Tại một sân ga nhỏ không có mấy người, Diệp Thiên Vân lẳng lặng ngồi trên băng ghế, đốt một điếu thuốc Hồng Hà Bài, đây là lần thứ tư hắn đi du lịch. Ở nơi không biết tên, âm thầm lang thang, đánh dấu thời điểm kết thúc chuyện cũ, cũng đồng thời bắt đầu câu chuyện mới.
Hắn mỗi ngày cái gì cũng không nghĩ tới, chỉ là đi một mình, nhưng thực ra lại là một việc rất thoải mái. Diệp Thiên Vân năm nay hai mươi tuổi, đỗ vào một trường đại học công nghiệp nổi tiếng lớn nhất miền bắc, học ngành quản trị kinh doanh, đúng là thời gian tốt nhất của tuổi trẻ, hôm nay là một ngày tốt Diệp Thiên Vân liền trở lại trường học, bởi vì vừa đúng lúc kết thúc kì nghỉ đông.
Nói về Diệp Thiên Vân thì quả thực là thú vị, từ lúc nhỏ bắt đầu học tập thành tích của hắn cũng không tốt lắm, rất bình thường, nhưng mỗi lần đến lúc thi đều có chút chuyện ngoài ý muốn xảy ra, thành tích lúc thi chung quy so với năng lực của bản thân cao hơn rất nhiều.
Ngay cả chính hắn suốt ngày cũng mơ mơ màng màng, học tập cũng không hề cố gắng nhưng luôn gặp vận *** chó, những người nhận biết và tiếp xúc hắn đều muốn điên lên. Bình thường người khác vô cùng nỗ lực học tập, nhưng thành tích lúc thi khi đem ra so sánh với thành tích của Diệp Thiên Vân đều thua kém rất nhiều, thật sự là ông trời bất công.
Đặc biệt là tại lần thi đại học sau cùng, vận khí Diệp Thiên Vân so với bình thường còn tốt hơn nhiều, khả năng nhất mệnh nhị vận tam phong thủy, có lẽ hắn đều chiếm tất cả. Thắp hương cho tổ tiên, vận khí liền không ngăn được, mệnh cũng tốt, chẳng lẽ thực sự có người có số mệnh như vừa nói?
Tâm tư Diệp Thiên Vân cũng không để vào học tập, hắn vô cùng thích võ thuật, thậm chí có thể nói đạt tới loại trình độ si mê.
Võ thuật Trung Quốc cao sâu khó dò, có rất nhiều môn phái, hắn thích nhất là Hình Ý quyền của Hình Ý môn cùng với Bát Cực quyền của Bát Cực môn, cho nên từ nhỏ luôn không ngừng kiên trì học Hình Ý quyền cùng Bát Cực quyền, mặc dù không gặp được danh sư nào cả, nhưng bản thân tự nghiên cứu cũng có không ít thành quả, làm cho hắn thu được nhiều lợi ích.
Tàu hỏa từ từ tiến vào trạm, hắn bước lên chuyến tàu trở về trường học, trong xe rất khó chịu, có loại cảm giác làm cho người ta muốn nôn mửa, Diệp Thiên Vân mở cửa xe hít thở không khí, cửa vừa mở, gió lùa vào từ từ, làm hắn có cảm giác tốt hơn nhiều.
Nhớ lại chính mình sau khi học đại học, việc hắn kiêu ngạo nhất, đó là tìm được một người bạn gái rất đẹp tên Lưu Giai Giai.
Một khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt to cùng dáng người thon dài, làm hắn nhớ lại, trên mặt cũng mang theo nét cười thỏa mãn, không nghĩ ra lại muốn cùng nàng mỗi ngày đều ở cùng một chỗ.
Bọn họ khi đó không ai theo đuổi ai, hai người từ từ tiếp xúc rồi bắt đầu có tình cảm.
Tính cách Diệp Thiên Vân có chút lạnh lùng, còn có chút cô ngạo, cao 1m89, khuôn mặt sắc cạnh làm hắn thoạt nhìn có vẻ rất tàn khốc, mặc dù lớn lên không đẹp trai cho lắm, nhưng cũng thuộc loại dễ nhìn, chỉ có dáng người có chút hơi gầy.
Thời gian học đại học cũng đã lâu, hắn cùng rất nhiều bạn học vẫn không cởi mở, có người đặt cho hắn danh hiệu là gã mặt lạnh, tuy không quá dễ nghe, nhưng cũng thật sự mô tả tính cách của hắn rõ ràng.
Nhanh đến trạm, trạm này đúng là một sân ga lớn, trung tâm của đông bắc Thẩm Dương, tàu hỏa từ từ tiến vào trạm, Diệp Thiên Vân cảm thấy nên gọi điện thoại cho bạn gái, cầm di động bấm 8 số.
“Thiên Vân hả?” Nghe trong điện thoại truyền đến thanh âm ngọt ngào của Lưu Giai Giai, tâm tình của Diệp Thiên Vân cũng tốt hơn nhiều.
“Ừ, anh sắp trở về” Diệp Thiên Vân bắt đầu nghịch bình nhựa trong tay, có thể là do nghe được thanh âm Lưu Giai Giai, có thể là do sắp trở về trường, thanh âm đã có chút vui mừng.
“Em cũng sắp trở về, anh chờ em hả?”
Thanh âm bên trong có chút hỗn tạp, là chỗ có rất nhiều người. Diệp Thiên Vân có chút lo lắng liền hỏi: “Em ở đâu vậy, sao âm thanh lại ồn ào thế?”
“Em ở siêu thị gần nhà, anh đừng lo lắng cho em, em tự chăm sóc bản thân tốt lắm, em cũng sắp trở về rồi, anh ở trường học chờ em nha” Lưu Giai Giai trả lời có chút lưỡng lự.
“Vậy được rồi, quyết định thế nhé, gặp mặt ở trường” Lúc này âm thanh ở bên Diệp Thiên Vân cũng có chút ồn ào, cho nên hắn liền cúp máy, yên lặng nhìn những người trên sân ga vội vội vàng vàng lên tàu.
Hướng xa xa bên ngoài nhìn lại, hắn thấy được một màn mà cả đời khó quên, Lưu Giai Giai cùng một gã trai ôm hôn trên trạm, tình cảm vô cùng thắm thiết.
Khuôn mặt Lưu Giai Giai đối diện với tàu hỏa, mà gã trai kia đưa lưng về phía hắn, Diệp Thiên Vân nhìn rất rõ, hắn không tưởng tượng được Lưu Giai Giai lại làm loại chuyền này, lén lút quan hệ với nam nhân khác sau lưng mình, hai mắt cay cay.
Đây có lẽ là một gã không cần đối mặt, mặc kệ nguyên nhân gì, nữ nhân có bạn trai cùng một người nam nhân khác lại đang hôn tạm biệt.
Diệp Thiên Vân là một người rất kiên nghị, hơn nữa tình cảm mờ nhạt, cho dù là chuyện tình cảm gì tới suy nghĩ của hắn đều rất thờ ơ, tuy nhiên tình cảm với Lưu Giai Giai tạm thời cũng không tệ lắm, nhưng mất đi nàng chẳng khác gì mất đi hết thảy thời gian. Trong lòng hắn tuy có chút khó chịu, nhưng vẫn dùng lý trí kiềm chế bản thân. Trường hợp vừa rồi hình như giống phim điện ảnh, hình ảnh này lọt vào mắt hắn, cùng với sân ga rất nhanh biến mất theo chuyển động của bánh xe.
Xe lửa đến trạm rồi, nhưng Diệp Thiên Vân lại mất đi tâm tình tốt, vốn đang là thời điểm vui sướng lại đột nhiên bị người khác làm cho rối loạn, từ màu sắc rực rỡ trở thành ảm đạm, hết thảy những điều này đều do một cô gái gây cho hắn, cô gái mà hắn thích.
Đây là mối tình đầu của hắn, liền hung hắng bị trúng tên của người như vậy, tuy rằng mối tình đầu của con trai cũng không như mối tình đầu của con gái ngoài miệng nói trân quý như vậy, nhưng cho dù là mối tình đầu của con trai đều giống như con gái, tình cảm mối tình đầu khó có thể quên được, mối tình đầu của Diệp Thiên Vân để lại cho hắn một màn như vậy, không biết về sau có bóng ma hay không.
Xuống xe tới thành phố băng mùa đông rồi, bầu trời bay bay bông tuyết trắng, đúng là cảnh sắc rất đẹp. Nhưng Diệp Thiên Vân lại không có tâm trạng thưởng thức, hắn thắp một điếu thuốc, đồng thời gọi một chiếc xe taxi, ngồi trên xe nói: “Tài xế, đến Công Đại” Nói ra những lời mơ mơ màng màng này, hắn cũng tới giới hạn rồi, mệt mỏi cùng tầm tình khó chịu đan xen với nhau, thế mà lúc ngủ, ở trong mộng hắn đến một nơi có trời cao mây xanh, chim bay trên bầu trời, hắn cảm giác trái tim của bản thân hướng về nơi có chú chim nhỏ kia, chậm rãi bay đi, càng ngày càng xa, có lẽ khi hắn tỉnh lại thì, chuyện gì cũng không nhớ rõ…
Về tới kí túc xá, cũng có một vài bạn học đã trở lại, nhưng bạn cùng phòng của Diệp Thiên Vân vẫn chưa đến. Hắn buông ba lô, nằm ở trên giường, suy nghĩ có phải là nên hỏi Lưu Giai Giai rõ ràng, nhưng lập tức xua đi ngay, cho dù là nguyên nhân gì, ít nhất là Lưu Giai Giai đã lừa hắn.
Trái lo phải nghĩ một hồi lâu, hắn mới đưa ra quyết đinh, vô luận nói cái gì, nhất định sẽ không nghe giải thích của Lưu Giai Giai, không có nguyên nhân gì lại có thể làm cho hai người hôn nhau say đắm như thế.
Chuông điện thoại vang lên, Diệp Thiên Vân lôi điện thoại mua giá ba trăm đồng ra, thanh âm của mẹ từ bên trong truyền ra, “Tiểu Vân, con bây giờ thế nào?”
“Con ổn mẹ ạ, đã sớm đến trường học rồi, mẹ đừng lo lắng, ha ha, chỉ là có chút mệt mỏi” Giọng nói Diệp Thiên Vân hơi lộ vẻ uể oải.
Bên trong xuất hiện thanh âm lo lắng của mẹ: “Làm sao vậy, có phải là đang bệnh không, sao không cẩn thận vậy, bây giờ mùa đông rất lạnh, nhất định phải chú ý” Tâm tình Diệp Thiên Vân không quá tốt, chỉ là cúi đầu nói mấy câu qua loa, rồi cúp điện thoại.
Ở trên giường lại nghĩ tới cha mẹ của mình, Diệp Thiên Vân sinh ra tại thành phố nhỏ Giang Tô, trong nhà điều kiện bình thường, nhưng cả nhà đều rất hạnh phúc.
Chỉ là mấy năm gần đây, cha mẹ Diệp Thiên Vân có chút lớn tuổi, đã xuất hiện một ít bệnh của người già, trong nhà điều kiện tuy không phải quá kém nhưng cũng không quá tốt, chỉ dựa vào tiền lương ít ỏi đủ để sống, nhưng đi bệnh viên xem bệnh lại tuyệt đối không đủ.
Diệp Thiên Vân từ lúc nhỏ đã nghĩ nhất định phải báo hiếu cha mẹ thật tốt, để cho bọn họ hưởng qua cuộc sống tốt nhất, nhưng là hiện tại chỉ mới đại học năm đầu, làm gia sư cũng không thể thay đổi tình hình trong nhà bây giờ.
Cho nên hắn cũng không làm, chỉ chờ bản thân sau khi tốt nghiệp tìm một công ty tốt, làm ra chút thành tích, để thay đổi gia đình mình, ít nhất làm cho cuộc sống bọn họ càng thêm hạnh phúc.
Nghĩ mãi nghĩ mãi liền ngủ thiếp đi, ban ngày ngồi trên tàu suốt một buổi, hiên tại bản thân vô cùng mệt mỏi, thầm nghĩ những ngày này có thể như quá khứ thì tốt.
Cứ như vậy, Diệp Thiên Vân một mình thơ thẩn ở trường học vài ngày, hắn cần yên tĩnh suy xét bản thân nên đáp lại tình cảm như thế nào hoặc là đem nó quên đi, bọn bạn học cũng lục đục trở lại trường học, người cùng phòng cũng từ từ trở về, tinh thần bọn nó vô cùng tốt đẹp, bầu không khí hào hứng sau Tết vẫn chưa mất đi, đám người gào gào thét thét, trở nên náo nhiệt vô cùng.
Phòng ngủ tổng cộng có bốn người, lão đại Vương Bằng là người đôn hậu, vô cùng thành thật, không thích nói nhiều, nhưng rất tốt với Diệp Thiên Vân, có chuyện gì đều có thể tìm hắn.
Lão nhị tên Lưu Tùng gốc Mông Cổ, là người khôn khéo nói chuyện có chút mồm mép, nhưng nhân phẩm cũng rất khá, điều kiện trong nhà vô cùng tốt, việc đầu tiên khi đến trường học chính là mua xe Ford, thuê một căn hộ, sống cùng các bạn gái, tại sao lại gọi là các bạn gái, đó là bởi vì người này rất đào hoa, chỉ một học kỳ đã đổi bốn bạn gái.
Lão tam chính là thủ khoa Trần Nhiên, học rất giỏi, chỉ là người có chút khó coi, trên mặt có nhiều hạt đậu, rõ ràng là hormone sinh dục tiết ra quá nhiều.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy bọn học trở lại, liền đi ra ngoài mua một ít vật phẩm nhỏ đưa cho bọn họ, cũng đổi lại rất nhiều đồ ăn ngon. Khiến tâm tình buồn bực tốt lên không ít, hắn vừa mới cùng bạn cùng phòng nói hai câu đột nhiên điện thoại lại vang lên.
Diệp Thiên Vân thấy là cuộc gọi của Lưu Giai Giai liền muốn cúp máy, nhưng nghĩ bụng hay là quyết định đem việc này nói ra cũng tốt, vì thế liền nghe điện thoại, “Thiên Vân, anh như thế nào mấy ngày nay không gọi điện cho em, em quả thực rất nhớ anh” Thanh âm Lưu Giai Giai ngọt ngào truyền đến, mà lúc này Diệp Thiên Vân đột nhiên cảm thấy thanh âm Lưu Giai Giai giống như mất đi lực hút ngày xưa, mờ hồ trở nên có chút chói tai.
Diệp Thiên Vân sau nửa ngày mới bật ra một câu: “Lưu Giai Giai, chúng ta một tiếng sau gặp nhau ở quán trà Vũ Hậu nhé?”
Giọng nói Lưu Giai Giai có chút giận: “Được, đã lâu không gặp, em muốn nghe xem anh vì cái gì không gọi điện cho em, nếu không thuyết phục được em, hừ! Chúng ta liền chia tay” Nàng có lẽ cũng không thực sự nghĩ tới, bản thân nói một câu lời có chút làm nũng như vậy rất nhanh lại biến thành sự thật.
Một lát sau Diệp Thiên Vân vừa mặc quần áo vừa nói: “Mình đi ra ngoài chút nha, mấy anh em, mọi người trò chuyện trước, mình một lúc sau sẽ trở lại” Vương Bằng gật gật đầu: “Đi sớm về sớm, đừng lại đi khách sạn”.
Lưu Tùng cười nói hì hì: “Cậu đừng nói là, quán trà đối diện có trung tâm tắm rửa, cậu liền có dự định như vậy, đã thuận tiện lại còn được lợi, cậu thật đúng là một cao thủ”.
Diệp Thiên Vân nhớ tới Lưu Giai Giai liền chẳng có tâm tình đùa giỡn, chỉ gật gật đầu: “Mình một lúc sau sẽ trở lại, mọi người trò chuyện trước, buổi tối chúng ta ăn chung với nhau” Nói xong liền bước ra ngoài phòng trọ, xuất phát hướng tới chỗ hẹn.