Mấy tên kia đã lái xe của hắn đi rồi, ở lại chỉ còn mình Diệp Thiên Vân, hắn đang muốn mở cửa xe, đột nhiên lại cảm giác sau lưng có người, vì gần đây đối thủ của hắn cũng không ít, vì thế hắn quay mạnh người lại, hóa ra đó là Kỳ Giai Trữ, lúc này mới thả lỏng người.
Kỳ Giai Trữ nhìn thấy hắn thì cười khanh khách nói: Xem anh bị hù dọa kìa, không phải là anh vừa làm chuyện gì xấu đó chứ! Nói xong, đôi mắt trong sáng như thủy tinh của nàng nhìn Diệp Thiên Vân, không chút cố kỵ nào.
Vẻ mặt Diệp Thiên Vân thản nhiên đáp lại: Tôi làm chuyện gì xấu chứ, chẳng qua là phát hiện phía sau có người nên quay lại thôi.
Kỳ Giai Trữ nhìn hắn thật lâu, rồi nói: Người nhà của anh hai ngày trước đã giải phẩu xong rồi hình như là khôi phục cũng không tồi, tôi cũng đã hỏi cha tôi giúp anh, ông nói giải phẩu rất thành công, hẳn là không có vấn đề gì đâu.
Diệp Thiên Vân cũng muốn gọi điện cho Vương Trác Kỳ hỏi thăm tình hình một chút nhưng mà nhớ ra điện thoại đã mất, vì thế hắn cảm kích nói: Cũng phải cảm ơn cô, tôi còn chưa gọi điện hỏi lại, ngày đó cũng là nhờ có cô giúp, vậy lúc nào tôi mời cô đi ăn cơm, mà tôi thấy hôm nay cũng rất tốt.
Kỳ Giai Trữ suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: Được rồi, anh mời tôi ăn cơm thì hay quá! Hôm nay phải cho anh “xuất huyết”!
Diệp Thiên Vân liền mở cửa xe cho nàng, rồi nói: Đi thôi, đi đâu cũng không sao. Nói xong hắn lên xe rồi lái đi, tìm đến một quán ăn Pháp.
Hai người tìm chỗ ngồi, Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng kéo ghế giúp nàng, sau đó mời nàng ngồi trông rất có phong độ, điều này khiến Kỳ Giai Trữ vô cùng kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng thì Diệp Thiên Vân vốn là một người rất lạnh nhạt, hơn nữa cũng không hiểu nhiều lễ nghi phương Tây, nhưng mà giờ thấy bộ dáng của hắn lão luyện như vậy, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy cao hứng, nhưng mà cũng hơi chua xót, không biết hắn đã kéo ghế giúp bao nhiêu cô gái. Phụ nữ chính là luôn phức tạp như vậy, mới 1 giây trước nàng còn đang vui vẻ, nhưng chỉ 1 giây sau đã lại biến thành trái ngược hoàn toàn rồi.
Diệp Thiên Vân cũng không biết được những điều mà Kỳ Giai Trữ đang nghĩ, hắn cầm Menu đưa cho nàng rồi nói: Cô muốn ăn gì, đừng khách khí. Thoạt nhìn trông rất phong độ.
Bữa ăn của Pháp chia thành món khai vị món chính và điểm tâm ngọt sau khi ăn, luôn luông là cung cách như vậy.
Diệp Thiên Vân đối với thức ăn Pháp vô cùng quen thuộc vì trước đây, mỗi tháng Lưu Giai Giai lại muốn hắn đưa đi ăn một lần, vì thế hắn rất am hiểu, nhưng mà cũng chính vì tiền sinh hoạt một tháng chỉ có hạn, vì thế nhiều khi đưa nàng ta đi ăn mà đến tiền mua thuốc hút cũng không có, khi đó, hắn vì bạn gái mà có thể chịu được tất cả, mọi thứ đều vì muốn nàng cao hứng, nhưng bây giờ, cho dù tiên nữ đến cũng không có đãi ngộ như vậy nữa.
Ở trong mắt của Kỳ Giai Trữ, Diệp Thiên Vân chính là một khối vàng, dù có để ở đâu cũng không bị che lấp đi hào quang, luôn luôn chói mắt, trong mắt nàng, chỉ cần nơi nào có Diệp Thiên Vân, ánh sáng nơi đó đều bị lu mờ, đây chính là điều đặc thù của một người đang yêu, cho nên Kỳ Giai Trữ hiện giờ cái gì cũng muốn tốt cho hắn. (đoạn này dịch giả dịch chuối vãi, mình type lại mà thấy nhột nhột)
Diệp Thiên Vân căn bản là không nghĩ như vậy, hắn hiện giờ mục tiêu chính là kct tầng thứ 5, Thiên Vân Bộ, Hình Ý quyền , những thứ này luôn luôn tràn ngập trong cuộc sống của hắn, ngoài ra không còn gì khác. Mục tiêu tuy đơn thuần, nhưng luôn khiến người ta phải cố gắng tiến lên.
Sau khi hai người dùng cơm xong liền trở về trường học, kỳ thật thì cuộc sống của hai người rất ít khi xuất hiện cùng nhau, nhiều nhất cũng chỉ là hai người cùng xuất hiện ở trường, đó là những điều rất quan trọng đối với Kỳ Giai Trữ, nhưng mà đó chỉ là một phần của Diệp Thiên Vân, bởi vì cuộc sống của Diệp Thiên Vân vô cùng rộng lớn, mà trường học thì thật sự rất nhỏ, căn bản là không thể chứa hết được hắn, hắn muốn một cuộc sống kích thích hơn, một cuộc sống rộng lớn càng thích hợp với hắn hơn.
Sau khi Kỳ Giai Trữ rời đi, Diệp Thiên Vân cũng lái xe về ký túc xá, mấy tên kia lúc này đang đánh bài, Lưu Tùng vừa đánh bài vừa nhìn hắn cười rất dâm tiện: Thiên Vân à, tao có chuyện muốn thương lượng với mày một chút được không? Hai thằng kia lúc này vô cùng khinh bỉ cái dáng vẻ dâm tiện của Lưu Tùng, Vương Bằng thậm chí còn giơ ngón giữa.
Diệp Thiên Vân cười nói: Mày nói đi, bạn bè còn khách khí sao?
Lưu Tùng đứng dậy reo lên: Chúng mày xem đi, tao đã nói Thiên Vân là anh em tốt, thế mà chúng mày còn chưa tin.
Vương Bằng khinh thường nhìn Lưu Tùng nói: Trời ạ, mày đừng dùng cách đó hạ thấp chúng tao mà nâng cao mày chứ mẹ nó, mày chính là một thằng dâm tiện. Trầm Nhiên cũng làm ra dáng vẻ đồng ý.
Lưu Tùng không thèm để ý đến hai thằng kia, hắn nói tiếp: Cuối tuần này cho tao mượn xe một chút đi! Bạn gái tao muốn đi sinh nhật bạn học, để tao đi cho mở mày mở mặt phát!
Diệp Thiên Vân vừa nghe thấy thì gật đầu luôn, mấy thằng trong phòng đều là bạn bè không tồi, cho nên hắn cũng thoải mái mà cho mượn xe.
Lưu Tùng ngheh xong vẻ mặt rất hưng phấn: A6 thật sự là tốt hơn xe tao nhiều, đến lúc đó không biết có bao nhiêu cô gái ái mộ tao đây.
Trần Nhiên nhìn vẻ hèn mọn của hắn nói: Mày nhanh tỉnh lại đi, mấy cô gái đó là vì tiền, mà không phải vì mày, cũng không tự nghĩ xem mình đáng bao nhiêu à.
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: Sau này nếu tao có chuyện gì mà không đến, chúng mày điểm danh giúp, gần đây tao rất bận. Diệp Thiên Vân mơ hồ có dự cảm, mấy ngày này quá bình tĩnh, giống như là trước cơn bão vậy, hơn người của Hình Ý môn rất nhanh sẽ tới, đến lúc đó cũng chưa biết có chuyện gì phát sinh, hắn cũng không nhất định có thời gian đi học. Vương Bằng vừa nghe thấy thế thì nghi hoặc hỏi: Mày không có chuyện gì chứ? Lời này có vẻ giống như là cáo biệt vậy?
Lưu Tùng đánh Vương Bằng một cái rồi nói: Cút qua một bên, Thiên Vân có thể có chuyện gì sao? Nói xong, Lưu Tùng quay đầu nói Diệp Thiên Vân: Yên tâm đi, ở trường đã có bọn tao giúp mày, chỉ cần kiếm cái gì đút cho đứa điểm danh, vậy thì mày cứ yên tâm nghỉ đi. Bọn tao từ lúc khai giảng đến giờ cũng không lên quá 3 khóa, cũng có chuyện gì đâu.
Diệp Thiên Vân nghe hắn nói xong thì gật đầu, chỉ cần có mấy thằng này giúp thì không có chuyện gì rồi, Lưu Tùng tuy là bình thường cứ hi hi ha ha, nhưng mà chỉ cần chuyện hắn đáp ứng, vậy thì sẽ không có vấn đề gì.
Cả đám lại hàn huyên thêm ở trong phòng một hồi, tăng thêm tình cảm, mặc dù thời gian tách ra sống chưa lâu, nhưng mà nói mãi cũng không hết chuyện.
Bonus Lời của người type từ file ảnh: Thật sự thì các chương 83 84 85 bên *** dịch rất dở, có rất nhiều lỗi và sai về ngữ nghĩa câu cú trong đó, mình đã cố gắng chỉnh sửa trong đó, nhưng mà có khi còn bỏ sót, nếu như có sai chính tả thì đó là lỗi của mình, còn nếu mà sai về mặt ngữ nghĩa thì chịu.