Mục lục
[Dịch]Vô Địch Hắc Quyền- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, Tô Toàn Sinh gọi tất cả năm học sinh của mình dậy, cổ vũ nói: “Trận đấu ngày hôm nay rất quan trọng, mọi người phải nhân lúc này hoạt động chút đi, hôm qua đã nghỉ cả ngày rồi!”

Cánh cửa phòng Vương Dung cũng đã mở, cô bước từ trong ra. Đến phòng khách nhìn khắp mọi nơi, thấy hai chiếc giường trống không, không khỏi ngạc nhiên nói: “Tô thúc thúc, thầy giáo Diệp đâu rồi? Cháu nhớ là hôm qua anh ta còn ngủ muộn hơn cháu cơ mà!”

“Mọi người đã dậy từ sớm rồi, có phải giống cháu đâu, làm việc nghỉ ngơi chẳng có quy luật gì cả!” Tô Toàn Sinh bước ra từ nhà vệ sinh, lau mặt nói: “Tiểu Diệp mỗi ngày đều thức dậy đúng 4h sáng, chạy bộ ở ngoài!”

Mặt Vương Dung đỏ lên, cô có chút nhõng nhẹo nói: “Tô thúc thúc, cháu cũng rất có quy luật đó chứ, chỉ là hôm qua ngủ muộn!”

Hai người đang nói chuyện, Diệp Thiên Vân bỗng bước vào. Mỗi ngày luyện tập hai tiếng đồng hồ, để tiêu hóa hết thuốc, đây là nhiệm vụ không thể thay đổi của hắn. Thấy mọi người đều dậy rồi, nên hắn chủ động chào một câu.

“Người trẻ tuổi đúng là tràn đầy sức trẻ!” Tô Toàn Sinh bất giác nói. Ngày hôm qua Hoàng Du đem người đến, kết quả lại vượt ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Thấy học sinh đều không có mặt, có chút không yên tâm nói: “Tiểu Diệp, Hoàng Du có đến giở trò nữa không?”. Sự thoát nạn ngày hôm qua quá thần kỳ làm cho hắn có chút không tin tưởng.

“Nhất định không, yên tâm đi!” Diệp Thiên Vân mỉm cười, Thái Cực Võ Quán là ngoại môn của Thái Cực Môn, nếu người tên Lãng Bác đó thả Hoàng Du ra, vậy thì Ngô Lập Thâm nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn ta. Quy tắc của Võ Lâm, nghiêm khắc đến độ nổi danh.

Tô Toàn Sinh thấy Diệp Thiên Vân khẳng định như đinh đóng cột, sự lo lắng trong lòng đã giảm đi! Ngay hôm qua hắn trằn trọc cả buổi tối, đều là nghĩ về những chuyện này, chỉ sợ Hoàng Du lại ra tay lần nữa.

Mấy người học sinh đã tắm táp xong, Tô Toàn Sinh nghĩ một chút rồi nói: “Món ăn ở quán rượu này không tốt, chúng ta đến chỗ đã chỉ định để ăn cơm nhé. Vừa vệ sinh lại tiết kiệm, mọi người thấy thế nào?”

“Vâng!” Tống Học Nghiệp và mấy người nữa nhất khẩu đồng thanh gật đầu, dù sao thì phiền phức đã giải quyết rồi, không cần phải quản lý học sinh nghiêm đến thế nữa, hơn nữa còn có thể tiết kiệm một món tiền.

Ba vị thầy giáo, bốn người học sinh, cùng đi ra ngoài quán rượu.

Vừa bước đến cửa, liền nhìn thấy bảy tám chiếc xe dừng ở cửa quán rượu! Nhất loạt đều là loại xe A6 đồng màu, làm cho những người qua đường đều phải dừng lại xem. Rốt cuộc là nhân vật lớn nào đến rồi.

“Đoàn xe lớn quá!” Mông Thiên Quân lè lưỡi, Mông gia là gia tộc lớn ở Cẩm Thành, nhưng chưa bao giờ dám khoa trương thế này. Tỉnh trưởng mới có thể làm như vậy, quay người nhìn lại quán rượu bỗng sững người. Nếu là tỉnh trưởng thật, thì nhất định sẽ không đến một quán rượu bình thường thế này.

Đang nhìn, từ trong xe bước ra bốn người đàn ông mặc áo vest đen, rất cung kính mở cửa chiếc xe ở giữa ra.

Từ trên xe bước xuống một người già. Người này mũi cao, mắt như màu đồng, mái tóc trắng nhuộm màu thời gian, đôi mắt đó có thể nhìn thẳng vào tim người khác. Cả người mặc quần áo Đường, khi đi đường mang theo cả khí thế!

Tô Toàn Sinh nhìn đối phương, thần sắc bỗng biến đổi! Nếu hắn không nhìn nhầm, thì người đối diện nhất định là cao thủ, hơn nữa là cao thủ cực kỳ mạnh. Thần sắc của hắn có chút căng thẳng, hạ thấp âm thanh nói: “Có phải là người của Hoàng Du tìm đến không?”

Vương Dung tối qua đã suýt mất mạng, nghe Tô Toàn Sinh nói như vậy sợ đến độ thất thần. Những người đó công phu rất cao, bản thân mình không làm cách nào chống lại được. Vì thế mang chút nghi ngờ nhìn về phía Diệp Thiên Vân.

Người già không mang theo người, mà ngẩng đầu nhìn tên của quán rượu. Sau đó nhìn về phía cửa, ngay lập tức nhìn đến Diệp Thiên Vân, thần sắc ngay lập tức lộ ra vẻ hoan hỉ và xúc động, rảo bước về phía hắn.

Người đến đây là môn chủ của Thái Cực Ngô Lập Thâm. Diệp Thiên Vân không muốn gặp hắn ở đây, vội vàng dùng tay làm thành mấy số, chính là số phòng.

Ngô Lập Thâm và Diệp Thiên Vân là bạn vào sinh ra tử, từ lâu đã rất hiểu ý nhau. Vì thế Diệp Thiên Vân vừa làm kí hiệu tay, hắn liền hiểu ngay, hơi gật đầu lộ ý đã hiểu.

Diệp Thiên Vân ho một tiếng, rồi nói với Tô Toàn Sinh: “Viện trưởng, tôi quên uống thuốc rồi! Mọi người đi ăn trước đi, không phải đợi tôi đâu!”

Sự chú ý của Tô Toàn Sinh để hết lên Ngô Lập Thâm, nói: “Vậy thì chúng ta đợi ngươi một chút?” Vương Dung để ý nhất cử nhất động của Diệp Thiên Vân, cả động tác tay đó cũng đã lọt vào mắt cô. Người già này nhất định có quan hệ gì đó với Diệp Thiên Vân, vì thế nói với Tô Toàn Sinh: “Anh ấy có lẽ có việc gì khác, chúng ta không phải đợi đâu!” Mặc dù cô nói vậy, nhưng trong lòng càng ngày càng cảm thấy Diệp Thiên Vân thần bí.

Ngô Lập Thâm và Diệp Thiên Vân đi đối diện nhau, nhưng không nói gì với nhau, mà bước thẳng vào quán rượu.

Tô Toàn Sinh thấy đối phương không quen mình, ngay lập tức nhẹ nhõm rất nhiều, cao giọng nói: “Vậy được rồi, chúng ta đi trước đi!”

Diệp Thiên Vân thấy mấy người đã đi xa, quay người đi vào quán rượu!

Khi đến phòng, Ngô Lập Thâm đã đợi ở cửa rồi, vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân, không thể kìm nổi cảm xúc ôm chặt hắn, miệng xúc động nói: “Lão đệ, lão đệ! Ngươi thật là muốn đùa ca ca! Lúc đầu trên núi Hình Ý, ta còn tưởng....” nói đến đây, bèn nghẹn lời.

Người trong võ lâm thường rất cứng rắn, mặc dù Ngô Lập Thâm là môn chủ, nhưng là bạn bè lâu năm với Diệp Thiên Vân, hai người đồng sinh cộng tử, nhất định có tình bạn sâu sắc.

Diệp Thiên Vân vỗ lưng hắn, rồi khiêm nhường nói: “Lão ca, giấu ca lâu đến vậy, thật là có lỗi!”. Hắn có thể cảm nhận được sự thành khẩn trong tình cảm của Ngô Lập Thâm, bạn cũ gặp lại, nhất định sẽ rất xúc động.

Sau khi vào trong phòng, Diệp Thiên Vân không vội vàng, dù sao thì Tô Toàn Sinh nhanh nhất cũng phải một tiếng nữa mới về đến đây, có rất nhiều thời gian. Hắn đưa cốc trà đến trước mặt Ngô Lập Thâm, nghiêm mặt nói: “Chén trà này xem như tạ lỗi với người, ta thực sự có điều khó nói, nếu không thì nhất định sẽ nói với người!”

“Khách khí quá rồi, anh em trong nhà phải nói những lời này hay sao?” Ngô Lập Thâm vội vàng đứng dậy, cười tươi tiếp chén trà, nhìn trên dưới rồi nói: “Giang hồ dễ vào nhưng khó sống, ta ở trong giang hồ, rất hiểu đạo lý này! Ta không trách đệ, nếu đổi lại là ta, thì ta cũng làm như vậy! Thế lực của Thiếu Lâm lớn, không thể để cho ngươi sống!”

Diệp Thiên Vân gật đầu, mặc dù người ta không tính toán nhưng vẫn phải nói vậy, nếu không sẽ là thất lễ. Ngồi một lúc sau, hắn mới hỏi: “Nhìn khí sắc của lão ca không tồi, thời gian này tốt lắm nhỉ!”

“Ôi! Một lời khó nói hết lắm!” Ngô Lập Thâm uống một hớp trà, rồi cười nói: “Ngày hôm đó khi ngươi và Độ Duyên của Thiếu Lâm cùng rơi xuống sườn núi, ta và Trần Mễ tìm đệ phát điên lên! Tìm mấy ngày, kết quả vẫn không tìm được ngươi!”

“Thấy đệ bình an, là ta yên tâm rồi! Huynh đệ chúng ta, khi đến tết, còn đốt tiền giấy cho đệ nữa đó, giờ đây mới biết làm vậy là thừa rồi!”

“Lão ca nói quá rồi, ta rất biết ơn!” Diệp Thiên Vân nghe thấy hắn nói vậy mới nhớ lại, Ngô Lập Thâm trong ngày đại hôn của mình, đã mời mấy vị tông sư đến dự, giúp cho mình rất nhiều. Nếu không phải là bọn họ giúp, thì Hình Ý Môn đã bị tiêu diệt hết rồi!

Ngô Lập Thâm dường như đã nhớ lại điều gì đó, hừ một tiếng rồi nói: “Tên khốn Lãng Bác đó đã bị ta xử lý rồi! Dám lấy danh nghĩa của Thái Cực môn đi ức hiếp người khác sau lưng ta. Ba năm ngồi tù là hình phạt dành cho hắn! Còn Hoàng Du, hắn cũng chẳng phải là loại tốt đẹp gì, cùng ngồi tù với Lãng Bác rồi!”

Diệp Thiên Vân đã cảm nhận được hương vị của lao tù, ba năm có thể làm cho con người ta phát điên. Hắn không tiện tham dự vào công việc nội bộ của Thái Cực Môn, nên chuyển đổi chủ đề nói: “Cảm ơn lão ca, gần đây Võ Lâm có phải không yên ổn không?”

Ngô Lập Thâm cười gật đầu nói: “Tốt quá! Đệ không hiện thân, Võ Đang và Thiếu Lâm đã biết điều hơn rất nhiều rồi, nhưng những động tác nhỏ của họ luôn xuất hiện!” nói đến đây ngẩng đầu hỏi: “Lão đệ, đệ định đoạn tuyệt quan hệ với Võ Lâm ư?”

Diệp Thiên Vân không biết trả lời thế nào, giờ đây hắn đã có người vợ xinh đẹp, còn có đứa con trai đáng yêu và một gia đình hoàn chỉnh. Giang hồ là một con đường không có tận cùng. Giờ đây đã thoát ra được, thì không nên quay trở lại đó nữa.

Nhưng trong lòng hắn lại rất rõ, những quan hệ trong Võ Lâm không phải muốn đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt! Thiếu Lâm và Võ Đang không rõ sự tồn tại của mình, vì thế mới không có động tĩnh gì. Nếu một ngày bị người phát hiện, thì tất cả những âm mưu hiểm độc nhất định sẽ được dùng để đối phó với mình.

Do dự một lúc lâu, Diệp Thiên Vân trầm giọng nói: “Ta không biết, ta chỉ muốn bảo vệ mình, bảo vệ những người liên quan đến mình! Không muốn làm họ bị tổn thương nữa!”

“Không sai!” Ngô Lập Thâm mỉm cười nói: “Đệ muốn làm được những điều này phải có thực lực, nếu không cứ trốn tránh sẽ mãi không thoát khỏi sự đeo bám của Võ Lâm!”

“Cơ thể đệ giờ đây thế nào? Sau khi chiến một trận với Độ Duyên, có bị thương nghiêm trọng lắm không?”

“Vẫn khỏe!” Diệp Thiên Vân cười hà hà nói: “Vẫn giống như trước kia!” hắn không phải là tự mãn, nhưng giờ đây Kim Trung Chiếu đã đạt đến tầng 9, hơn nữa từ lúc uống thuốc Đại Lực Kim, tốc độ đánh của hắn đã nhanh hơn trước nhiều.

“Vậy thì tốt!” Ngô Lập Thâm sau khi nghe xong hai mắt lóe lên những tia sáng. Phải biết rằng thân thủ của Diệp Thiên Vân đã có thể đấu với Độ Tự Bối của Thiếu Lâm, là một cao thủ tuyệt đỉnh chân chính. Thái Cực môn nếu có thể giành được sự giúp đỡ của Diệp Thiên Vân, thì có thể tranh đấu với Võ Đang Thiếu Lâm!

Ngô Lập Thâm không chịu được đắc ý nói: “Lúc đầu ta và Trần Mễ đều hi vọng ngươicó thể bước lên đỉnh cao của võ thuật, giờ đây thấy ước mơ đã thành sự thật rồi! Huynh đệ đã muốn bảo vệ mình, thì hãy xây dựng thế lực của mình đi! Chỉ cần đệ, ta và Trần Mễ La, ba người đứng lại với nhau, nhất định sẽ giành được Võ Lâm trong tay! Đến lúc đó Thiếu Lâm Võ Đang là gì cơ chứ!”

Ngô Lập Thâm không tự đại, ba bên đến cùng nhau, vậy thì Thái Cực Môn, Hình Ý Môn, Bát Cực Môn, còn có rất nhiều vũ giả thoát ra từ tù ngục, sẽ thạo thành một lực lượng mới. Mấy chục vị Tông Sư, mấy trăm vị môn đồ, một thế lực lớn làm sao!

Diệp Thiên Vân mặc dù đã nghĩ về chuyện đó, nhưng khi Ngô Lập Thâm nói ra bước này, trong lòng có chút do dự. Hắn không thích mùi máu trong giang hồ, trước đó hắn nghĩ chỉ cần bước lên đỉnh cao võ thuật, nhưng giờ đây ý nghĩ đó thật là ngây thơ.

“Lão đệ!” Ngô Lập Thâm thấy thần sắc của Diệp Thiên Vân, bèn biết hắn do dự không quyết được, khuyên giải: “Đệ đã bước vào giang hồ, muốn làm sạch bản thân, thì còn khó hơn đi lên giời! Đã không thoát ra được, chi bằng làm một người anh hùng!”

Đang nói đến đây, Diệp Thiên Vân đột nhiên cảm thấy cửa động đậy, hắn hừ một tiếng: “Ai đó?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK