Sáng sớm. Tiếng gõ cửa vang lên!
Diệp Thiên Vân mơ mơ màng màng từ trên giường đứng dậy ra mở cửa. Hôm nay hơn 4 giờ vừa mới cùng mấy người Ngô Lập Sâm đến quán rượu, sau đó còn nói chuyện với Hứa Tình, mới ngủ chưa được bao lâu.
"Thiên Vân, có tin tức của Độ Minh rồi!" Ngô Lập Sâm trên mặt lộ rõ vẻ khẩn cấp. Tóc rối tung như ổ quạ, mắt vẫn còn hơn hằn đỏ, xem chừng cả đêm hắn không có chợp mắt.
Diệp Thiên Vân nghe được tin này, giống như vừa được đổ một chậu nước lạnh lên đầu, cơn buồn ngủ bay sạch! Động thái của Độ Minh kể cũng khá nhanh. Hắn thoáng xoa nhẹ mặt, mở to mắt :" Tin tức thế nào?"
"Không sai dự liệu của chúng ta là bao!" Lúc Ngô Lập Sâm nói, Trần Mễ Lạp và Diệp Vô Nhai cũng đồng thời bước vào phòng, cùng gật nhẹ đầu với Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân chỉ mặc một cái quần ngủ, thân trên không mặc gì, bắp thịt góc cạnh rõ ràng, thân hình cường tráng cất giấu sức mạnh khủng bố. Hắn nhẹ nhàng bẻ các đốt ngón tay, nhả ra một luồng trọc khí, lờ mờ nói :" Vậy nghĩa là ta lại sống lại?"
Mấy người đều lộ ánh mắt kinh ngạc. Diệp Thiên Vân trạng thái ngày hôm nay so với hôm qua cứ như là hai người khác nhau. Nếu nói ngày hôm qua đầy lo lắng thì bây giờ lại không hề sợ hãi. Trần Mễ Lạp đầy hiếu kì hỏi:" Ngươi lẽ nào đã tiêm máu gà?"
Ngày hôm qua Diệp Thiên Vân nói chuyện với Hứa Tình qua điện thoại, sự lo lắng đã bớt đi phân nửa. Độ Minh đã đào tẩu, cho dù có hối hận cũng vô bổ. Chi bằng nên thư giãn thoải mái bản thân thì hơn. Ngược lại còn tốt hơn rất nhiều, khẽ mỉm cười nói :" Điều chỉnh tâm tình của bản thân, sự tình có chuyển biến cũng không chừng!"
"Chuyển biến hay không ta không biết!" Ngô Lập sâm mang theo một đêm mệt mỏi đè nặng, từ từ nói :" Ta chỉ biết là võ lâm rất nhanh sẽ dâng trào sóng to gió lớn. Mà cậu Diệp Thiên Vân sẽ trở thành tiêu điểm của sóng gió đó!"
"Hôm nay sáng sớm đã nhận được tin tức. Thiếu Lâm làm khó dễ Hình Ý môn, động viên toàn bộ võ lâm lên án công khai Hình Ý môn!"
Diệp Thiên Vân rốt cục vẫn là cô độc, hắn híp mắt hỏi :" Lên án công khai? Vậy thực lực của thiếu lâm giảm mạnh!"
" Nhưng mà cũng may Thiếu Lâm chỉ lên án công khai, không có hạ chiến thư với Hình Ý môn. Ta đoán chừng bọn chúng không muốn gây hấn quá nhiều!" Ngô Lập Sâm không có lạc quan như Diệp Thiên Vân, lông mày nheo lại:" Đồng thời, Thiếu Lâm còn đưa ra thông báo, triệu tập võ lâm vào Thục, cử hành đồ ma!"
"Đại hội đồ ma?" Diệp Thiên Vân hơi ngơ ngác. Từ trong gương treo trên tường hắn tự chỉ vào mình :" Tôi ?"
Trần Mễ Lạp nhe răng cười, chằm chằm nhìn Diệp Thiên Vân đầy hứng thú:" Còn có ai? Ai trong võ lâm có thể xưng ma? Cũng chỉ còn có Hình Ý ma là cậu!"
Diệp Thiên Vân thời niên thiếu có không ít ảo tưởng. Nhưng dù sao vẫn hồ đồ về nhân vật chính diện. Nghe được ma là chỉ mình. Trong nội tâm có đủ loại tư vị :" Không ngờ rằng đệ lại có một ngày thành võ lâm ma đạo!"
"Cậu cẩn thận đấy!"Ngô Lập Sâm nhìn hắn cũng không có chút gì kinh ngạc, cảnh báo:" Cậu hiện giờ là công địch của toàn bộ võ lâm. Thiếu Lâm liên hợp với Võ Đang, Bát Quái, ba đại môn phái!"
" Bát Quái" Diệp Thiên Vân nhớ là bọn họ không có liên quan. Duy nhất việc cứu Hứa Tình ra khỏi Bát Quái môn, không khỏi thốt lên :" Đệ với Bát Quái môn không có oán. Bọn họ vì sao đột nhiên lại xuất hiện!"
" Giờ đây không phải vấn đề có ân hay oán. Mà là lợi ích! Bát Quái môn từ trước tới nay không lợi thì sẽ không xuất hiện!" Diệp Vô Nhai nói có phần ngưng trọng :" Không biết Thiếu Lâm có hứa hẹn gì với bọn chúng. Vậy mà mấy môn phái liên kết lại. Người đến không tốt, tốt tất không tới. Cậu phải chuẩn bị tâm lí!"
Diệp Thiên Vân im lặng. Chỉ có kết hợp vì lợi ích là đáng sợ nhất. Đêm qua hắn đã có sự chuẩn bị nhưng vẫn cứ không ngờ tới tình cảnh nguy nan!
Ngô Lập Sâm lắc đầu thở dài nói :" Xem ra Độ Minh rõ là muốn lấy mạng của cậu! Còn chúng ta thì không nói gì tới. Để cậu lên đầu ngọn gió, đại khái là hận cậu tận xương tủy rồi!"
Diệp Thiên Vân gật đầu. Chính mình đã đưa vài vị cao thủ của Xá Lợi viện trực tiếp đến tây thiên. Thiếu Lâm nhất định là khó tiêu hận này. Như vậy mà nói cũng là đúng lí thôi.
Lúc trước định nửa đường hóa kiếp Độ Minh, Diệp Thiên Vân sớm làm lại hóa chuyện dở, thật là bởi vì chuyện này đã bị cuốn vào võ lâm, lại lần nữa sống trốn chạy.
Diệp Thiên Vân không biết gì là sợ hãi. Bởi vì trong lòng hắn đã chờ mong kết quả đụng nhau này. Sau lần này, Thiếu Lâm và Diệp Thiên Vân chỉ có thể gặp nhau ở giang hồ! Rốt cục là ai ,còn xem số ai cứng hơn!
"Vậy chúng ta phải làm sao?" Diệp Vô Nhai nhìn chằm chằm vào Ngô Lập Sâm nói :" Chẳng lẽ lại muốn như Hình Ý môn lần trước, bằng hữu đều gọi tới sao?"
"Đó là đương nhiên!" Trần Mễ Lạp cổ họng giật giật, ho nhẹ một tiếng rồi tiếp :" Bọn họ Thiếu Lâm có thể liên hợp. Chẳng lẽ chúng ta lại không thể sao? Nếu như chúng ta như Hình Ý môn lần trước, ai thắng ai thua còn chưa biết được!"
"Tạm thời không cần!" Diệp Thiên Vân nói ra câu này làm mọi người đồng thời ngớ ra.
Ngô Lập Sâm hơi kinh ngạc :" Vì sao không cần? Bằng hữu mấy phương của chúng ta không ít còn có bạn ở trong ngục. Thực lực không tốt sao qua được cửa ải Thiếu Lâm!"
Diệp Thiên Vân ngày hôm qua nghe Ngô Lập Sâm nhắc nhở đột nhiên nghĩ tới một biện pháp, từ tốn nói :" Bằng hữu là bằng hữu. Giao tình là giao tình nhưng không thể năm lần bảy lượt bảo họ tặng mạng được. Cùng ba môn phái giao thủ không tránh khỏi có tổn thương!"
Mấy người đều không hiểu gì. Ai cũng không rõ Diệp Thiên Vân đến tột cùng là muốn làm gì. Một người đơn độc đối đầu tam phái sao?
"Ta cảm thấy chúng ta hẳn là
Song Phong trấn!" Diệp Thiên Vân mặc quần áo.Trong nội tâm cực kì bình tĩnh để lại cho hắn một ấn tượng là cao như vân.
Ngô Lập Sâm nhớ tới lời nói đêm qua, đầu nghĩ tới rồi nói :" Cậu muốn dẫn tam phái vào Song Phong trấn à?"
Diệp Thiên Vân gật đầu đáp:" Chính vậy, giờ đây trong Thục đã trở thành chỗ tụ tập của nhân sĩ võ lâm, ngoài võ giả của tam phái còn có người của các môn phái khác. Nếu chúng ta dẫn bọn họ vào Song Phong trấn, kết quả sẽ thế nào?"
"Đại tam phái còn dễ nói, chứ người của các môn phái khác đến để thêm náo nhiệt. Thuận tiện xem có lợi nào không! Ngoài ra những người này phần nhiều là muốn tìm kho tàng trong Thục" Trần Mễ Lạp vô thức thốt ra :" Xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn! Nhưng ta không hiểu, cậu làm thế nào để lợi dụng những kẻ này, để bọn chúng chủ động tới Song Phong trấn."
Diệp Thiên Vân "ài"một tiếng, suy nghĩ thêm chút nữa :" Còn có một bí mật đệ chưa nói cho các huynh biết. Kho tàng là ở tại Song Phong trấn. Như vậy bọn họ mới không ổn định!"
"Cái gì? Tại Song Phong trấn?" Ngô Lập Sâm hung hăng cho hắn một quyền, lông mày nhẹ nhàng giãn ra :" Ngươi tên tiểu tử ngốc này tại sao không nói sớm. Làm hại lão ca này cả đêm mất ngủ. Đầu bạc nhiều hơn vài cái rồi !"
Trần Mễ Lạp cùng Diệp Vô Nhai đều chuyển lo thành vui. Song Phong trấn và kho tàng hợp hai làm một . Đó chính là miếng thit mỡ, quá dư sức thu hút nhiều kẻ.
Diệp Thiên Vân khẽ mỉm cười nói :" Chúng ta sẽ loan tin tức này ra. Sau đó dẫn tất cả võ giả vào Song Phong trấn, làm nơi đó hỗn loạn!"
"Loan tin tức là có thể nhưng chúng ta..." Ngô Lập Sâm mặt tươi như hoa, xoa xoa tay nói :" Chúng ta cũng sẽ đi Song Phong trấn đục nước béo cò?"
Diệp Thiên Vân nghĩ sự tình rất đơn giản. Thiếu lâm đã muốn bản thân hắn, thì càng không thể để cho bọn chúng thực hiện được. Hắn muốn sự tình càng lớn càng tốt, kéo cả võ lâm vào. Sau đó tất cả mọi người đều bị cuốn vào đầm nước, như vậy có thể phân tán sự chú ý của Thiếu Lâm, do đó mà hiểm họa hóa bình yên.
"Thông qua thủ hạ của Mông Nghĩa, loan tin tức này ra ngoài. Tất sẽ có kẻ tin theo!" Ngô Lập Sâm đã đưa Mông Nghĩa vào trong kế hoạch.
... ...
Một ngày sau, tại bãi đỗ xe của khách sạn Phủ Hoàng Quan.
"Thế nào?" Yên Tiểu hôm nay thay một chiếc xe khác, là một chiếc xe mới tinh chạy băng băng. Hắn ngồi trong xe có chút khẩn trương nhìn về phía đại hán ở ngoài nói :" Xem chuẩn xác chưa?"
"ừ!" Đại hán mặc đồ âu phục màu đen nhanh chóng gật đầu nói :" Yến tử ca, nhãn lực của tôi ngươii không cần hoài nghi! Sảnh lớn bên phải có 6 người, đều ở trong tấm ảnh, tuyệt không nhìn lầm!"
Yên Tiểu Xuân phất phất tay lái xe. Hắn hít một hơi thở sâu thầm nói :" Hi vọng lần này có thể giữ được tính mạng. Những người này đều là mệnh đồ. Nhưng ngàn vạn đừng có làm liên lụy người vô tội."
Lái xe quay đầu lại nhếch mép cười trêu ghẹo nói :" Phải chúc mừng Yến ca thượng vị, nghe nói ngài sắp nhậm chức phó tổng giám đốc tập đoàn Mông Thái. Đấy là vị trí vô cùng tốt, rất có phước lộc!"
Yên Tiểu Xuân trợn mắt nói :" Hiểm trong phú quý! Mẹ kiếp, ông chủ tặng ta một biệt thự, còn chưa có hưởng thụ qua đây..."
5 phút đồng hồ sau, xe Benz dừng tại khách sạn, lái xe cung kính mở cửa xe ra.
Yên Tiểu Xuân biến hóa nhanh chóng, trở thành ông chủ lớn phong trần mệt mỏi, đưa theo vệ sĩ đi qua đại sảnh.
Đúng vào lúc này, điện thoại của hắn rung lên, liền cầm điện thoại nhìn thoáng qua. Sau đó nhìn 4 phía cảnh giác, thuận thế ngồi trên một chiếc ghế sôfa mềm mại, trầm giọng nói :" Là ta!" Mấy tên vệ sĩ nhanh chóng vây xung quanh hắn, lườm mắt qua bất cứ cái gì có thể đe dọa.
Yên Tiểu Xuân chỉ là một tên hung ác lăn lộn ở phố phường lại đòi học nhân vật lớn làm người xung quanh không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn.
"Vị trí cụ thể đã tìm...!" Yên Tiểu Xuân vớ lấy một quyển sổ nhỏ, rồi nói tiếp :" Ở... dưới núi Nga Mi tuyệt đối không sai! Ta nghe Mông Nghĩa tiên sinh nói. Đúng, tốt! Chúng ta lập tức đưa ngươi tới nơi đó! Hi vọng tin đồn đáng tin!"
Bên cạnh Yên Tiểu Xuân có hai bàn cafe 6 người. Nghe được hai chữ Mông Nghĩa, lập tức không ngừng dò xét Yên Tiểu Xuân.
Yên Tiểu Xuân lập tức đứng dậy, dặn dò :" Không quay về nữa, buổi tối sẽ đi một chuyến đến núi Nga Mi!" Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Đúng lúc này, một vị đại hán gần 40 ở bàn cafe đằng sau cũng lập tức đứng dậy, vừa vặn đi qua bên cạnh Yên Tiểu Xuân, không chú ý đụng phải hắn, sau đó vội vàng nói :" Thật xin lỗi!"
Yên Tiểu Xuân dáng vẻ vô cùng lo lắng. Hơi vịn người đối phương rồi gật đầu ý bảo không sao. Nhanh chóng đưa theo đám người vệ sĩ ra ngoài.
Lên xe rồi. Yên Tiểu Xuân tay run rẩy lập cập lấy thuốc ra đốt, vuốt lại thân trên, nghĩ mà cũng sợ :" Cao thủ, đúng là cao thủ. Chỉ xê dịch người, đồ đã đến tay rồi! Nếu mà giết người..."
Lái xe vui mừng nhướng mày. Vừa lái xe vừa trả lời :" Thành công rồi chứ? Yến Tử ca thật là đã đổi thành đại nhân vật rồi!"
Yên Tiểu Xuân thần sắc vui vẻ. Nhưng trong nháy mắt lại trầm xuống, giả ý mắng nhiếc nói :" Lo lái xe đi! Đến tập đoàn Mông Thái. Tôi còn phải báo cáo với ông chủ!"
"Ta có tiền. Có tiền rồi!" Trong xe truyền ra tiếng nhạc cổ quái.