Vương Vĩnh Cường bước tới, có chút mệt mỏi nói: Thanh Sơn, Vĩnh Nhân, hai đứa cứ tạm ở đây đi, chú tìm Thiên Vân có chút chuyện, một lát nữa sẽ quay lại.
Nói xong lại quay sang bảo: Chúng ta lên lầu nói chuyện, nơi đây không tiện.
Diệp Thiên Vân gật đầu, hai người bước lên lầu.
Vào tới phòng, Vương Vĩnh Cường ngồi lên sa lông nói: Xảy ra chuyện gì? Sao lại vội vã xuất ngoại như vậy?
Diệp Thiên Vân thẳng thắn nói: Ngày hôm qua đã giết người, muốn ra ngoài để tránh rắc rối.
Vương Vĩnh Cường sắc mặt có chút khó coi, nói: Là người của môn phái nào? Cậu có bị thương không?
Diệp Thiên Vân nhìn sắc mặt của y, lắc đầu nói: Chỉ bị thương một chút, nhưng không có gì ảnh hưởng, hôm qua mấy người của Trạc Cước môn muốn tìm tôi tỉ thí, kết quả thất thủ. Hắn cũng không nói là giết mấy người, nếu không sợ ý sẽ bật dậy.
Vương Vĩnh Cường không hổ là nhân vật đã lăn lộn nhiều năm trong thương trường, rất nhanh liền có phản ứng, hơn nữa còn mỉm cười, gật đầu nói: Như vậy cũng tốt, nếu không cậu cả ngày đều ở trong võ quán luyện tập cũng không có ngày nào được nghỉ ngơi, bọn Thạch Thanh Sơn nói thấy cậu huấn luyện cũng mệt rồi, ra ngoài cho khuây khỏa cũng tốt.
Diệp Thiên Vân gật đầu nói: Tôi cũng muốn xuất ngoại, chỉ có điều còn chưa biết sẽ đi đâu. Nói xong lấy thuốc ra.
Vương Vĩnh Cường trầm mặc một lát rồi thở dài nói: Tôi lúc trước đã khuyên cậu, bảo cậu ngàn vạn lần phải nghĩ thật kỹ, con đường giang hồ không dễ đi đâu, có rất nhiều lúc đều lâm vào tình cảnh thân bất do kỷ, cậu không tìm chuyện thì chuyện cũng tìm cậu, đã bước chân vào giang hồ thì vĩnh viễn không có ngày được bình yên!
Diệp Thiên Vân cũng có chung cảm giác, nói: Anh nói rất đúng, có điều tôi vẫn thích cuộc sống kiểu này, cuộc sống quá bình đạm không hợp với tôi.
Vương Vĩnh Cườngnhận lấy điếu thuốc rồi nói: Đã lâu rồi không được hút thuốc, con gái tôi cả ngày cứ soi tôi chằm chằm, may mà đến đây thì thoát! Có điều tôi còn hút ít đấy, cậu thì hút quá nhiều, người luyện võ không nên đụng tới rượu và thuốc lá, sẽ rất ảnh hưởng đến thân thể. Nói xong liền châm thuốc rồi nhả khói.
Diệp Thiên Vân thấy Vương Vĩnh Cường vừa rồi sắc mặt còn rất khó coi, nhưng vẫn coi như là đối đãi với mình không tồi, liền nói: Tôi lần này có thể phải xuất ngoại một chuyến, thuận tiện học tập các loại võ thuật ngoại quốc, cũng coi như là một loại du lịch, có thể thu hoạch thêm kiến thức!
Vương Vĩnh Cường do dự một lát rồi nói: Công ty của tôi ở nước Mỹ cũng có chút nghiệp vụ, tôi sẽ an bài cho cậu một vị trí, khi đến nơi thì lấy danh nghĩa khảo sát để đi chơi.
Thấy hắn hơi khó xử, Diệp Thiên Vân liền lắc đầu nói: Tự tôi có biện pháp để xuất ngoại, chuyện này không cần anh Vương phải phí tâm.
Vương Vĩnh Cường lại thở dài, sau đó lại cười ha ha : Coi như là một loại rèn luyện đi, loại chuyện này trên giang hồ sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh, hiện tại cũng không còn sớm nữa, tôi về đây, chỉ cần cậu không sao là tôi yên tâm rồi. Y vừa rồi nghe xong câu nói của Diệp Thiên Vân thì lộ ra vẻ nhẹ nhõm, chỉ có điều vẻ mặt này chỉ thoáng qua, nhưng vẫn bị Diệp Thiên Vân quan sát được.
Nói xong liền chỉnh trang lại quần áo, hai người cùng nhau ra khỏi cửa.
Tới tầng hai thì phát hiện Tôn Vĩnh Nhân và Thạch Thanh Sơn còn chưa đi, vẫn đang đứng đó nói chuyện phiếm, Vương Vĩnh Cường vỗ vai hai người bọn họ rồi nói với Thạch Thanh Sơn: Thiên Vân muốn ra ngoài một khoảng thời gian, sự an toàn của Vĩnh Nhân giao cho cậu, cố gắng để ý đến hắn! Thạch Thanh Sơn nghe xong liền gật đầu.
Tôn Vĩnh Nhân nghe thấy vậy vội la lên: Chú Vương, cháu không muốn ngày nào cũng ở chỗ này, Thiên Vân không phải là ra ngoài chơi sao? Để hắn dẫn cháu theo là được mà.
Vương Vĩnh Cường cũng chẳng biết phải làm sao với hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: Thiên Vân dẫn theo cháu không tiện, cháu ngoan ngoãn ở lại võ quán đi!
Tôn Vĩnh Nhân bước đến bên cạnh Diệp Thiên Vân, híp mắt cười nói: Hai chúng ta dù sao cũng coi như là huynh đệ, tôi một mình ở đây thì làm gì cũng không được, cậu kéo người anh em này theo đi.
Vương Vĩnh Cường nghe hắn nói xong thì dở khóc dở cười, nói: Cậu coi như là giúp tôi một lần đi, nó ở trong võ quán này quả thực là làm gì cũng không được.(?)
Diệp Thiên Vân gật đầu nói: Tôi suy nghĩ một chút đã, chỉ có điều hiện tại vẫn chưa quyết định là đi đâu. Diêm Phong đã nói là sẽ an bài chuyện này, nhưng Tôn Vĩnh Nhân có thể đi cùng hắn hay không thì vẫn chưa nói chắc được.
Tôn Vĩnh Nhân cao hứng nhảy cẫng lên, sau đó chạy quanh Diệp Thiên Vân mấy vòng, nói: Tôi gọi cậu là huynh đệ thật không uổng phí, có câu này của cậu là được rồi! Mấy người đều đồng thời bật cười.
Diệp Thiên Vân ở trong võ quán được năm ngày, năm ngày này ngoại trừ đưa giấy tờ cho Diêm Phong ra, thời gian khác toàn bộ đều để luyện thối pháp, lúc trước hắn dùng cước vô cùng ít, phần lớn đều dùng quyền để tỷ võ với người khác. Mấy ngày nay hắn nghiên cứu lại một lượt toàn bộ võ công đã dùng khi đấu với Trạc Cước môn, tìm ra một số động tác thích hợp, còn tiến hành cải tiến những động tác màu mè, không ngừng tiến hành tinh luyện, rồi sau đó lại tiến hành luyện tập lặp đi lặp lại nhiều lần, điều này khiến cho thối pháp của hắn được đề cao lên mấy bậc, pha lẫn một chú vị đạo tập trung sở trường của các nhà.
Thiên Vân bộ vẫn là công pháp mà hắn phải luyện tập mỗi ngày, trong năm ngày, mỗi ngày đều luyện tập năm trăm lần, trình độ tiến bộ đã vượt qua tốc độ tiến bộ của Kim Chung tráo, hơn nữa còn cao hơn không ít, khiến cho tốc độ của hắn càng tiến thêm một tầng.
Tay phải của hắn đã gần khỏi hẳn, lần trước luyện Kim Chung tráo đến tầng thứ ba khi bị thương thì phải cần khoảng mười ngày để phục hồi, mà lần này tốc độ không phục so với lần trước thì nhanh hơn nhiều, nhanh đếnmức khiến cho bản thân hắn cũng có chút không tiếp nhận nổi.
Có thể nói trận chiến này cũng khiến hắn thu hoạch được rất nhiều thứ, công pháp của Kim Chung tráo cxng được đề cao rất lớn, hơn nữa về lực lượng cũng có tiến bộ phi thường, đặc biệt là trên chân, đá ngang không ngờ đạt tới hơn 600kg, đá quét thì đạt tới 650kg, hai chiêu này phối hợp với Thiên Vân bộ thì tốc độ đi nhanh vô cùng, rất ít ai có thể phản ứng kịp, hơn nưa góc độ đá ra cũng rất quỷ dị, khiến người ta không thể đề phòng. Hai ngày trước lúc tỷ thí, Thạch Thanh Sơnđội mũ bảo hiểm mà vẫn bị một cú đá quét của hắn đá cho bất tỉnh.
Có điều một tin tức không tốt chính là thể tọng của Diệp Thiên Vân cũng tăng lên theo tiến bộ Kim Chung tráo, có điều cả thân thể càng thêm vạm vỡ, có dáng vẻ của một chàng trai thép.
Có một câu nói là, nỗ lực có quan hệ trực tiếp tới thành quả, sau năm ngày huấn luyện giống như địa ngục, hắn đã tiến bộ tới mức phi thường, trong thời gian mồ hôi đổ xuống mỗi ngày đều có thể tính bằng cân, bất kỳ ai có thể đạt tới tiêu chuẩn này, tin rằng cũng sẽ nhận được thành tích không nhỏ.
Diệp Thiên Vân hôm nay không luyện tập, bởi vì Diêm Phong vừa gọi điện thoại cho hắn, nói rằng giấy tờ đã xong xuôi rồi, bảo hắn tới tập đoàn Bát Đạt một chuyến, trong hai ngày tới có thể xuất phát. Hắn xuống lầu lấy con A6 của Trần Phong ra rồi lái xe tới tập đoàn Bát Đạt.
Sau khi tới nơi thì trực tiếp tiến vào trong công ty, nhân viên tiếp tân vẫn là cô gái lần trước, thấy hắn tới liền lập tức vô cùng cung kính, đây là nhờ sự niềm nở lần trước của Diêm Phong đối với hắn.
Diệp Thiên Vân gần như không gặp bất cứ trở ngại nào liền tới được phòng làm việc của Diêm Phong, vừa đẩy cửa vào thì thấy Diêm Phong đang ngồi xem một số văn kiện, xem ra đang rất bận.
Diêm Phong đặt thứ đang cầm trên tay xuống, cười nói: May mà làm kịp cho cậu, nếu như đợi thêm hai ngày nữa, cừu gia của cậu chắc sẽ lũ lượt kéo tới cửa.
Diệp Thiên Vân cũng cười nói: Lần này thực sự là làm phiền đại ca rồi, có điều tôi vẫn chưa biết là sắp đi đến đâu!
Diêm Phong cầm một tời giấy lên đưa cho Diệp Thiên Vân, nói: Đừng sốt ruột, có tôi ở quốc nội thì sẽ lo được thỏa đáng tất cả mọi việc cho cậu, cậu có thể an tâm đi du lịch.
Diệp Thiên Vân không nói gì, cầm lấy tờ giấy để đọc, một lúc sau mới nói: Sao phải đi nhiều nơi như vậy? Thế này thì nhiều quá! Thứ hắn cầm tỏng tay chính là hai tấm vé tàu của du thuyền sang trọng.
Diêm Phong phất phất tay, nói: Đằng nào thì cậu cũng không có việc gì, thế này không phải thích hợp với cậu sao? Nói xong liền móc thuốc ra mời Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân nhận lấy điếu xì gà, suy nghĩ một lát rồi nói: Cũng được, vừa hay được thưởng thức phong cảnh, thuận tiện xem phong thổ của các quốc gia khác.
Hắn cắt đít điếu xì gà rồi châm lửa.
Diêm Phong gật đầu nói: Có cơ hội thì ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ, giống như tôi cả ngày bận rộn, ngay cả lúc ăn cơm cũng phải dùng chung với người ta! Trong ngữ khí của hắn lộ ra vẻ bất lực, xem ra làm thwowngnhaan cũng không phải là sung sướng gì.
Diệp Thiên Vân lại móc ra thứ gì đó, nhìn nhìn một lúc rồi nghi hoặc hỏi: Sao lại nhiều giấy tờ thế, tôi đưa cho anh một phần mà anh lại trả tôi đến hai phần?
Diêm Phong cười hắc hắc nói: Tôi mua bảo hiểm cho cậu, để tránh cậu ở nước ngoài xảy ra chuyện. Lão ca ta không có năng lực để đưa cậu về.
Diệp Thiên Vân mở ra độc thật kỷ, quả nhiên trừ ảnh có chút tương tự với mình ra, những thứ khác như tên gọi, ngày sinh đều là của người khác.
Diêm Phong nói tiếp: Sau nửa tháng chúng tôi có một đoàn đại biểu đàm phán xuất phát tới nước Mỹ, tới lúc đó cậu và bọn họ sẽ hội họp là được.
Diệp Thiên Vân nghe thấy vậy liền thầm nghĩ, quả nhiên trong thiên hạ không có bữa cơm nào được ăn không, xem ra tấm vé này cũng không phải dễ cầm, liền hỏi: Tôi không biết gì về nghiệp vụ trên phương diện đàm phán, anh sẽ không để tôi đi làm công việc này chứ!
Diêm Phong nhìn nhìn, rồi có chút xấu hổ nói: Không phải vậy, chuyện đàm phán không cần cậu phải bận tâm, tôi là sợ bọn họ gặ phải chuyện gì đó khó khăn, có lẽ cậu có thể giải quyết.
Diệp Thiên Vân suy nghĩ một lát rồi nói: Cũng được, tìm chút chuyện để làm cũng tốt, nếu không sẽ vui quên trời đất. Thì ra là đi làm tay chân, công tác này đúng là hơi khó khăn.