Mục lục
[Dịch]Vô Địch Hắc Quyền- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xung quanh không thiếu những tên võ sư có sức lực, tuy hai tiếng kêu rên kia rất nhẹ, tiếng cửa đóng không thể nghe thấy, nhưng đủ để gây sự chú ý đối với đám người đó. Các võ sư cẩn thận quan sát xung quanh, nghe ngóng tình hình, cho nên họ là người có thể phát hiện ra tình hình nhất.

“Không được rồi, có tên ra tay!” Không biết ai đó hét một câu đầy tính cảnh giác như vậy, mọi người tự nhiên đều cảm thấy bất an. Người mà có thể ra tay trước mặt mười mấy tên võ sư, không cần nói thì cũng biết hắn có sức mạnh ghê gớm đến mức nào.

“Ở đây!” Trong lúc hỗn loạn, một tên võ sư đứng ở cuối cùng đột nhiên phát hiện ra bóng dáng quân địch. Vung tay đánh ra, đồng thời lùi liên tục về phía sau. Chỉ tiếc rằng mọi người xung quanh bị chen chúc chật chội, hơn nữa phản ứng chậm, cho dù có năng lực siêu phàm đến mấy cũng không giở thế ra được.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía đó, chỉ thấy một cơ thể người đàn ông cường tráng, mặt được bịt bởi một tấm vải đen.

Trong lúc này, sau khi tên bịt mặt bị phát hiện lại ung dung không hề sợ hãi, ra tay xong chỉ còn lại tàn ảnh, tay đã quán hung mà qua.

“A…!” Máu văng khắp nơi, người trong khoảng ba mét đều bị thứ nóng hôi hổi bắn vào người. Tên võ sư này đến sức tấn công cũng không có, sức lực sinh mệnh trôi qua, võ công chỉ trong chớp mắt, đầu đã không còn sức mà gục xuống, những tên đứng bên cạnh thấy xác chết sợ hãi.

“Ự…” Mọi người sởn tóc gáy, bị đánh trở tay không kịp. Người này gan lớn thật, dám ra tay trước mặt bao nhiêu người như vậy.

“Bao vây, giết chết hắn!” Phát hiện ra tình hình không ổn, mặt ngươi hiền lành của một Thiếu Lâm giờ không còn nữa, nhanh chóng chỉ huy người của mình. Định thần lại, tên bịt mặt kia rất quen, hơn nữa hắn còn che mặt bằng khăn đen chứng tỏ hắn sợ bị phát hiện ra là ai.

Dũng Tín có ấn tượng với dáng người của tên che mặt này, nhưng tiếc là hắn đã nghĩ ngợi mấy giây nhưng chỉ có cảm giác là quen quen, còn không nhớ là ai.

“Xông lên”. Một tiếng hét lớn, tên võ sư đầu đội mũ lưỡi trai ra tay vô. Bọn chúng sau vài giây liền tăng tốc vây quanh lấy tên vạm vỡ kia.

“Tiểu La Hán trận!” Người đứng đầu ra hiệu lệnh, bước chân của mấy tên võ sư xung quanh liền bước theo nhịp. Tên che mặt bị bao vây bởi trận pháp.

Mông Nghĩa sợ hãi nhìn trận chiến, trận pháp vừa ra thì hắn biết thực lực của đối phương tuyệt đối không phải có thể nhẹ nhàng mà đối phó. Thực lực của các võ sư đều rất mạnh, hơn nữa phục tùng mệnh lệnh. Thực lục của Thiếu Lâm càng khiến hắn khiếp sợ vô cùng.

Song từ một phương diện khác, Mông Nghĩa mới hiểu Diệp Thiên Vân to gan lớn mật đến thế nào. Đối diện với mười mấy tên, mà hắn còn bịt mặt giết người, khí phách này không phải người bình thường có được.

“Hoa Lão, ra tay đi!” Diệp Thiên Vân khi đang đối phó với hòa thượng Thiếu Lâm không bao giờ nể nang. Ra tay từ phía sau, đây cũng là lúc hắn đang vội vàng nghĩ đến cách tối ưu nhất.

Diệp Thiên Vân vẫn dấu thân hình. Mở tối đa cảm giác. Hắn không sợ trận pháp của Thiếu Lâm, vì trước hai bên đã giao đấu mấy lần với nhau, cho nên đã có chút ít kinh nghiệm ứng chiến. Kim Vân Triệu dường như là một pho tượng sống, nhảy một phát thì sát nhập vào trong đám người. Diệp Thiên Vân đã gây sự chú ý của bọn võ sư. Lực cản của họ nhỏ nhất cũng như mãnh hổ xuất long.

Hoa Lỗi ra một chưởng đánh vào đầu một tên thanh niên, óc bay tứ tung khắp hiện trường. Hắn cười hắc hắc nói với Diệp Thiên Vân: “Muốn chết hay muốn sống?”

“Không để lại tên nào cả!” Diệp Thiên Vân không muốn gây ra phiền toái không đáng có nào nữa. Cho dù mấy tên này nhận ra hắn hay không thì đều phải giết, chấm dứt hậu họa.

Vốn không thể dọa nổi Hồng Hiển Phương, hóa ra hai tên già bên cạnh Mông Nghĩa là cao thủ. Hoảng hốt, hắn lùi dần về phía góc tường.

Dũng Tín tuy võ nghệ không cao nhưng vô cùng xảo quyệt, nhìn thấy hai bên cùng chém giết, thì hắn tìm đường rút lui, miệng thì lại lạnh lùng hô to: “Đệ tử của Thiếu Lâm nghe lệnh, quyết chiến không lùi bước!”

Tiểu La Hán trận đã phát huy tác dụng, chín võ sư Thiếu Lâm đồng thời xuất chiêu về phía Diệp Thiên Vân.

“Ba, ba, ba!” sau ba tiếng va chạm, Diệp Thiên Vân không còn cách nào tránh né được đòn tấn công tập trung này, nhất thời trúng ba chiêu.

“Tóm lấy tay chân của hắn!” Hòa thượng ra lệnh rất đắc ý, dùng trận pháp Tiểu La Hán chỉ đối phó với một người, chỉ sợ là tôn sư cũng không hưởng thụ được đãi ngộ gì.

Sau khi Diệp Thiên Vân trúng đòn, thần sắc bình tĩnh, chỉ là mắt trông càng hung hãn hơn, chân phải vận lực, đạp mạnh vào ngực một tên võ sư Thiếu Lâm.

“Phịch!” tên võ sư Thiếu Lâm này kêu lên một tiếng rồi bay đập vào tường, máu phun ra từ miệng.

“Hắn có ngạnh công hộ thân, mọi người cẩn thận tấn công hắn mà bị hại!” Mấy tên võ sư nhìn thấy những tên bị thương giật giật, bộ ngực bị lún sâu vào, có thể thấy sức mạnh của chân hắn mạnh đến mức nào.

Tên bịt mặt ra tay rất tàn nhẫn, các võ sư còn lại đều đỏ mắt, lần lượt tấn công về phía Diệp Thiên Vân, muốn báo thù cho những huynh đệ đã chết của mình.

Người mà Hoa Lỗi và Kim Vân Triệu đánh chết đều là người bình thường của Hồng gia, cho nên khi ra tay vô cùng đơn giản, chỉ trong khoảng thời gian mấy chục giây, mặt đất dính đầy máu me be bét.

Bọn chúng giỏi tính toán, sau khi nhìn thấy đám võ sư bị Diệp Thiên Vân đả thương còn thoát ra được khỏi Tiểu La Hán trận. Hoa Lỗi chép miệng, tuy Diệp Thiên Vân bị nhốt trong thế trận đó, nhưng hắn không chút hao tổn, thực lực như vậy còn hơn cả tôn sư.

Dũng Tín đã phát hiện được có gì không ổn, lúc này hắn muốn chạy ra ngoài, nhưng phá hỏng Tiểu La Hán trận vây chặt như vậy, điều này khiến hắn vừa vội vừa sợ. Nhìn thấy tên che mặt ra tay hung ác trong thế trận đó, nhất thời có một hình ảnh thoáng qua đầu, hắn đột nhiên thất thanh hô lớn: “Diệp Thiên Vân, ngươi chưa…”

Một câu nói mà khiến nổi sóng to gió lớn, ba chữ Diệp Thiên Vân ở trong Thiếu Lâm đã trở thành điều cấm kỵ, Đường chủ, Thủ tọa, bốn vị cuồng tăng, hai vị tổ sư Độ Tự Bối lần lượt bị Diệp Thiên Vân đánh chết.

Ba chữ này giống như ma quỷ, võ sư Thiếu Lâm sau khi nghe thấy thì lộ rõ vẻ sợ hãi, trong võ lâm ma quỷ vẫn còn sống, tin tức giống như một tiếng sét bên tai.

Trong lúc do dự, hai người Hoa Lỗi và Kim Vân Triệu thuận thế phá vỡ một nửa trận thế Tiểu La Hán trận. Đối phương tuy là các võ sư, nhưng đối diện với bậc thầy, kém hơn không thiếu.

Lúc Diệp Thiên Vân hít thở năm lần đã đánh chết ba võ sư. Thế trận lớn đã bị phá vỡ dưới chân hắn một cách dễ dàng, hung hăng đá cho Dũng Tín một phát.

Dũng Tín đến trình độ của các võ sư cũng chưa đạt được, nào dám ra tay với Diệp Thiên Vân. Hắn thực là sợ hồn bay phách tán, trong lúc lo lắng thì bị ngã nhoài trên mặt đất, vừa dẫm điên cuồng, vừa hô to: “Không được lại đây…không được lại đây!”

Diệp Thiên Vân nhớ đến vài vị tiền bối Hình Ý Môn chết, chân liền đổi dẫm lên đùi đối phương.

“Rắc” một tiếng. Chân của Dũng Tín như nhánh cây bị bẻ gẫy. Hắn kêu rên inh ỏi. Hắn biết sức mạnh của Diệp Thiên Vân, khi ra tay thì rất hung ác. Cho dù đau đến tận xương cốt, nhưng vẫn cố chịu đựng nói: “Dừng tay, ta có lời muốn nói!”

Diệp Thiên Vân thì không bao giờ cho quân địch một cơ hội nào, một tay hắn tóm lấy yết hầu của Dũng Tín. Lạnh lùng nói: “Dù ngươi có phát hiện ra ta, thì cũng không có cơ hội sống lại làm gì đâu!” Dứt lời hắn ra tay, năm ngón tay như có lực thần bí.

Diệp Thiên Vân hận thù rất sâu với người này. Cái chết của hắn không đủ để làm nguôi ngoai nỗi oán giận chất chứa trong lòng, cho nên lúc ra tay đã mang theo ba phần hận. Do khi ra tay lực quá lớn, Dũng Tín không giãy dụa được gì mà đã đi gặp diêm vương luôn.

Cùng lúc đó, cuộc chiến của hai người Hoa Lỗi và Kim Vân Triệu cũng đã đến hồi kết thúc, trong phòng chỉ còn lại một tên võ sư Thiếu Lâm đứng trơ trơ.

Tay của Hoa Lỗi ra đòn vào ngực tên võ sư đó nhanh như điện chớp, đối phương bị một cú trời giáng bay ra xa.

“Chúng ta thực là bảo đao đưa già. Ha ha ha”. Kim Vân Triệu lộ rõ vẻ đắc ý, phấn khởi tươi cười nói.

Mông Nghĩa nhìn thoáng qua, vừa nãy căn phòng còn tràn ngập mùi hôi tanh, không chỉ là trên tường mà ngay cả trần nhà cũng bị dính đầy máu, nền nhà trong phòng thì la liệt người chết.

Hắn tuy không phải người bình thường, nhưng hắn cũng chưa từng thấy một cảnh tượng nào thê thảm thế này. Vốn cho rằng hình phạt thời Trung Cổ thì làm cho người ta sợ là được, nhưng hôm nay mới biết được cái chết của các võ sư mới làm cho người ta sợ, vì chưa ai biết một giọt máu có thể sát hại bao nhiêu tính mạng.

“Ôi chao, sao lại còn một tên thế này?” Hoa Lỗi ngẩng đầu, nhìn thấy Hồng Hiển Phương run rẩy dựa vào góc tường. Nét mặt hơi khác thường, hắn bĩu môi nói: “Ta giải quyết hắn được rồi!”

“Không được giết ta, ta có Đường Ca, ta còn Đường Ca…”. Hồng Hiển Phương nghe thấy câu này, giống như bị dội gáo nước lạnh, theo phản xạ nhảy lên, dùng hết lực mà hét.

Mông Nghĩa nghe thấy hai chữ Đường Ca, nét mặt có chút tinh lực, chậc chậc nói: “Hồng Thế thúc, lúc nãy chẳng phải bảo là sẽ tắm máu Mông gia sao? Sao giờ lại thế này?”

Hồng Hiển Phương nhìn thấy thi thể la liệt trên nền nhà, đột nhiên rút dây lưng ra, kích động nói: “Mông Nghĩa, cứu ta, ta không muốn chết, Đường Ca ở đây…ta thề sẽ không tìm người ngoài nữa, ngươi cho ta một đường sống…”

Diệp Thiên Vân nhìn khắp nền nhà đều là võ sư của Thiếu Lâm, mới cảm thấy được toàn ác khí. Mấy vị tôn sư của Hình Ý, vì Thiếu Lâm mà lần lượt ra đi. Tuy hắn không nói, nhưng trong lòng lại có một vết thương lòng. Hôm nay lấy chút lãi, coi là làm được vài việc vì mấy vị tôn sư.

Mông Nghĩa hơi hoài nghi cầm lấy khóa kéo, kéo ra từ bên trong cầm ra một Đường Ca.

Mông Nghĩa khéo kéo bê lấy Đường Ca, không đếm xỉa tới nói: “Hồng Thế thúc, ta cũng muốn tha cho cái mạng của ngươi, nhưng…”

“Nhưng là sao?” Hồng Hiển Phương run rẩy nói: “Ta đều cho ngươi rồi, tất cả đều cho ngươi rồi, ngươi còn có gì không vừa lòng…?”

Mông Nghĩa không dám tự tiện quyết định, liền nhìn sang phía Diệp Thiên Vân chưng cầu ý kiến nói: “Tiên sinh, làm gì với hắn giờ…?”

Diệp Thiên Vân cố ý bỏ qua Hồng Hiển Phương, chính là muốn đạt được tin từ miệng hắn. Nhìn thi thể dưới chân nói: “Thiếu Lâm đến Thục Trung có bao nhiêu người?”

Hồng Hiển Phương biết thanh niên trước mắt là hy vọng duy nhất, vội vàng trả lời nói: “Còn có bốn tên canh giữ ở Hồng gia, còn thừa lại đều ở đây. Nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Diệp Thiên Vân hít hít, mùi máu lan tỏa trong không khí càng nặng nề hơn, khiến hắn thấy không thoải mái chút nào.

“Đại sư…Dũng Tín tăng nói rồi, nếu kho báu tham minh thực sự có thật, Thiếu Lâm còn liên tiếp phái người đến!” Hồng Hiển Phương chỉ muốn để Diệp Thiên Vân vừa lòng, cho nên nói vậy.

Mông Nghĩa sớm nhìn thấy giữa Diệp Thiên Vân và Thiếu Lâm có gì đó, giết chóc vô tình, thủ đoạn này nói thực ra khiến người ta sởn tóc gáy.

Diệp Thiên Vân giờ đang suy nghĩ nên coi Thục Trung là một chiến trường hay không. Nếu như tạo sự chú ý với Thiếu Lâm, thì Hình Ý Môn sẽ giảm đi rất nhiều phiền phức.

Vào lúc này, Hoa Lỗi đi đến bên Diệp Thiên Vân nói: “Diệp tiên sinh, Ngô Lập Sâm rất có hứng thú với khẳng định này, hắn đợi cơ hội này rất lâu rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK