diệp Thiên Vân tới thân mật đứng dậy chào đón nói: “Mấy ngày này, xử lý mọi việc xong rồi, cuối cùng hôm nay cũng có thời gian rỗi, thứ lỗi” Diệp Thiên Vân biết Ngô Lập Sâm bận rộn, lại đứng đầu môn thái cực, đâu thoải mái như mình, gật gật đầu, đi thẳng vào vấn đề nói:
“Lão ca, tìm ta có chuyện gì thế?”
Ngô Lập Sâm đưa chén trà cho hắn, nói: “Tin tức mới nhất ngày hôm qua, Thiếu Lâm lại có hành động mới. Tin chắc cậu sẽ thấy hứng thú” Nói xong cười mỉm chăm chú nhìn hắn.
Diệp Thiên Vân thấy ánh mắt đó của hắn, gượng cười nói: “Tôi đã xóa tên trong giang hồ rồi, việc này có liên quan gì tới tôi?”
“Không liên quan, chú em quá thoáng rồi” Ngô Lập Sâm cười như không cười nói: “Một đám người Thiếu lâm lại vào Thục trung, đây có được coi là tin tức có tính bùng nổ không? Phải biết rằng đó có thể là nơi cậu ẩn thân mà. Thời gian lâu rồi, cậu không sợ bị phát hiện sao?”
“Tôi biết.Mấy tháng trước bọn họ đã tới rồi” Diệp Thiên Vân nghe tới đây, trầm giọng nói: “Tôi đã phát hiện ra tung tích của Thiếu Lâm từ lâu rồi”.
“Cậu biết?” Ngô Lập Sâm mở to mắt, không dám tin hỏi lại: “Rời khỏi võ lâm, cậu vẫn có thể rõ hướng đi của họ?”
Diệp Thiên Vân gật gật đầu nói: “Gần đây tôi và bốn nhà Thục Trung có hợp tác, anh chắc nghe qua”.
“Triệu, Hồng, Mông , Đỗ. Tất nhiên anh biết” Ngô Lập Sâm càng kinh ngạc, vui mừng nói: “Nói như vậy cậu đã đứng vững ở đó rồi? Vậy là chuyện tốt rồi”.
Diệp Thiên Vân nhìn bộ dạng gian trá của Ngô lập Sâm, không khỏi có chút cẩn thận nói:
“Anh cũng định nhúng tay vào Thục Trung sao?”
“Không thể, không thể
Ngô Lập Sâm lập tức thấy có chút đắc ý quên mình, liền gượng cười, vỗ ngực cam đoan: “Nếu là địa bàn của lão đệ, anh sao dám tới nhúng chàm chứ?”
Diệp Thiên Vân nghe ra trò chơi chữ trong lời nói của hắn, khẽ mỉm cười nói: “Lão ca, tôi đâu có địa bàn gì, anh muốn biết gì, nói đi”.
Ngô Lập Sâm lúc này hoàn toàn không có dáng vẻ của môn chủ, mặt mày hớn hở nói:
“Vậy anh nói thật nhá” Hắn nhìn nhìn phản ứng của Diệp Thiên Vân, tiếp tục nói: “Anh nghe nói lần này Thiếu Lâm tới Tứ Châu, hình như là để tìm công pháp đã thất truyền.”
“Bốn nhà Thục Trung lúc phản Minh, từng chôn một kho báu. Về sau vì ý kiến bất hòa mỗi người một ngả. Bây giờ cả bốn nhà đều muốn có kho báu này. Thiếu Lâm chắc là ngửi thấy mùi rồi”. Diệp Thiên Vân nợ nhân tình của Ngô Lập Sâm, chuyện này không có gì đáng giấu diếm cả. Dù sao Thiếu Lâm cũng đã vào Thục Trung. Không bao lâu nữa, toàn võ lâm cũng đều biết.
“Thì ra là như vậy, vẫn may có lão đệ” Ngô Lập Sâm khẽ vỗ đùi, lạnh lùng nói: “Tây Bắc môn từng đưa ra tin tức, suýt nữa mắc bẫy của họ rồi”.
Diệp Thiên Vân hiện giờ không dám truy hỏi, tránh phiền phức tới mình. Hắn nói thẳng:
“Tôi và Mông gia có chút quan hệ, lão ca định tới Thục Trung sao?”
Ngô Lập Sâm trầm ngâm một hồi, sau đó mới thành khẩn nói: “Bây giờ Thiếu Lâm đã vào đó rồi, hơn nữa cầm đầu chính là phương trượng Dũng Tín của Thiếu Lâm, anh nghĩ chắc cậu rõ. Anh quyết định theo dõi một thời gian, xem hướng thế nào đã”.
Diệp Thiên Vân lập tức cảm thấy không ổn. Một khi võ lâm tràn vào Thục Truing, vậy thì hắn sao có thể tiếp tục ẩn nấp nữa? Hừa Tình và hài tử đều ở đó. Phải nhanh chóng nghĩ cách dời đi.
“ Không cần quá lo lắng” Ngô Lập Sâm rất giỏi nhìn sắc mặt nói chuyện, lập tức an ủi nói: “Thực lực bốn nhà Thục Trung chắc không yếu. Tin chắc Thiếu Lâm không dễ dàng có được”.
Diệp Thiên Vân ngẩn ra, thực lực bốn nhà Thục Trung không yếu? Hắn vẫn có quan hệ với Mông gia, nhưng chưa từng thấy cao thủ nào, có chút nghi ngờ nói: “Thực lực bốn nhà Thục Trung rất bình thường, lão ca sao lại nói bọn họ không yếu?”
Ngô Lập Sâm nhướng mày, có chút khó hiểu nói: “Bốn nhà Thục Trung thời Minh còn có nguồn gốc sâu xa với võ lâm, thực lực có thể tới mức nào?”
Diệp Thiên Vân có chút mơ hồ, nghĩ kỹ lại một hồi, có chút không khẳng định nói: “Bốn nhà Thục Trung mặc dù gia tộc có thế lực vô cùng lớn, nhưng cao thủ thật sự lại không có mấy người. Em ở đó rất lâu, chắc không thể nhìn nhầm được”.
Trên mặt Ngô Lập Sâm xám xịt, hồi lâu mới lắc lắc đầu nói: “Tuyệt đối không thể. Nhiều năm như vậy, võ lâm có mấy chục môn phái, nhưng không ai dám tùy tiện bước vào Thục Trung, chính là vì bọn họ có thực lực nhất định. Lão đệ mới đi không lâu, có thể nào không thăm dò kỹ bọn họ không?”
Diệp Thiên Vân nghĩ ngợi, lời có Ngô Lập Sâm cũng có lý.Ai nấy trong võ lâm đều là cao thủ. Nếu là địa bàn vô chủ, hoặc thực lực của bốn nhà quá yếu, chỉ e sớm đã bị người ta chiếm lĩnh rồi. Nhưng bây giờ bốn nhà lại sống rất tốt, trong đó chắc chắn có huyền cơ gì đó.
Ngô Lập Sâm khẽ cười một tiếng: “Chân tướng của sự việc sẽ từ từ lộ ra, chúng ta không cần vội” Hắn dừng một chút lại cao giọng nói: “Thiếu Lâm từ lần thua trước, vẫn luôn tu dưỡng sinh tức. Bây giờ phất cờ trở lại, lẽ nào lão đệ không muốn cho họ bài học sao?”