Võ Đang
Những ngày này núi Võ Đang đang nháo nhác cả lên, đầu tiên là Thái Cực môn cùng Vũ Đương Phái trở mặt, sau đó Bát Cực Môn cũng có ý ngả theo Thái Cực môn, Hình Ý Môn cũng như thế. Tựa hồ tất cả của mâu thuẫn đều tập trung đến cùng một chỗ trong thời gian rất ngắn, còn có một số môn phái bình thường chẳng ra mặt lại đột nhiên giống như được thức tỉnh, trong các phái có phái hời hợt lại có phái không ngừng bạo động, điều này khiến Vương Sư Đình rất đau đầu!
Lúc này trong điện Bích Lạc, Vương Sư Đình ngồi ở chủ vị, còn có ba vị sư huynh sư đệ ngồi ở phía dưới. Pha trà xong, ngắm nghía cái ghế biểu tượng cho quyền lực tối thượng mà mình đang ngồi, thâm tâm có chút phiền não, ánh mắt chuyển xuống vài cái sư đệ phía dưới, thản nhiên nói:“Về Hình Ý, ta chủ trương vẫn không để ý tới vài phái Bát cực, không cần nghe bọn họ nói cái gì đó, chỉ cần không mở công khai tuyên chiến với Võ Đang, ta nghĩ có thể coi là thái độ ngầm đồng ý!”
Có thể thấy thái độ khác nhau trong ánh mắt của các sư đệ, Thanh Nguyệt đạo trưởng tay cầm phất trần, trầm ngâm một hồi mới châm chước nói:“Đại sư huynh, ta không có ý kiến gì đối với thái độ của vài cái môn phái, nhưng mà ta Kim Hinhẩn cầu bắt Diệp Thiên Vân về Võ Đang, mọi chuyện dều bắt đầu từ hắn ta, hơn nữa quan hệ của hắn với Hình Ý Môn về mặt nào đó dường như cũng không thân thiết như mọi người tưởng tượng!”
Hai vị đạo trưởng có tuổi tác tương đương với Vương Sư Đình đang ngồi dưới không đồng ý với ý kiến của Vương Sư Đình, có điều sau khi nghe ý kiến của Thanh Nguyệt Đạo trưởng cũng gật đầu tán đồng, trong đó có một vị Đạo trưởng lớn tuổi hơn chau mày nói: “Diệp Thiên Vân thật không ra thể thống gì, cứ cho là hắn là người của Hình Ý Môn cũng không nên thả hai người đó ra! Nếu lúc đầu tiêu diệt hắn cùng phái Võ Đang thì cũng chẳng phải lo lắng như ngày hôm nay!”
Thanh Nguyệt Đạo trưởng thấy đã lôi kéo được tiếng nói chung, gương mặt lập tức nở nụ cười, co điều cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, mặt mày ông ta cũng nhăn lại thành hình chữ Xuyên, nói lớn giọng: “Trần Mễ La là ai, người khác không rõ, chẳng nhẽ chúng ta lại không rõ ư?”
Dừng lại một lúc rồi tiếp: “Hắn là nỗi sỉ nhục của Võ Đang, lúc đầu tòng sư học đạo, thực ra là vì chiêu thức của Võ Đang chúng ta! Mà đáng sợ hơn là tâm địa của con người này, gây sóng gió trong nội bộ môn phái, làm li gián nội bộ sư đồ chúng ta! Lại làm cái chuyện vô sỉ này, điều này thật làm Võ Đang chúng ta mất mặt vô cùng!”
Sư huynh trước giờ im lặng có vẻ không vui, nói thẳng: “Sư huynh, lúc đầu hắn yêu sư muội cũng là một chuyện vui, không thể coi là làm mất mặt Võ Đang, ở đây có hiểu nhầm gì chăng?”
Con người này trước nay không hay nói, nhưng mở miệng ra là dường như muốn chọc tức Thanh Nguyệt Đạo trưởng, Thanh Nguyệt Đạo trưởng đập mạnh bàn, quay đầu lại giận giữ nói với người vừa nói kia: “Chuyện vui? Sư huynh, lời của huynh nói thật dễ nghe, vậy huynh nói xem ban đầu sư muội đính hôn với ai, là ai đã làm mối cho chúng tôi, và cũng là ai đã đem cô ấy về Võ Đang ngay đêm tân hôn?” Ông ta càng nói càng giận giữ, gương mặt đỏ gay do tức giận.
Ân oán của vài chục năm nay lúc này bị khơi dậy, khiến gương mặt của vài người không còn phẳng lặng, mà dung mạo của sư muội trải qua bao nhiêu nhiêu khắc nghiệt của thời gian không biết có còn được như xưa!
Vị Đạo trưởng kia hoàn toàn không ngạc nhiên trước thái độ của Thanh Nguyệt, nói úp mở: “Trước khi hai người đính hôn, Trần Mễ La và tiểu sư muội Tô Nguyệt đã có tình ý với nhau, nếu xếp về tư cách trước sau, đệ cũng có thể coi là động đao cướp người yêu, huống hồ chuyện tiểu sư muội đính hôn với đệ cũng ;à do đệ níu kéo đấy chứ?” Nói rồi miệng cam như hến.
Thanh Nguyệt Đạo trưởng tức thời nổi giận, xông về phía người vừa nói, đúng lúc đó Vương Sư Đình nãy giờ im lặng lại lên tiếng: “Đủ rồi”, âm thanh đó giống như viên ngọc rơi xuống nước vậy, vang vọng đến từng ngóc ngách của điện.
Thấy hai người bình tĩnh hơn, Vương Sư Đình mới chậm rãi nói: “Vấn đề này chúng ta không nhất thiết phải tranh cãi, chẳng có ý nghĩa gì cả, về Trần Mễ La, tội lớn nhất của hắn là phản bội môn phái, còn làm hại đồng môn! Hai sư huynh đều chết sau khi bị hắn hạ độc, đây là điều không thể phủ nhận!”
Hơn nữa chuyện của hắn với phái Bát Cực lại không rõ ràng, đây cũng là sự thật! Lúc đầu chúng ta giam giữ hắn ở đây là do sư phụ dặn dò, chỉ có điều không ngờ lại để hắn chạy mất!”
Mấy người đều im lặng, xem ra lời nói của Vương Sư Đình rất uy ở đây, ông cười nói: “Trần Mễ La dù gì cũng đã chạy thoát, vậy cũng ta không cần tuân thủ chuyện xưa nữa, đến lúc đó cho hắn ngủ một giấc dài, theo hầu sư phụ luôn!”
Một chút nham hiểm thoáng qua trong mắt Vương Sư Đình, ông tiếp tục nói: “Ngô Lập Sâm, lúc ở Bát Cực luôn đối đầu với chúng ta, chúng ta cũng chưa giết hắn, còn muốn giúp hắn hả cơn giận, mong hắn hiểu cho thành ý của chúng ta! Nếu không thay đổi được thói trước kia thì Võ Đang chúng ta cũng không sợ bất kì thế lực nào!”
Mấy vị huynh đệ ngồi dưới đều gật gù tán thành, mấy người lúc nãy còn có mâu thuẫn bây giờ cũng đã ôn hòa hơn.
Tay của Vương Sư Đình lướt trên ghế, như đột nhiên nhớ đến gì đó, tay đột nhiên nắm chặt, chiếc ghế gỗ phát ra âm thanh như tiếng khóc, ông thấy có phần mất mặt, liền thả lỏng tay, nói trầm ngâm: “Cả đời ta chỉ nhìn nhầm Diệp Thiên Vân, người này ngang nhiên cứu người ở Võ Đang, lại còn dùng thủ đoạn đê tiện để hạ sát Võ Sư Đằng, Khương Sư Minh, thù náy dù thế nào chúng ta cũng phải báo, mà phải báo ngay! Để thiên hạ biết rằng Võ Đang không ngần ngại giết thêm một người trong giang hồ, không được để họ cho rằng chúng ta không tranh chấp gì với thế gian, chỉ là sống hòa hảo hơn! Trần Mễ La và Ngô Lập Sâm chạy trốn là vì tên tiểu tử này, mạng của hắn là do chúng ra giữ lại!”
Diệp Thiên Vân sau khi về đến nhà liền đem chuyện của mình kể lể với Ngũ Vĩ qua điện thoại, Ngũ Vĩ cũng đã tìm đến không ít bạn bè, hơn nữa cũng đã điều tra kĩ chuyện của Diệp Thiên Vân, dường như cũng nắm được sự thiếu xót về thân pháp của Diệp Thiên Vân, để anh có thời gian lại lên Hình Ý Môn một chuyến kiểm tra sức khỏe toàn diện
Thời gian ba ngày trôi qua chớp nhoáng, Diệp Thiên Van sau khi thi xong môn cuối cùng, đối với hắn, lần thi này không cần ôn tập mà có thể có được kết quả tốt như vậy, nếu dốc hết sức thì không chừng còn nhận được học bổng ý chứ.
Giáo sư Vương Cửu Vân sau ngày thi môn cuối cùng còn giao thêm cho hắn một số bài tập, đồng thời dẫn hắn về nhà làm khách, điều này khiến Diệp Thiên Vân cảm kích vô cùng.
Vợ giáo sư nhìn thấy Diệp Thiên Vân liền ưng ý ngay, vừa mời vào nhà, vừa cười nói: “Ông Vương nhà cô đâu có dễ dàng để học sinh đến nhà thế này, xem ra ông ấy coi trọng cậu lắm đấy!”
Trần Ngọc Mai, vợ Vương Cửu Vân cúng là một giáo viên nổi tiếng của Băng Thành, dạy môn tiếng Đức, khoảng 50 tuổi, nhìn bà bây giờ cũng có thể biết hồi trẻ bà xinh đẹp thế nào. Diệp Thiên Vân mang ơn với giáo sư, vì vậy ăn nói rất khách khí, hắn trầm giọng nói: “Chào sư mẫu! Từ sau con còn đến làm phiền sư mẫu nhiều! Hôm nay thật thất lễ, đến tay không, mong sư mẫu thông cảm!”
Trần ngọc Mai rất ưa vẻ thâm trầm của Diệp Thiên Vân, hơn nữa Diệp Thiên Vân không đẹp trai, nhưng lại rất kiên nghị, cũng rất được lòng người lớn tuổi. Trần Ngọc Mai ngắm nhìn 1 lúc, rồi mới nói: “Quà cáp gì chứ, chỉ sợ mang quà đến gặp ông ấy, ông ấy lại quay mặt đi ấy chứ! Đến thư phòng ngồi đi, ta đi rót trà cho hai người!”
Bước vào thư phòng của giáo sư, Diệp Thiên Vân mới bắt đầu quan sát, một phía tường toàn sách là sách, chưa có bất kì sự sửa chữa nào cả, chỉ có một cai bàn viết cũ, vài cái ghế. Thư phòng có phần mộc mạc nhưng lại rất có hồn, xem ra Vương Cửu Vân là người tao nhã.
Vương Cửu Vân thấy Diệp Thiên Vân đang quan sát, liền bật cười nói: “Những thứ này làm bạn với ta lâu rồi, nên cũng thấy có tình cảm, không muốn thay”
Diệp Thiên Vân nhẹ gật đầu, Vương Cửu Vân là thấy hướng dẫn tiến sĩ, lại có trợ cấp của Quốc Vụ Viện, trong ngành giáo dục cũng có cấp bậc cao, có điều không có chức tước gì trong trường. Thời buổi này những thầy giáo chỉ chuyên tâm dạy học mà không đá sang kinh doanh rất hiếm, hơn nữa giáo sư rất có quyền uy trong lĩnh vực kinh tế.
Vương Cửu Vân hiền từ nhìn Diệp Thiên Vân cười nói: “Hai chương luận văn của em tốt lắm, rất hợp ý thầy! Xem ra em đúng là người muốn thay đuổi tri thức, bình thường em học hành cũng rất chăm chỉ.
Diệp Thiên Vân không biết phải trả lời những câu nói của thầy thế nào, chỉ sợ dù gì cũng mới dùng 10-20% sức lực, không thể nói là toàn tâm toàn lực, hầu hết thời gian hắn đều dùng vào chuyện võ vẽ, có để ý gì đến học hành đâu.
Nghĩ tới đây Diệp Thiên Vân thầm nghĩ hổ thẹn, nếu không phải do cha, có lẽ hắn chỉ học đến Đại học, vì vậy cẩn trọng đáp: “Em chẳng qua có chút hứng thú với kinh tế thôi, không thể nói tới chăm chỉ cần cù, thầy có phần quá khen em rồi!”
Vương Cửu Vân thấy Diệp Thiên Vân không hề kiêu ngạo, càng coi trọng hắn hơn, gật gù nói: “Ừ, học vấn là vô bờ, em đang hoc năm 3, kì sau là không còn môn của thầy nữa rồi. Thầy đưa em đến cho biết, về sau còn đến chơi với thầy, có gì không hiểu đến đây thầy giải thích cho!”
Trần Ngọc Mai thấy hai người nói chuyện, mang trà lên rồi ra luôn không làm phiền, Vương Cửu Vân nghe Diệp Thiên Vân nói về hình thái kinh tế, còn bổ sung thêm một số ý kiến đối với một số vân đề, vì phương diện nào Diệp Thiên Vân cũng biết một ít nên cách nhìn còn khá ấu trĩ, nhưng tài không đợi tuổi, ai mà biết hai mươi năm sau sẽ thế nào, vì vậy Vương Cửu Vân rất hài lòng với Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân nếu không có mấy ngày gần đây đọc sách ở thư viện thì có những câu không trả lời được, sở trường của hắn là trí nhớ rất tốt, đọc qua một quyển sách là có thể nhớ được vài phần, lúc thảo luận với giáo sư Vương Cửu Vân cũng không ngừng phát biểu ý kiến của mình.
Hai người bàn bạc một lúc, Diệp Thiên Vân lại vô tình nhìn thầy một tấm ảnh trên bàn, trong ảnh là một người con gái đẹp, khoảng 14 15 tuổi, liền hỏi: “Thầy, con gái thầy phải không? Nhỏ hơn em nghĩ!”
Giáo sư sau khi nhìn bức ảnh gương mặt liền biến sắc, dường như đang trở về qua khứ, mất một lúc mới gượng cười nói: “Đây là con gái của thầy với vợ trước, nhưng bức ảnh này cũng là chuyện 17 18 năm về trước rồi, cũng không biết bây giờ nó thế nào rồi!|
Diệp Thiên Vân ngắm kĩ cô gái trong bức ảnh, cô gái mặc đồ trắng từ đầu tới chân, ngoại hình rất đẹp, không hiểu sao khi nhìn bức ảnh đấy hắn lại có cảm giác quen thuộc!