Mục lục
[Dịch]Vô Địch Hắc Quyền- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên Vân và Lý Thiên Kiêu cùng nhau trở lại khán đài, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung cả vào hai người bởi vì Diệp Vân Thiên thuộc hạng muốn coi thường cũng chẳng được. Liền một phát chém hai người, nhất là phát cuối cùng lấy lực của tay đâm thẳng vào ngực của Lãnh Vô Danh. Chiêu thức này quá bạo lực, hung tàn và hiểm độc. Tất cả những từ ngữ tồi tệ đều tập trung vào hắn là một tên sát thủ hoa lệ.

Lý Thiên Kiêu cũng có chút tình cảm phức tạp với Diệp Thiên Vân, một tên giết người, một kẻ cứu mình nhưng hắn đồng thời cũng là một kẻ lạnh lùng đáng sợ. Bao nhiêu cái biệt danh dành cho Diệp Thiên Vân khiến cho cô đến lời cảm ơn cũng chẳng nói nên câu, cuối cùng định thần lại, nói như dằn từng chữ: “Anh thật tàn nhẫn!”

Diệp Thiên Vân chẳng thèm để ý đến nhận xét của cô, trước nay hắn cũng chẳng bao giờ thay đổi bản thân mình vì lời nhận xét của người khác bởi vì cuộc sống là của chính mình. Nếu tiếp tục cuộc sống này thì cũng phải tự mình bước tiếp, cho dù có những nhận xét khó chịu hơn nữa thì cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến tình cảm của hắn ta.

Trở lại khán đài, mấy đệ tử Trung mạch liền vây chặt xung quanh, một người kích động nói: “Diệp sư đệ, đệ thật là bản lĩnh. Đây là trận đấu tuyệt vời nhất mà ta được xem trong võ lâm.”

Diệp Thiên Vân khẽ cười, coi như đã đáp lời rồi, sau đó quay vài vòng thì đã đến góc rẽ, sự vận động cường độ cao khi nãy khiến toàn thân hắn có chút uể oải, bây giờ hắn chỉ muốn được ngồi yên tĩnh xem trận đấu, bởi vì một lát nữa là đến trận của Phương Nhược Sơn rồi, trước nay hắn luôn nghe tiếng Phương Nhược Sơn rất có thực lực nhưng chưa được tận mắt xem hắn ra chiêu.

Vừa mới quay lại, Tiêu Sắt liền đứng ở chỗ ngồi của mình, cười hì hì nói: “Rất đặc sắc, Thái Cực Môn lần này đã mất đi hai đại tướng, mới xem một lát đã thấy máu nóng rạo rực trong người, tiếc rằng không thể xuống để cùng họ qua lại vài chiêu!”

Diệp Thiên Vân mỉm cười. Hắn không nhịn được liền hỏi: “Lãnh Vô Danh và Lãnh Vô Tính là ai vậy?” . .

Tiêu Sắt nghĩ một lát rồi đáp: “Hai người bọn họ là trụ cột của lớp trẻ trong Thái Cực Môn, hơn hai mươi tuổi đã bắt đầu tham gia đại hội võ thuật. Tính đến nay đã tham gia 5 kỳ đại hội rồi, rất có kinh nghiệm đó. Nhưng không hiểu vì lý do gì là lần trước không thấy đến nên Hình Ý Môn chúng ta mới từ vị trí thứ năm vượt lên trên họ.”

Diệp Thiên Vân “Ừ” một tiếng, lúc trên võ đài hắn nghe được một số từ Lý Thiên Kiêu, bây giờ lại thêm những lời của Tiêu Sắt nữa coi như cũng rõ thêm vài điều.

Ngũ Vĩ đứng dậy, bước đến trước mặt Diệp Thiên Vân, vỗ vỗ vai hắn và nói: “Con vẫn giữ tác phong như xưa, xem ra mấy quyển sách ấy chẳng có tác dụng gì, nhưng ta cũng hiểu ra rồi con cũng không hề cố ý, có những người trời sinh ra đã hiếu chiến hiếu thắng sách gì cũng không thể yên diệt được.” Nói xong cũng vô cùng bất đắc dĩ, ông ta cũng bao lần muốn cải tạo Diệp Thiên Vân nhưng tất cả đều thất bại.

Con người Diệp Thiên Vân rất kì quái, lúc cùng bạn bè thì có thể nói là rất ôn hòa, không bao giờ vì va chạm hay xung đột mà trở mặt. Đối với người trong nhà cũng thế, thậm chí hắn còn rất ít khi đỏ mặt với những bằng hữu xung quanh nhưng khi là cuộc đọ sức giữa những người luyện võ thì hoàn toàn biến thành một con người khác.

Tính nết như vậy ít nhất cũng có thể dùng mâu thuẫn để hình dung, máu lạnh, tàn nhẫn. Bản thân hắn cũng không thể nói rõ được, đó chính là nhân tính, đa biến mà không thể gọt giũa. Hắn cười cười mà rằng: “Ngũ sư thúc, con sẽ nghe lời thúc, nhưng nếu nương tay trước những trận đấu thế này thì chẳng khác nào tự tìm cái chết cả, kẻ hiền thường hay bị kẻ khác bắt nạt, con nghĩ đạo lý này thúc phải hiểu chứ.”

Ngũ Vĩ hồi lâu mới thở dài nói: “Con điểm nào cũng tốt, chỉ là sát khí quá nặng. Có lẽ vì tuổi trẻ khí thịnh, sau này dần dần rồi sẽ tỉnh ngộ.”

Tiêu Sắt ngồi bên ngắt lời nói: “Ngũ sư thúc, con thấy thúc cũng không nên nói những lời khiến người khác mất hứng như thế. Hôm nay bất luận Diệp Thiên Vân ra sao cũng là sự cống hiến cho Hình Ý Môn chúng ta, những thứ võ đạo gì gì đó hãy để sau này nói tiếp đi!”

Ngũ Vĩ cười lớn. Ông ta cũng hiểu nói những lời đó vào lúc này không được thích hợp lắm nên không nói thêm gì nữa.

Diệp Thiên Vân ngồi xuống ghế, bắt đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ dài mà trắng trẻo của mình, bên trên dính đầy những vết máu khô, trận quyết chiến khi nãy vừa đề khí, tay hắn trực tiếp đâm thẳng vào lồng ngực của Lãnh Vô Danh, bây giờ đôi bàn tay hắn giống như một thứ vũ khí lợi hại, tuy không thể toái kim đoạn ngọc nhưng nếu nói về lực sát thương thì vô cùng lớn, giống như một con dao sắc nhọn vậy.

Đây chính là hiệu ứng của Kim Chung Tráo, có thể nói bất cứ một nơi có khả năng tấn công nào đều là một vũ khí lợi hại, tay, chân, đầu gối, khuỷu tay, mỗi bộ phận đều có thể dồn đối phương vào chỗ chết, bây giờ Diệp Thiên Vân là một cỗ máy vũ khí hình người.

Nếu Diệp Thiên Vân muốn trực tiếp giết Lãnh Vô Tính, hoàn toàn không hề đơn giản. Sau khi thật sự giao thủ, hắn ít nhất cũng cần một khoảng thời gian, Lãnh Vô Tính không thể đạt đến trình độ này, có điều Diệp Thiên Vân nắm được thời gian giết người đây chính là nghệ thuật, không sớm cũng không muộn mà chỉ hai chữ “thích hợp”. Cũng chính vì thế mà Lãnh Vô Tính mới bị một chiêu mà mất mạng.

Lãnh Vô Danh lại càng không cần nói, khi đó đã khống chế được bản thân, nhưng lại vẫn muốn báo thù, quả thật là nẳm mơ giữa ban ngày.

Lần đầu tiên Diệp Thiên Vân tiếp xúc với Thái Cực Môn tuy thời gian giao đấu không nhiều, nhưng trong thời gian trận đấu, hắn luôn ở bên trong cự li gần quan sát trận đối chiến giữa hai người và Lý Thiên Kiêu, Thái Cực Quyền là môn võ yêu cầu tiết kiệm lực đánh, nên mượn lực để đánh, dẫn tiến lạc không là điểm đặc trưng nhất của Thái Cực Quyền.

Muốn nắm được kỹ thuật tuyệt diệu “hồi lưỡng bát thiên cân” thì phải hiểu được nguyên lý thân pháp nhẹ nhàng, lấy ý vận khí, dùng ý để đánh, dần dần thân pháp trở nên vô sở bất hợp. Điểm mạnh của thân thể nằm ở chỉnh, khí nằm ở liễm, thân pháp có thế nhất nhất cầu đối linh hoạt tự nhiên, đạt đến trình độ động mà như tĩnh, tĩnh mà như không, người vừa kề vào ta, phía dưới ta có thể đắc cơ, phía dưới ta có thể đắc thế, trên dưới phối hợp, trước sau trái phải đều được lực.

Có thể đắc cơ đắc thế, vẫn có thể xá kỷ tòng nhân, có thể biết người biết ta, mới có thể nhân địch biến hóa, dẫn tiến lạc không, kỹ thuật của “hồi lưỡng bát thiên cân” mới có thể xuất quỷ nhập thần.

Tóm lại, dẫn tiến lạc không, mượn lực mà đánh, chu thân phải thống nhất hoàn chỉnh, cần động thì động, cần tĩnh thì phải tĩnh, kính đoạn ý không ngừng thì mới có thể hết sức căng thẳng, kéo phía trên, vận hóa ở ngực, trữ xúc ở chân, chủ tể ở eo, súc rồi phát. Toàn thân phải sẵn sang năm cánh cung mới có thể làm được súc kính như mở cung, phát kình như phát tiễn. Kình lấy khúc súc mà hữu dư, kình ở chu thân nằm ở chỉnh, phát kình phải tập trung vào một phía, phải xác định được điểm chuẩn, làm việc có mục tiêu. Kình khởi tại gót chân, do cước mà chân và eo hiện ra ngón tay, nên khí phải liền mạch không được phép gián đoạn một chút nào. .

Chẳng qua là khi nãy hai anh em Lãnh thị hoàn toàn không làm được mấy việc đó, nếu không cũng không thể nào bị rớt đài như thế!

Tiêu Sắt nhìn Diệp Thiên Vân không biết hắn đang nghĩ gì liền cười nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, lát nữa tiểu sư thúc còn một trận đấu nữa. Tiến trình của ngày hôm nay kết thúc, ngày mai trận của đệ đầu tiên, đối thủ là Bát Quái Môn, nếu mệt thì hãy về sớm một chút mà nghỉ ngơi đi, Hình Ý Môn có thể mở mày mở mặt, các đệ tử đều vô cùng hãnh diện, đến dáng đi cũng không còn như trước nữa.”

Diệp Thiên Vân đang nghĩ lại trận chiến khi nãy, xem có thể học thêm được gì từ trong đó, Tiêu Sắt đến làm ngắt mất dòng suy nghĩ, hắn lắc đầu nói: “Đệ không mệt lắm, chẳng qua là đang mải nghĩ một số chuyện mà thôi.”

Tiêu Sắt cười hì hì nói: “Xem kìa, tiểu sư thúc sắp ra tay rồi, trong Trung mạch của chúng ta hắn là một đối thủ tuyệt đối đó!”

Diệp Thiên Vân nghe hắn nói liền nhìn xuống dưới, lần này Phương Nhược Sơn không cầm kiếm, chỉ tay không quyết đấu với người của Thái Cực, mà tên Thái Cực kia sắc mặt hình như không được tốt lắm, cũng không biết đang nói gì với Phương Nhược Sơn.

Lúc này Diệp Thiên Vân mới hiểu ra vài điều, hắn cũng từng nghe qua thuyết pháp này. Thông thường, những cao thủ khi luyện quyền đều tiến triển rất chậm, nên có lúc phải dùng kiếm luyện quyền, dùng quyền dẫn kiếm, luyện tập kết hợp như vậy sẽ tiến bộ rất nhanh.

Chính là ở ý niệm này, hai kẻ dưới võ đài bắt đầu động thủ, Phương Nhược Sơn chủ động tiến chiêu, phách quyền của Hình Ý Môn xuất hiện như ma thuật vậy.

Thái Cực võ gia hai tay nhẹ nhàng đặt trước ngực, mũi chân dính chặt trên mặt đất, trượt về phía trước, hai chân mày hơi chùng xuống, nhẹ nhàng xuất ra một quyền. Nếu Phương Nhược Sơn có động tác tiến công thì có thể mượn lực đả lực, nhưng khi đến trước mặt đối phương, Phương Nhược Sơn lại đột nhiên đổi thế tiến sang bên phải.

Thái Cực võ giả hai tay nhất thác, phong bế được hai hướng trái phải của Phương Nhược Sơn, dùng cơ thể chặn lấy trung ương của Phương Nhược Sơn, hai chân lúc phân lúc trầm, công phu yêu mã bao năm nay lại mang ra dùng. Tay trái giương cao phía tả, phía trên phong quyền, phía dưới chặn cước, khuỷu phải lượng trửu, chiêu cuối cùng này dường như không có chút sơ hở để tấn công nào.

Thái Cực võ giả eo hữu thành trúc, nếu Phương Nhược Sơn thu lại thế vậy thì nhất khí tiền băng trửu là không thể tránh khỏi, nếu hắn tiếp tục tiến lên thì chỉ cần đề khở hạ bàn, nghiêng người theo, thế tới tăng thêm một lực, Phương Nhược Sơn sẽ bị tung khỏi lôi đài, bất kể nhìn ở góc độ nào thì phần thắng của hắn vẫn là lớn nhất.

Có điều tình thế lại nằm ngoài dự liệu, Phương Nhược Sơn đạp mạnh xuống lôi đài, cả thân hình lao về phía trước nhanh như cắt, chỉ trong phạm vi vài bước chân đã phá vỡ thế phòng ngự của đối phương.

Đây hoàn toàn không phải là Phương Nhược Sơn quá lỗ mãng mà vốn dĩ là như vậy, Phương Nhược Sơn hướng tiền nhất thoán, khi sắp đến sát mặt đối thủ, hai chân cứng như đá, trụ chặt cơ thể, hữu quyền súc thế mạnh mẽ băng xuất. Lực đạo của cường kình lại có chút quyền phong, mang mùi vị tàn nhẫn, Thái Cực võ giả không kịp suy nghĩ đã trúng một quyền ngay trước ngực.

Chiêu nhất ký này lập tức khiến phần eo của Thái Cực võ giả bị thương nặng, ngũ tạng lệch khỏi vị trí, máu tươi ứa ra ở mũi và miệng, ngửa mặt lên trời rồi ngã quỵ, mạnh yếu đã rõ, chẳng có gì phải lo lắng nữa.

Diệp Thiên Vân trông Phương Nhược Sơn xuất chiêu, cũng thầm khen là cao minh, Hình Ý Quyền để cho hắn dùng thật là linh hoạt hơn người, thật không ngờ ngoài kiếm ra quyền thuật của hắn cũng lợi hại như vậy! Hắn lại bất giác nghĩ đến bản thân mình. Ngày mai còn một trận quyết chiến với Bát Quái Môn, phải chăng cũng như hôm nay, đại khai sát giới?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK