Mục lục
[Dịch]Vô Địch Hắc Quyền- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên Vân chạy như bay trong rừng, linh hoạt như một con sóc, bước lên một con đường nhỏ, không chút do dự đi thẳng theo con đường. Bởi vì đằng sau lưng hắn chính là Hình Ý môn. Hắn cần nhanh chóng đụng độ với Thiếu Lâm,, giao thủ, sau đó đào tẩu.

Diệp Thiên Vân trong lòng sớm đã hình thành một nửa kế hoạch. Hắn sỡ dĩ muốn gặp Thiếu Lâm trước, đó là hắn cố gắng thu hút sự chú ý của kẻ địch, ép buộc Thiếu Lâm phải bỏ qua Hình Ý môn. Lợi dụng lợi thế quen thuộc địa hình, tạo ra một chút cơ hội cho bọn Trần Mễ Lạp và Ngô Lập Sâm. Chỉ có như vậy mới có thể tạo được đả kích lớn nhất cho Thiếu Lâm.

Ngô Hạo Thiên cùng Trần Mễ Lạp hai nhóm người chia nhau hành động, mai phục sẵn trong rừng cây phía trước, đợi Thiếu Lâm rơi vào bẫy, sẽ giáng cho bọn họ một đòn đau đớn.

Người Thiếu Lâm chắc chắn là cao thủ không phải nghi ngờ. Bất luận một tiếng động nhỏ nào đều không thể thoát khỏi tai mắt bọn họ. Cho nên chỉ có thể tranh thủ tạo ra chiến trường lợi cho phe mình. Cùng với bọn họ chính diện giao thủ không bằng đột kích bất ngờ bọn họ, chỉ có thế mới có thể phát huy hoàn toàn ưu thế của mình.

Diệp Thiên Vân cảm giác được nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chẳng biết từ khi nào, bầu trời đã trở nên u ám, làm cho trong lòng người ta cảm thấy chút áp lưc. Có lẽ chẳng bao lâu nữa tuyết sẽ rơi.

Men theo con đường mòn đi theo chốc lát, nhìn xuyên qua rừng cây đã thấy thấp thoáng bóng người không xa. Càng lúc càng gần! Diệp Thiên Vân hít sâu một hơi, thử thôi động Kim Chung Tráo cùng mở ra cảm giác. Chỉ chốc lát trên mặt hắn liền lộ vẻ vui mừng. Hắn dừng lại, lấy trong túi ra một bình Bách Bổ Lực Tráng, lấy hai viên rồi ném vào trong miệng.

Vừa rồi giao thủ với hai gã cuồng tăng, thân thể hắn đã gần như cạn kiệt năng lượng. CŨng may có một chút thời gian để hồi phục mới cho hắn cơ hội thở gấp!

Tốc độ khôi phục của Kim Chung Tráo càng lúc càng nhanh, cuối cùng nhanh đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần ba giờ, thể lực của hắn sẽ khôi phục đến lúc đỉnh cao. Đáng tiếc Thiêu Lâm lại chỉ cho hắn thời gian không đến một giờ! Đúng là như vậy. Hắn cần một loại thuốc có thể gia tăng tốc độ khôi phục thể năng. Tuy là có chút ảnh hưởng đối với thân thể, nhưng bây giờ là lúc nào rồi, uống thuốc là biện pháp tốt nhất giải quyết nan đề này!

Diệp Thiên Vân cảm giác thể lực của mình đã khôi phục được trên dưới năm thành. Trong một thời gian nhắn phỏng chừng cũng có thể cầm chân đám tăng nhân Thiếu Lâm này. Tuy hắn hận Thiếu Lâm đến cực điểm nhưng cái đầu của hắn vẫn tỉnh táo vô cùng. Hắn phải sống, cố gắng mà sống sót. Không thể dễ dàng chết đi. Nếu không mỗi thù của Nghiêm Hành, Đinh lão quái để người phương nào báo đây. Cho nên hắn nhất định phải sống, hơn nữa còn phải sống thật tốt!

Nếu như hắn không xuất hiện, Thiếu Lâm chắc chắn sẽ xông thẳng lên Hình Ý môn không chút trở ngại. Đến lúc đó tin Độ Nan, bốn gã cuồng tăng cùng mấy tên tăng nhân Thiếu Lâm chết, chỉ sợ sẽ lập tức bị họ biết được. Đến lúc đó tuyệt đối không tránh khỏi một cuộc tử chiến!

Hình Ý môn bây giờ có thể động thủ cũng chỉ còn lại một mình Ngô Hạo Thiên. Làm sao có thể tiếp tục chịu đả kích.

Càng lúc càng gần. Diệp Thiên Vân đã nhìn thấy một nhóm ước chừng hai mươi người, nhảy từ trong con đường mòn ra, làm như xảo ngộ gặp phải.

"Tiểu thí chủ!" Một vị hòa thượng mặt mũi hiền lành lập tức phát hiện ra hắn , nhướng mày cười nói: "Xin hỏi đến đỉnh núi, còn bao xa nữa?"

"Mười phút a!" Diệp Thiên Vân cùng nhóm người của Thiếu Lâm đụng độ, trên mặt không hề lộ vẻ ngạc nhiên, bình tĩnh như không nói. Lão hòa thượng đi đầu hiển nhiên không nhận ra Diệp Thiên Vân, liền gật đầu mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn.

"Là ngươi. Diệp Thiên Vân?"Một tăng nhân đi ở giữa có chút kinh nghi bất định, chỉ vào Diệp Thiên Vân nói. Câu nói này chẳng khác nào một quả bom nổ tung. Cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn lại về phía Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân cũng không có đáp lại, làm như không hề nghe thấy gì, định tránh những người này ra, tiếp tục đi xuống núi.

Hòa thượng vừa nói thấy Diệp Thiên Vân không có phản ứng, lập tức hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không. Nheo mắt nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Thiên Vân đánh giá.

"Chính là hắn! Sư thúc, ở Thiếu Lâm ta đã từng gặp hắn!" Một đệ tử Thiếu Lâm lập tức khẳng định nói: "Lần trước Thiếu Lâm bị đại náo vừa vặn là ca trực của ta. Tuyệt đối không thể nhầm được!"

"Đứng lại!" Đã khẳng định được, một tăng nhân thân mặc cà sa đột nhiên mở miệng quát, đồng thời bước lên phía trước, nói với lão hòa thượng đi đầu: "Sư bá. hắn chính là dtv!"

Diệp Thiên Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua sau đó mới bình tĩnh trả lời: "Ồ? Ngươi nhận ra ta?" Lời này vừa vang lên, lập tức toàn bộ tăng nhân Thiếu Lâm đều lộ vẻ cảnh giác.

Thanh niên trước nhìn nhìn như vô hại, nhưng kỳ thật lại là đại ma đầu của Hình Ý môn. Thiếu Lâm đã từng nếm không ít thua thiệt trong tay người này, cho nên đại đa số mọi người đều cảnh giác vô cùng, chỉ sợ hơi sơ ý một cái là mất mạng.

'Quả nhiên là tiểu thí chủ. Xin hãy dừng bước!" Lão hòa thượng hoàn toàn không hề ngang ngược như tên tiểu bối vừa rồi. Sau đó nở nụ cười hiền từ nói: "Chúng ta vốn là vì tiểu thí chủ mà tới. Nếu như hôm nay không phải nhận ra, chỉ sợ bỏ lỡ mất rồi!"

"Ha ha!" Diệp Thiên Vân bật cười, nhưng trong lòng âm trầm vô cùng. Tiếp đó cẩn thận nhìn lão tăng trước mắt, trả lời: "Tìm ta? Các ngươi là người của Thiếu Lâm?"

"Diệp Thiên Vân, hôm nay là ngày đại hỷ của ngươi, tại sao ngươi lại đột nhiên xuống núi? Trên Hình Ý môn đã xảy ra chuyện gì?" Tăng nhân mặc cà sa vừa mới nhận ra Diệp Thiên Vân lên tiếng hỏi.

Diệp Thiên Vân cũng không nhận ra người này, nhưng chỉ cần nhìn một thân cà sa của hắn cũng nhận ra địa vị của người này trong Thiếu Lâm chắc chắn sẽ không thấp. Hừ nhẹ một tiếng nói: "Các hạ là...!"

Tăng nhân nọ thi lễ xong, thần sắc quái dị nói: "Bần tăng Huyên Chân, thủ tọa Bồ Đề viện!" Nói xong liền đưa tay chỉ về phía lão hòa thượng trịnh trọng nói: "Vị này chính là sư bá của ta. Độ Duyên đại sư ở Xá Lợi viện."

Diệp Thiên Vân trong lòng thầm cả kinh nhưng vẻ mặt vẫn như thường, không hề biến đổi, ôm quyền nói: "Thì ra hai vị đều là cao tăng đắc đạo. Hữu lễ!" Vừa ổn định tâm thần vừa âm thầm tính toán.

Bối phận trong Thiếu Lâm có Thanh, Đạo, Tuệ, Dũng, Huyền, Độ! Một Huyền một Độ. Phải biết rằng, Độ Nan vừa chết cùng với Độ Duyên trước mắt là cùng bối phân. Nếu để cho vị Độ Duyên này nên núi, chỉ sợ Hình Ý môn không còn ai có thể địch nổi. Trong lòng nghĩ vây liền nói: "Vãn bối hữu lễ! Không nghĩ tới đại hôm nay có thể mời đến hai vị cao tăng đắc đạo Thiếu Lâm hàng chữ Độ. Thật vinh hạnh!"

"Tiểu thí chủ quá khách khí rồi. Thiếu Lâm hôm nay đặc biệt tới tham gia hôn lễ của tiểu thí chủ. Không nghĩ tới lại có thể gặp trên đường. Chẳng lẽ hôn lễ còn chưa bắt đầu?" Hai mắt Độ Duyên nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân, không chút do dự hỏi.

Khóe miệng Diệp Thiên Vân nhếch lên, đưa tay ra làm bộ dáng mời: "Còn mấy bị bằng hữu chưa tới. Ta đang đi xem một chút. Không nghĩ tới có thể gặp đại sư trên đương. Mời đi theo ta!"

"Mời!"!" Huyên Chân thuận miệng đáp ứng. Hắn tuy hồ nghi nhưng không nhìn ra điều gì khác thường. Chẳng lẽ Độ Nan đại sư bên kia còn chưa động thủ? Hắn nghĩ nát óc cũng không ra, chỉ có thể mang theo nghi vấn đi cùng Diệp Thiên Vân lên núi.

Chân dẫm lên bậc thang, Diệp Thiên Vân thỉnh thoảng lại quay lại nhìn. Người Thiếu Lâm mang tới lần này tuyệt đối đều là cao thủ. Vô luận là tuổi tác hay là theo hàng ngũ bọn họ đi trên đường, chí ít cũng phải có đến hai mươi người hàng chữ Huyền. Ngô Lập Sâm cùng Trần Mễ Lạp bọn họ tuy chiến được lợi thế địa hình, nhưng chỉ sợ cũng chẳng chiếm được phần hơn.

Chừng năm phút sau, khoảng cách đến điểm mai phục càng lúc càng gần. Diệp Thiên Vân hấp dẫn sự chú ý của hắn nói: "Độ Duyên đại sư, ta rất ngưỡng mộ võ công của Thiếu Lâm. Không biết bao giờ mới có duyên được nghe đại sư chỉ điểm võ học?"

Độ Duyên cười ha ha nói: "Võ học Thiếu Lâm cùng Phật pháp song hành. Nếu không sớm muộn cũng mất đi bản tâm!" Vừa nói đến đó, hắn liền biến sắc quát lên: "Là ai! Mời tất cả bằng hữu hiện thân!"

"Ha ha, không nghĩ tới linh giác đại sư lại nhạy cảm như vậy. Vậy chúng ta cùng hiện thân!" Tiếng nói vừa dứt, Thường ba cùng Thanh Linh đạo nhân từ rừng cây bên cạnh lẳng lặng đi ra. Cười ha hả nói: "Các vị đại sư lặn lội đường xa đến, chúng ta đại diện Hình Ý môn đặc biệt tới đón tiếp!" "Diệp thí chủ! Thật sự là mưu kế hơn người!" Huyền Chân biến sắc cười lạnh nói: "Ta vừa rồi đã hoài nghi Diệp thí chủ thật sự tới đón tiếp chúng ta. Hiện tại quả nhiên có gian trá!" Tăng nhân Thiếu Lâm đằng sau đã chuẩn bị từ trước, cho nên nhìn thấy có người đột nhiên xuất hiện nhưng cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Chỉ là trong thần sắc cảnh giác trong mắt lại không thể che dấu được.

hai hàng lông mày Diệp Thiên Vân khẽ nhướng lên, thanh âm lạnh lùng nói: "Các vị cao tăng Thiếu Lâm. Dám hỏi các người thật tâm thành ý tới tham gia hôn lễ của ta sao?"

Một câu hỏi lập tức khiến Huyền Chân á khẩu không trả lời được. Một hồi lâu sau hắn mới cười lạnh một tiếng nói: "Được! Diệp Thiên Vân. Đã vậy chúng ta cũng không cần nhiều lời nữa. Hôm nay chúng ta phải đem người về Thiếu Lâm. Có lẽ ngươi nên sớm chuẩn bị đi a!"

"Thiếu Lâm các ngươi thật sự quá kiêu ngạo, ngang ngược rồi. Các ngươi tưởng muốn mang ai đi thì có thể mang kẻ đó đi sao?" Thường Ba lạnh lùng nói, liếc mắt về phía rừng cây phía sau, đột nhiên quát: "Động thủ đi! Còn chờ gì nữa!" hắn vừa quát lên, từ trong rừng cây đột nhiên vang lên những tiếng gió rít, tiếp đó một làn mưa tên đen kịt bắn tới!

"Không hay! Có mai phục!" Huyền Chân lập tức chau mày, nhảy đến nấp sau một cái cây gần nhất, quát lớn: " mọi người mau tránh tên!"

Đám tăng nhân Thiếu Lâm chỉ hận không thể bôi thêm mỡ vào chân, tán loạn tìm chỗ ẩn nấp. Chỉ là những mũi tên này thật sự nhiều lắm. Có mấy kẻ không kịp né tránh, lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Diệp Thiên Vân sớm đã thôi động Kim Chung Tráo đến cực hạn, lúc mưa tên bắn tới, thân thể hắn đột nhiên lao đi, trong nháy mắt tung ra một băng quyền vào một tên tăng nhân cách đó không xa. Tăng nhân kia đang mải tránh tên, lập tức trúng một quyền, mất mạng đương trường!

Hai chân Diệp Thiên Vân không hề đình chỉ, trong chốc lát đã giết thẳng vào đám tăng nhân đang hỗn loạn. Hắn ra cực kỳ tàn nhẫn, mỗi một quyền đều không chút lưu tình. Chỉ trong mấy hơi thở mà đã có đến hai tăng nhân chết trong tay hắn!

"Hôm nay chúng ta đem tất cả đãi ngộ trong ngục tối trả cho Thiếu Lâm. Có lẽ các vị chẳng còn lời nào mà nói!" Thường Ba cười ha ha nói: "Đến đây! Ta đã đợi ngày này lâu lắm rồi!" Nói xong hắn cũng không chính diện tấn công Thiếu Lâm mà lập tức dấu thân thể đi, tan biến vào rừng cây.

"Mấy vị sư đệ. Các người mau đi tìm người nấp trong rừng!" Huyền Chân ra lệnh. Còn chưa tới được Hình Ý môn mà cả bọn đã ăn thua thiệt như vậy. Điều này khiến hắn thế nào cũng không nuôt trôi cục tức này.

Diệp Thiên Vân chỉ ra tay trong vẻn vẹn có mấy giây. Một khi đối phương đã kịp phản ứng, tất nhiên cũng không thể nào đánh lénh nửa. Cho nên sau khi giết hai gã tăng nhân, tất cả đám người Thiếu Lâm đã có phòng bị, hắn lập tức thối lui ra phía sau, hướng phía chân núi mà chạy đi.

Huyền Chân thấy Diệp Thiên Vân muốn chạy trốn, không khỏi nóng nảy. Lần này Thiếu Lâm tới hơn phân nửa là vì hắn, cho nên lập tức quyết đoán nói: "Mấy vị sư đệ Giới Luật viện, vậy mời các ngươi...."

Còn chưa nói xong, Độ Duyên đứng bên cạnh ngăn hắn lại, trầm giọng nói: " Nhất định phải đưa được hắn về Thiếu Lâm. Cứ để ta đi thôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK