Mục lục
[Dịch]Vô Địch Hắc Quyền- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người của Hoàng gia trơ mắt thấy Hoàng Long đan rơi vào trong tay Nguyễn Tiểu Thất, sắc mặt của đám người đều lộ vẻ tiếc nuối!

Hoàng Thiện trừng mắt liếc nhìn Nguyễn Tiểu Thất đang đang đắc ý. Căm giận nói: "Ca ca ta sẽ không chết vô ích như vậy đâu, Nguyễn Tiểu Thất ngươi..!"

"Thiện nhi!" Hắc y lão giả vốn đã đi ra ngoài, lúc này liền xoay người lại, sắc mặt lạnh lẽo nói: "Nhớ kĩ ta đã nói gì không?"

"Dạ!" Hoàng Thiện không cam lòng. Thế nhưng cố cưỡng chế lửa giận cung kính nói: "Cháu biết sai rồi!"

"Trở về nhận gia pháp đi!" Hắc y lão giả chậm rãi nói: "Không có quy củ, không thành người!"

Mấy người Hoàng gia vốn có tâm gây sự, thế nhưng chứng kiến thái độ của trưởng bối như vậy chỉ có thể nhịn xuống! Gia quy của Hoàng gia nổi tiếng là nghiêm khắc. Ai dám đi đầu đón gió đúng là tự rước lấy khổ!

Nguyễn Đồng thấy đám người Hoàng gia đã rời đi hết, lúc này lão mới biến sắc nói: "Tiểu Thất, lần này cháu gây ra đại họa rồi! Nguyễn gia sớm muộn gì cũng bại bởi tay cháu thôi!"

Nguyễn Tiểu Thất cố nuốn một ngụm tức khí xuống, thế nhưng khi nghe ông nội nghiêm khắc nói, nàng lại sinh ra cảm giác ủy khuất.

Nàng đem cái hộp gấm nhỏ hung hăng ném xuống đất, vành mắt hồng lên nói: "Ông nộ, chuyện này cũng không thể trách cháu! Người đúng là do cháu cứu, thế nhưng Hoàng gia ngày thường chính là một lũ hèn hạ vô sỉ! Mười mấy người vây công Đại Cá Tử, hôm nay đám người tới mang theo thái độ như thế nào ông cũng thấy. Cháu không muốn nhìn bọn chúng tự tung tự tác!"

Nguyễn Đồng âm thầm giật mình. Tuy lão có nghe nói, thế nhưng không ngờ vẫn còn vượt qua suy đoán của mình. Cố tình trách cứ vài câu, thế nhưng sau khi chứng kiến vẻ mặt của Nguyễn Tiểu Thất, lão lại không đành lòng, lão thở dài một tiếng nói: "Sự tình đúng sai trước tiên không nên bình luận! Hoàng gia mặc dù hoành hành bá đạo một chút, thế nhưng chúng ta vốn là như nhau! Ta tuy không quen nhìn hành động như vậy, thế nhưng thực lực chính là quyết định hết thảy!"

"Thực lực quyết định hết thảy?" Nguyễn Tiểu Thất lẩm bẩm, sau đó hung giữ nói: "Với thực lực của Nguyễn gia chúng ta nhất đinh phải hảo hảo giáo huấn bọn chúng!"

Diệp Thiên Vân mục kích toàn bộ tình huống, hắn biết rõ thù hận giữa hai nhà đã kết! Hoàng gia tạm thời rời đi nhưng không có nghĩa là nhượng bộ. Mà thiếu một cái cớ! Một khi Hoàng gia tìm được lý do gây khó dễ. Như vậy Nguyễn gia sẽ lâm nguy rồi!

Nguyễn Tiểu Thất phát tiết hai câu, sau đó ngoảng đầu nhìn ra ngoài, dứt khoát gọi hai tiếng: "Đại Cá Tử, xuất hiện đi! Bọn chúng đã đi xa rồi!"

Diệp Thiên Vân lúc này mới nhảy xuống, hắn thật sự không muốn gặp đám người này, thế nhưng Nguyễn gia cùng Hoàng gia đã sinh ra đổ vỡ, chuyện này lại có quan hệ rất lớn với mình! Hắn đành phải tiến vào trong nội viên, sau đó ôm quyền nói: "Tiền bối!"

Nguyễn Đồng bị dọa không ít. Trong khoảng cách ba trượng vậy mà lão không phát hiện được sự tồn tại của Diệp Thiên Vân! Đây là một chuyện rất tối kỵ với người học võ, lão lập tức ngạc nhiên nghi ngờ nói: "Cậu...Vẫn luôn ở đây sao?"

"Dạ!" Diệp Thiên Vân không muốn gây sự với lão, hắn chậm rãi nói: "Thương thế của Nguyễn Trầm đã đỡ hơn nhiều chưa?"

Sắc mặt của Nguyễn Đồng vốn không được tốt lắm. Thế nhưng vừa nhắc tới Nguyễn Trầm rõ ràng thần sắc có trì hoãn hơn một chút, lão nói: "Thuốc rất có hiệu quả, cám ơn!"

"Đại Cá Tử!" Nguyễn Tiểu Thất có chút lo lắng nói: "Tôi xem ra lúc này anh nên lưu lại nhà tôi. Hiện tại Hoàng gia khẳng định sẽ giám thị rất nghiêm Song Phong trấn. Cho nên..."

Nguyễn Đồng lộ vẻ khó xử. Đáng muốn mở miệng lại cảm thấy xấu hổ.

"Không cần!" Diệp Thiên Vân tự nhiên biết mình là trung tâm của dòng nước xoáy, dính dáng tới ai, người đó sẽ gặp xui xẻo! Cho nên hắn dứt khoát cự tuyệt hảo ý của Nguyễn Tiểu Thất. Nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi Song Phong trấn! Không cần cô phải bận tâm!"

Nguyễn Đồng nghe Diệp Thiên Vân nói như vậy. Vô ý thức gật gật đầu, rồi thở dài một hơi!

Nguyễn Tiểu Thất phát giác ra trong giọng nói của Diệp Thiên Vân có phần lạnh lùng, nàng không khỏi sinh ra cảm giác lạ lẫm, khó hiểu nói: "Anh...Làm sao vậy?"

Diệp Thiên Vân không muốn nán lại một phút nào, hắn ôm quyền nói: "Cáo từ!" Nói xong cũng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Nguyễn Tiểu Thất, bóng người đã biến mất tại ngoài tường viện!

"Đại Cá Tử!" Nguyễn Tiểu Thất đang muốn gọi hắn trở lại, nhưng lại không dám lớn tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn rời đi, nàng có chút tức giận nói: "Ông nội, là cháu làm hại hắn như vậy. Ông vì sao không lên tiếng?"

Sắc mặt Nguyễn Đồng lúc đỏ lúc trắng. Khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ nói: "Ông cũng là vì cái nhà này thôi!"

"Nhà?" Nguyễn Tiểu Thất cười lạnh một tiếng nói: "Vì cái nhà này mà đánh mất đi nguyên tắc làm người cơ bản sao? Đường đường chính chính là người học võ, tuyệt sẽ không làm chuyện vô tình vô nghĩa!"

"Ông đã không giúp hắn, vậy cháu sẽ đi cùng hắn, cùng lắm thì chết cùng nhau!" Nguyễn Tiểu Thất hờn dỗi chạy đi.

"Đủ rồi!" Nguyễn Đồng triệt để bị chọc giận. Thình lình nhảy tới trước mặt nàng, hai ngón tay duỗi ra điểm lên vai nàng. Sau đó nói với gia đinh: "Đem nó về phòng! Không có lệnh của ta, không được thả người!"

Nguyễn Tiểu Thất không thể nhúc nhích đứng như pho tượng ở giữa nội viện, sắc mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng!

...

Sau khi Diệp Thiên Vân rời khỏi Nguyễn gia, hắn dán người dưới tán cây mà lướt đi, cách đó không xa có thể thấy vài người tuần tra.

"Có phát hiện gì không?" Một thanh âm có phần quen thuộc truyền tới tai, điều này làm cho Diệp Thiên Vân đột ngột dừng lại.

"Tạm thời không có gì!" Một thanh niên tuần tra cổ đeo một cái còi, cầm lên xoa xoa, sau đó mỉm cười nói: "Sư huynh, cứ cách hai mươi mét lại có một người canh! Tên ngoại nhân kia chỉ sợ đã sớm rời khỏi Song Phong trấn rồi!"

"Rời khỏi rồi?" Thanh âm này cực kỳ kiên định, phủ nhận nói: "Hắn hẳn là vẫn còn ở đây, không thể buông lỏng dù chỉ một giây! Tôi về trước, có phát hiện gì cứ thổi còi báo là được!"

Diệp Thiên Vân nhìn qua tầng lá cây sum xuê, nhận ra người vừa lên tiếng là Hoàng Thiện! Lần trước bởi vì không có chuẩn bị, lại cùng giao thủ với Nguyễn Đồng bị thương, rồi sau đó bị một đám cao thủ Hoàng gia vây công. Kết quả thiếu chút nữa tính mạng bị mất!

Diệp Thiên Vân mặc dù là võ giả, thế nhưng hắn vẫn là người sâu sắc! Có ân báo ân, có oán báo oán. Đây là bản sắc trước sau như một của hắn!

Thấy Hoàng Thiện rời đi, hắn im lặng đuổi theo, hắn khuếch trương cảm giác ra, con mắt đảo vòng qua cảnh vật xung quanh, trên con đường này có bố trí rất nhiều trạm gác ngầm.

Hoàng Thiện cũng không có quá cảnh giác, hắn tra xét một vòng, sau đó đi tới một căn nhà.

Diệp Thiên Vân ngẩng đầu thoáng nhìn, trên cổng có viết hai chữ Hoàng phủ, hắn lập tức hiểu ra. Hoàng gia không hổ là một gia tộc lớn, ngay cả phủ đệ cũng khí phái hơn ba phần so với Nguyễn gia.

Dùng quan điểm thẩm mỹ cổ điển để xem, kết cấu của cánh cửa rất cổ điển, bảng hiệu sơn son thiếp vàng cửa chính được đóng bằn gỗ đen. Còn có hai con sư tử đá giữ cửa, đều cho thấy phong phạm của bậc thế gia.

Bay qua tường, Diệp Thiên Vân thở dài ra một hơi! Hoàng gia đã bao vây chặt chẽ Song Phong trấn, thế nhưng tại Hoàng gia lại rất buông lỏng, điều này chính là ứng với câu, cẩn thận mấy cũng có sơ sót!

Trong nội viện hoa cỏ sum xuê. Hòn non bộ. Ao sen là nơi ẩn núp lý tưởng của Diệp Thiên Vân, đi theo Hoàng Thiện, sau đó hắn núp vào sau một cánh cửa sổ, thò đầu vào dò xét, lại phát hiện trong phòng có người đang ngồi gần cửa sổ!

Diệp Thiên Vân âm thần giật mình, may mà vừa rồi cẩn thận, nếu không vừa rồi đối phương đã sớm phát hiện ra mình. Tâm lý cùng tố chất của hắn cường hãn không phải người thường có thể tưởng. Chậm rãi ngồi xổm xuống ngừng thở, tựa như lão tăng nhập định vậy!

"Thiện nhi, có phát hiện gì không?" Người nói chuyện đúng là hắc y lão giả!

"Đại bá, tạm thời còn chưa có phát hiện gì! Chúng ta đã ngồi trấn thủ mấy ngày, nhưng không có thu hoạch gì!" Hoàng Thiện vừa rồi ở bên ngoài còn luôn miệng hô cẩn thận. Thế nhưng khi vào trong phòng lại làm một bộ giải thích!

"Hắn tuyệt sẽ không rời khỏi Song Phong trấn đâu!" Hắc y lão giả đặt chén trà xuống, trầm giọng nói: "Ngày đó tên hắc nông nhân chính là Nguyễn Tiểu Thất không thể nghi ngờ! Cô ta một mực không có rời đi, tên ngoại nhân kia chẳng lẽ mọc cánh bay đi? Huống hồ hắn đã bị trọng thương, không có mấy tháng căn bản không có khả năng hồi phục!"

"Cháu biết rồi!" Hoàng Thiện lúc này làm ra một bộ cháu ngoan điển hình, hắn cẩn thận nói: "Nếu như bị thương, vậy hắn có thể ẩn núp ở nơi nào?"

Hắc y lão giả ho khan một tiếng, cũng không nóng nảy nói: "Sớm muộn gì cũng hiện thân thôi, chỉ cần còn tại Song Phong trấn, còn sợ hắn có thể chạy trốn sao?"

Hoàng Thiện tựa hồ nhớ tới chuyện gì đó, giọng nói của hắn mang theo vẻ không cam tâm, nói: "Đại bá, cháu không rõ, vì sao vừa rồi không động thủ với Nguyễn gia?"

"Động thủ?" Hắc y lão giả chế nhạo cười một tiếng, nói: "Đem những điều trong đầu cháu nghĩ đơn giản một chút đi! Hoàng gia cùng Nguyễn gia đã sống hòa bình nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng sinh ra chút tình nghĩa! Huống chi Nguyễn Đồng lão già này công phu cũng ngang ngửa với ta. Tính tình của hắn ta rất rõ, thà chết không chịu khuất phục! Giết địch một ngàn, mình cũng tổn thất tám trăm, cái này ai mà không rõ chứ?"

“Nguyễn gia xảy ra chuyện, người Song Phong trấn sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Chỉ biết cậy mạnh hiếp yếu để thành danh!” Hắc y lão giả bất đắc dĩ nói tiếp: “Hoàng gia ít nhất phải lưu lại danh dự trong Song Phong trấn, nếu không lời nói há được người ta nghe theo?”

"Đúng là như vậy!" Hoàng Thiện được chỉ điểm, liền bừng tinh, ngượng ngùng nói: "Lời của đại bá đã giúp cháu hiểu ra không ít!"

"Tiểu tử ngươi chỉ giỏi vuốt mông ngựa!" Hắc y lão giả có phần từ ái cười hai tiếng, sau đó thẳng thắn nói: "Anh hai ngươi mất rồi! Hiện tại Hoàng gia chỉ còn có một mình ngươi là độc đinh! Cho nên làm việc gì cũng phải cẩn thận, biết chưa?"

"Hiểu rồi ạ!" Hoàng Thiện cố kìm nén cảm giác hưng phấn, nhưng tiếng nói vẫn không giấu được vài phần mừng rỡ!

"Ngươi là nhân tuyển mà ta dự định làm người kế thừa chức vị gia chủ!" Hắc y lão giả Hắc y lão giả cũng không ngại nói thẳng: "Nhiệm vụ của ngươi chính là đem cái nhà này duy trì, sau đó vượt ra khỏi Song Phong trấn, nắm chặt Thục Trung trong tay!"

"Gì ạ!" Hoàng Thiện nghẹn ngào kêu lên một tiếng, không thể tin được hỏi lại: "Đại bá lời này của người không phải là tầm thường, chúng ta là thủ hộ giả , muốn đời đời kiếp kiếp sinh tồn ở đây sao?"

Trong mắt hắc y lão giả lóe lên vẻ cơ trí nói: "Chỉ là lý do thoái thác với bên ngoài mà thôi! Trong vòng mười năm gần đây, tốc độ phát triển ở bên ngoài làm cho người ta kinh ngạc! Ngươi xem Song Phong trấn hiện tại đi, đám người cùng tuổi với ngươi, đưa nào mà chưa từng trải qua sóng gió? Bên ngoài biến đối, nhân tâm của Song Phong trấn cũng biến đổi!"

"Tiến độ phát triển của Hoàng gia nhất định phải đi trước Song Phong trấn. Chỉ có như vậy mới có thể làm cho người tin phục!"

Diệp Thiên Vân chỉ cách lão giả có một bức tường, nghe được câu nói này cũng khẽ giật mình. Hiện tại Thục Trung đã có tứ đại gia tộc, Thiếu Lâm, Thái Cực Địa Ảnh Tử, hơn nữa còn có Song Phong trấn. Rất nhanh sẽ biến thành chiến trường giữa các thế lực.

"Lúc trước chúng ta đã có hiệp nghị với tứ đại gia. Chúng ta phái người đi bảo vệ tứ đại gia chủ. Mà bọn họ thì cung cấp tin tức cho chúng ta! Thế nhưng cái bản hiệp nghị này đã qua một đoạn thời gian quá dài, bọn họ đã nhanh quên lãng rồi!" Hắc y lão giả rất tự tin. Năm ngón tay thu lại, nói: "Chúng ta cần phải cho bọn họ nhớ lại! Có một ngày. Song Phong trấn sẽ thay đổi, lúc đó sẽ khống chế hoàn toàn tứ đại gia trong tay!"

"Song Phong trấn mỗi người đều có võ công, bởi vì chúng ta là hậu duệ của Nga Mi!" Hắc y lão giả có phần hoài cổ, sau lại hàm ẩn lo lắng nói: "Chỉ cần có thể đánh gãy một ít gông cùm xiềng xích, như vậy Song Phong trấn nhất định sẽ là thế gian của Nga Mi!"

Diệp Thiên Vân lúc này mới hiểu được vì sao sau lưng gia chủ của tứ đại gia đều có một hắc y võ giả cao cường, Nguyễn Tiểu Thất chính là một người trong số đó, xem ra Hoàng gia tại Song Phong trấn xác thực có lực lượng cường đại, nếu không loại chuyện này sao lại có thể đến lân bọn họ quyết sách!

"Gia chủ không tốt rồi!" Một tên thanh niên xông vào biệt viện, từ rất xa đã kêu lên, dưới chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã xấp xuống.

Diệp Thiên Vân vội vàng cúi thấp người xuống, vị trí của hắn đang ở chỗ bất lợi! Đối phương chỉ cần lưu ý một chút, bản thân sẽ bị lộ tẩy.

Thanh niên kia trán đầy mồ hôi, căn bản không chú ý tới tình huống xung quanh, hắn đi thẳng tới cửa, không kịp hít thở nói: "Vừa rồi đi múc nước, Bích Thủy Tuyền đột nhiên biến thành màu đen rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK