Diệp Thiên Vân rất quen âm thanh này, Tiêu Sắt ở bên cạnh cũng nghe thấy, cười nói: “Mạc Hổ sau khi so tài với cậu đã khá lên nhiều, không hề hống hách ngang ngược như trước, hơn nữa đã không còn cậy sức mạnh, tôi thấy lần này đã được cậu giáo huấn đủ rồi!’.
Diệp Thiên Vân rất hững hờ với chuyện này, hắn dạy Mạc Hổ cũng không phải để cậu ta học tốt chủ yếu là vì cậu ta đã vượt qua giới hạn, đè đầu cưỡi cổ, nếu không bảo hắn quản hắn cũng ngại chẳng muốn quản.
Lời của Tiêu Sắt làm đôi uyên ương trong khóm hoa giật mình, Phương Kỳ đẩy một xe lăn lại, vừa nhìn thấy Tiêu Sắt liền kêu: “Đại sư huynh, mấy ngày không thấy anh rồi, nếu…” nàng đang nói đột nhiên dừng lại vì nhìn thấy Diệp Thiên Vân.
Kẻ thù gặp nhau đỏ mắt, Phương Kỳ cau mày lạnh lùng nói: “Hay cho Diệp Thiên Vân, lần trước tôi muốn đi tìm anh, không ngờ bóng dáng cũng chẳng thấy đâu, Hình Ý Môn giữ không được thì chạy lên núi, có phải sợ tôi tìm anh không?’
Diệp Thiên Vân chẳng nói gì, chuyện thế này hắn cũng chẳng có cách trả lời, hai người cùng một phái, nếu tiếp tục làm to chuyện thì cũng biết kết quả thế nào, mà đằng sau Phương Kỳ còn có Phương Nhược Sơn, hai người trước Mạc Hổ đã có kết nghĩa, hiện giờ không dễ nói chuyện tiếp, nếu lại nổi sóng gió sẽ ảnh hưởng đến đoàn kết trong phái.
Tiêu Sắt vừa nghe Phương Kỳ nói suýt chút nữa sợ đứt ruột, Diệp Thiên Vân vừa đánh nhau với người ta, thân thủ của hắn còn khắc sâu trong lòng Tiêu Sắt, hơn nữa trước mặt Tiêu Sắt hắn đã như một nhân vật hung tàn, bạo ngược.
Tiêu Sắt bước nhanh về trước nói: “Phương sư muội, chúng ta là đồng môn, giờ lại cùng thuộc Trung mạch, cô nói thế thật không hiểu đạo lý!”.
Phương Kỳ thế nào cũng không ngờ Tiêu Sắt lại nói giúp Diệp Thiên Vân, câu nói vừa dứt mắt nàng đỏ lên, nước ứ đầy vành mắt dường như một giây nữa là trào ra ngoài.
Tiêu Sắt lòng dạ thấy hối hận, hắn chân tay luống cuống vội vàng giải thích: “Tiểu sư muội, tôi không có ý đó, chúng ta đều là đồng môn sự việc đã qua không nên nhắc lại, dù sao cũng do một chút hiểu nhầm gây nên, giữa chúng ta thì cái gì cũng dễ nói nhưng Diệp Thiên Vân vừa mới tới đây, cậu ta cũng không phải vì trốn cô, cô bớt vài câu là tốt rồi".
Diệp Thiên Vân cười thầm, Tiêu Sắt có chút khinh thường hắn, hai câu thế này, chưa kể là của một nữ nhân nói, dù là lời của nam nhân thì hắn cũng chẳng bực tức, bởi vậy liền nói: “Được rồi, đại sư huynh, không cần nói nữa, chúng ta đi thôi!".
Câu này nghe ra thì rất bình thường, nhưng Phương Kỳ lại thấy ác cảm với nó, nàng cảm thấy lời nói của Diệp Thiên Vân như một cái tát vào mặt vì thế nước mắt trào ra. Nàng giận dữ nói: “Diệp Thiên Vân, anh không được ở đây giả bộ làm người tốt, tất cả mọi việc đều do anh làm, nếu không phải không tìm thấy anh thì tôi nhất định cho anh biết lợi hại, anh dựa vào cái gì mà ức hiếp người ta!".
Diệp Thiên Vân cũng thấy lời của mình hơi thừa, phụ nữ kiểu này tốt nhất là không cần nói, như bây giờ lại phản tác dụng.
Tiêu Sắt không ngờ một câu nói mà gây ra phiền phức lớn thế này, đối với phụ nữ hắn cũng chẳng có cách nào, chỉ biết an ủi: “Tiểu sư muội, hôm nay bỏ qua đi không nên làm to chuyện’.
Phương Kỳ dường như còn trang điểm, mascara màu đen đều trôi hết, trên mặt nhem nhuốc như mọc râu trông đáng thương, nàng vừa lấy tay áo lau nước mắt, vừa khóc lóc: “Mạc Hổ huynh, anh xem đại sư huynh cũng ức hiếp em, anh nói đi!”.
Mạc Hổ hoàn toàn không có bộ dạng mạnh mẽ như trước nữa, toàn thân quấn băng ngồi trên xe lăn, trông gần giống xác ướp, cậu ta nhìn Diệp Thiên Vân như cũng không biết nói gì cho phải, chỉ đành dùng chút sức lực nắm tay Phương Kỳ nói: “Thôi, lúc đầu anh cũng không đúng, với lại đều là đồng môn cũng không cần tính toán, Diệp Thiên Vân dựa vào tài năng thực sự đánh thắng anh, cái này cũng không có oán trách gì!”.
Nói xong lại quay sang Diệp Thiên Vân nói tiếp: “Giữa chúng ta cũng chẳng có khúc mắc gì, chẳng qua hôm đó tôi cố ý phá, sau này còn phải nhìn mặt nhau, mọi người bỏ qua đi!”.
Những người ở đây kể cả Phương Kỳ đều sửng sốt, Phương Kỳ lúc lâu mới có phản ứng, nàng có chút không tin lời hắn ta: “Mạc Hổ, anh, sao anh …”
Mạc Hổ mỉm cười,nhưng hình như động tới vết thương, khóe miệng co lại một lúc mới nói: “Diệp Thiên Vân là đại diện của đời thứ ba, nếu tôi so bì thì coi như là không hiểu biết rồi, mặc dù tôi không có tài cán nhưng cũng không thể vì chút việc riêng mà khiến cả môn phái bất hòa”.
Diệp Thiên Vân cũng không khỏi sửng sốt, Mạc Hổ này với lần đầu tiên gặp mặt quả là biến đối quá lớn, đại diện đời thứ ba dĩ nhiên quan trọng như vậy, trong đầu hắn chợt thoáng hiện một ý niệm, sau đó liền chắp tay nói: “Vậy thì sự việc trước đây coi như tôi sai, cùng là một mạch ta nên dĩ hòa vi quý, mong anh sớm bình phục!”.
Thứ mà Tiêu Sắt muốn thấy nhất chính là cảnh này, hắn ta mãn nguyện cười nói: “Mạc Hổ không tính toán gì tiểu sư muội chúng ta cũng bỏ qua đi, Diệp Thiên Vân nói không sai, chúng ta cùng thuộc một mạch cần phải đoàn kết mới phải”.
Phương Kỳ nhất thời không vặn lại được, nàng nhìn Mạc Hổ với con mắt khó hiểu, sau đó quay người chạy đi.
Tiêu Sắt lập tức nói: “Phương sư muội…” Mạc Hổ tới nhìn, cậu ta cười ha ha: “Thôi, để cô ấy đi đi, một lúc lại tốt thôi, các anh ở đây làm gì?”
Tiêu Sắt chậm rãi nói: “Tôi đi đón Diệp Thiên Vân, vừa mới về đến đây đang định đưa cậu ta về phòng”.
Mạc Hổ khẽ gật đầu: “Vậy các anh đi đi, tôi ở đây hít thở không khí trong lành, tiện thể ngắm hoa”.
Diệp Thiên Vân vừa nhìn liền cười nói với Tiêu Sắt: “Anh ở lại cùng Mạc sư huynh đi, tôi tự về được rồi không cần đưa đâu, một lúc nữa tôi còn phải ra sân luyện tập, tiếp tục luận đạo cùng chú Ngũ!”.
Tiêu Sắt cười nói: “Thế cũng được, Mạc sư đệ ở đây một mình cũng không thể đi lại, Phương sư muội cũng không biết chạy đằng nào rồi, tôi đẩy cậu ấy đi lại xung quanh, cậu tự về nhé!”.
Diệp Thiên Vân về phòng lần trước ở, xem xét xung quanh một hồi, dường như từ sau khi đi vẫn chưa có ai ở, ngoài căn phòng sạch sẽ ra thì mọi thứ đều như trước, hắn liền đặt đồ đạc xuống, sau đó thay quần áo nằm xuống giường.
Khi hắn đi thương tích của CRYSTAL còn chưa khôi phục, đợi đến khi lại trở về Băng Thành có lẽ nàng ấy đã đi rồi. Thật ra hắn luôn cảm thấy CRYSTAL có điều gì giấu diếm, nhưng CRYSTAL không nói, hắn cũng không muốn hỏi mãi, sau này rồi sẽ có ngày biết.
Rửa mặt rồi thay quần áo, hắn lại đến nơi tập luyện. Ngũ Vĩ quả nhiên còn ngồi ở đó, Ngũ Vĩ vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân quay lại liền cười nói: “Cậu đúng là nhân tài say mê võ thuật, cả ngày không đi đâu chỉ ở lì trong phòng tập. Hàng ngày đều luyện tập nhiều hơn người khác năm, sáu tiếng. Đúng rồi, cậu luyện bao lâu rồi?”.
Mười tuổi Diệp Thiên Vân đã bắt đầu luyện võ, gió mưa cũng mặc, hắn cẩn thận tính rồi mới nói: “Khoảng mười một năm rồi”.
Ngũ Vĩ “Ừ” một tiếng mới nói: “Rất có cơ bản, cậu mỗi ngày đều phải luyện nhiều thời gian thế này à?”
Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: “Cũng không phải, khi còn đi học lấy đâu ra nhiều thời gian thế mà luyện tập,có lúc dựa vào thời gian trên lớp luyện chút Tam Thể Thức”.
Ngũ Vĩ không khỏi hứng thú, lúc đó liền hỏi: “Trong lúc lên lớp cũng có thể luyện công sao?”.
Diệp Thiên Vân nhớ lại một lúc mới cười nói: “Vâng, khi lên lớp thì không ngồi ghế, vừa đứng vừa nghe. Làm thế kết quả cũng không tồi, chính là trong lúc đó tôi mới luyện được căn cơ của Tam Thể Thức”.
Ngũ Vĩ lấy làm lạ hỏi: “Cậu thật không giống những người khác, luyện tập như vậy thành quả nhất định không ít, một ngày phải đứng bao lâu?”.
Diệp Thiên Vân suy nghĩ rồi nói: “Một ngày tám tiết đều đứng”.
Ngũ Vĩ hiểu ý gật đầu nói: “Những người tự học Hình Ý Quyền thông thường đều ngại đứng tấn vì thế mới không cảm nhận được công lực nội gia quyền, nếu không phải cậu dùng cách này tin là bây giờ cũng không có thành tích như hôm nay. Tam Thể Thức là cơ sở của luyện Hình Ý Quyền, cậu đứng hơn mười năm tin chắc nhất định sẽ có hiểu biết”.
Diệp Thiên Vân hiểu ý, hắn có một thắc mắc, thời gian Ngũ Vĩ luyện quyền rất ít, hàng ngày đều tản bộ. Thật ra Hình Ý Quyền có một bí mật, đó là đứng tấn xong phải đi bộ nhiều, tản bộ như vậy phát triến công phu, thần sắc thoải mái, cũng chính là nói Ngũ Vĩ thật ra hàng ngày đều đứng tấn, liền cười nói: “Chú Ngũ, hàng ngày cũng chỉ thấy chú tản bộ, mà không trông thấy chú đứng tấn, không biết chú có cách gì!”.
Ngũ Vĩ nghe xong cười khì khì, lão ngồi về phía sau nói: “Đây không phải là đứng tấn?”
Diệp Thiên Vân vừa nhìn, hóa ra lão và mình cũng gần giống nhau cũng là ngồi hờ trên ghế, bình trà trong tay chính là trụ chuẩn, liền cười nói: “Thì ra là cùng con đường, luyện thế này trọng tâm rất thấp hơn nữa thời gian dài không thay đổi tư thế không có vấn đề gì ư?”.
Ngũ Vĩ gật đầu nói: “Cái vấn đề này không lớn lắm, mặc dù làm một vài động tác vô dụng nhưng ngày nào cũng luyện, thời gian dài cũng không bằng chuyên tâm luyện Tam Thể Thức. Nếu cậu nghiên cứu tỉ mỉ công phu đạo gia tin rằng cậu sẽ có những hiểu biết rất sâu sắc".
Diệp Thiên Vân ở cùng Ngũ Vĩ, luôn cảm thấy lão đang hướng mình đến đạo gia, nhất thời trong lòng đầy nghi hoặc.