Mục lục
[Dịch]Vô Địch Hắc Quyền- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên Vân thích xem nhất chính là hai người chính thức giao đấu chứ không phải là đối luyện, hắn nói với Ngũ Vĩ: “Hai vị sư tổ không phải chỉ đối luyện chứ?”

Không khí vừa mới náo nhiệt mà lại chỉ đối luyện thì sẽ khiến người ta thật thất vọng.

Ngũ Vĩ cười nói: “Đối luyện? Vậy thì xem thường Hình Ý Môn quá. Hai người tất nhiên là sẽ đấu thật, Vô Vi đạo nhân và Ngô Hạo Thiên hai vị sư thúc lại chỉ có thể làm được bao nhiêu đó sao. Con xem tiếp thì sẽ rõ”.

Tiêu Sắt ngồi cạnh nhìn võ đài nói: “Đây là tiết mục đặc sắc nhất hôm nay rồi. Sư tổ Hình Ý Môn chúng ta biểu diễn tất cả đều chăm chú nhìn.”

Diệp Thiên Vân gật đầu, sau đó quay đầu về phía cái cột, lúc đó hai người đều đã đứng vững trên cột. Họ không nói gì nhưng xem ra đã chuẩn bị động thủ.

Vô Vi đạo nhân đột nhiên nhắm mắt lại, chân khẽ lướt về phía trước, nhanh chóng bay qua một cái cột, nhảy thẳng đến cái cột kế tiếp, sau đó tay phải vung lên, sau khi dừng lại giữa không trung thoắt cái đã lại hạ xuống. Tốc độ không phải là nhanh, khi đến trước Ngô Hạo Thiên ông đột ngột tăng tốc, đây là Bổ quyền biến chiêu!

Ngô Hạo Thiên đứng im như một bức tượng đá, chỉ chờ đợi chiêu ích quyền giáng xuống, ông ta lập tức cử động, liên tiếp đẩy hai cái cột về sau, giống như đi trên mặt đất bằng phẳng vậy. Sau khi thực hiện Bổ quyền, hai đầu gối khẽ khụy xuống rồi đột ngột nhảy lên, cánh tay uyển chuyển như du xà.

Băng quyền!

Diệp Thiên Vân ngẩn người. Chiêu thức này chính là chiêu thức sử dụng khi cậu ta vừa mới học được Kim Chung Tráo, sau đó không dám dùng nữa. Theo như kiến thức ngày càng cao của các nhà công phu võ thuật thì hắn cũng sợ nhảy lên có thể dễ để lộ sơ hở.

Nhưng Ngô Hạo Thiên lại dùng chiêu thức này, quả thật đã phá vỡ suy nghĩ của hắn khiến hắn không thể không thắc mắc với Ngũ Vĩ: ”Ngũ sư thúc, chiêu này khi người giao đấu người có thể dùng đến nó không?”

Ngũ Vĩ ngồi cạnh cũng nhìn không chớp mắt, khẽ lắc đầu: “Nhảy như vậy thì phải luyện mấy chục năm hỏa hầu, chỉ có điều ta thấy khi ông ta nhảy lên có gì đó không bình thường. ”

Diệp Thiên Vân nghe xong liền chăm chú nhìn Ngô Hạo Thiên, nhìn kĩ quả thật có gì đó khác thường vì chân của Ngô Hạo Thiên một chân trước một chân sau, dường như cố tình đặt như vậy và cũng chỉ có một tay ra quyền, tay kia lại áp vào bụng.

Nếu như lúc này Diệp Thiên Vân nghiên cứu kĩ hơn thì sẽ có thu hoạch nhưng bây giờ là thi đấu, vì thế cậu ta chỉ có thể ghi nhớ trong đầu để sau này ngẫm kĩ hơn.

Tình thế trên võ đài rất kì dị, Vô Vi đạo nhân cảm nhận được chiêu này không tiến mà là lùi, ông ta liên tiếp lùi ba bước. Mặc dù không mở mắt nhưng vị trí của mấy cây cột này rất chuẩn xác, không dẫm lệch, bàn chân dẫm đúng vào giữa cột.

Hai người lần nữa tìm cơ hội, đứng trên cột cứ tiến lại lùi.

Vô Vi đạo nhân đi được hai bước thì dừng lại, chân trái tiến về phía trước, bàn chân phát lực cất bước Hoành quyền.

Chiêu cuối cùng của Ngũ Hành quyền chính là Hoành quyền. Quyền kinh có nói: “Người luyện Hoành quyền khi hội tụ khí, như là đạn bắn ra, Ngũ hành thuộc tính thổ. Ngũ tạng với lá lách và bụng, ngũ quan thông Nhân Trung. Trong võ thuật người ta dùng hoành quyền để chỉ ngón tay cái. Khi xuất chiêu Hoành quyền phải chú ý “Khởi Hoành Bất Kiến Tát” (1).

Khởi Hoành mà thấy rõ, thì chỉ là dùng sức mạnh, nếu như công phu kẻ địch thâm hậu thì không đỡ được đường quyền của đối thủ. Mà Hoành kình của Bất Kiến Hoành là phát ra từ lưng là chỉnh kình (kình của toàn thân) do đó không sợ đường quyền của kẻ địch mạnh, vừa ra chiêu đã đến.

Đương nhiên, muốn luyện thành “Khởi Hoành Bất Kiến Hoành” không phải một sớm một chiều, nếu như muốn hiểu được nguyên lí của nó thì phải là chân truyền. Lưng rung chuyển, quyền vắt chuyển, tiên cầu hợp thuận. Luyện với lực phát ra khi toàn thân rung chuyển, chăm chỉ khổ luyện, cẩn thận xem xét mới có thể đạt được thành công.

Ngô Hạo Thiên cũng không thua kém, sau khi nhận ra đó là Hoành quyền, ông ta chuẩn bị tấn công với một loạt quyền tựa sấm sét.

Đây là lần đầu tiên hai người chiêu đối chiêu, giáp mặt nhau mà không phát ra tiếng động lớn nào, chỉ có một âm thanh rất nhỏ, sau đó hai người đều bị đẩy lùi về phía sau giống như xảy ra một vụ nổ.

Diệp Thiên Vân sửng sốt, hai người cứ như thế bay ra xa mấy bước rồi lại đứng vững trên cột. Hắn có thể cảm nhận sức mạnh phát ra khi hai quyền tương tác. Chỉ có điều không ngờ là sức mạnh lại lớn đến vậy, chiêu thức đơn giản nhưng khi thực sự giao đấu mới thấy được uy lực của nó.

Ngũ Vĩ ở bên cạnh cũng than rằng: “Luyện Hình Ý Quyền đến trình độ này cũng coi như là sống không vô ích. Thiên Vân con nhìn rõ họ ra tay thế nào chưa?”

Diệp Thiên Vân gật đầu nhưng sau đó lại lắc đầu, hắn chỉ nhìn thấy uy lực khi giao đấu chứ không nhận ra ai thắng ai thua.

Ngũ Vĩ cười nói: “Thân pháp, công phu của bọn họ ngang ngửa nhau, mỗi người lại có sở trường riêng. ”

Vô vi đạo nhân chân phải đột nhiên đạp lên cột gỗ, bay lên vút lên cao. Ngô Hạo Thiên đột nhiên quỳ gục xuống đỡ trọn đòn tấn công bằng chân phải của Vô Vi đạo nhân. Chiêu thức quỳ gối chắc chắn đã làm tổn thương đại huyệt của Vô Vi, ông ta không chết cũng bị thương.

Diệp Thiên Vân tưởng rằng Vô Vi sẽ lùi lại, ai ngờ ông ta lại di chuyển sang trái, hai tay bắt chéo trước ngực, lại là một chiêu thức với lực mạnh như sấm sét, như vậy không những ngăn chặn sự tấn công của Ngô Hạo Thiên mà còn là một chiêu chết người, kiểu biến chiêu này khiến người xem kinh ngạc.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn là sau đó Ngô Hạo Thiên quát lớn. Thân thể đột nhiên gồng lên, tập trung toàn bộ sức mạnh của khuỷu tay bị thương tấn công vào phần bụng chân của Vô Vi, cái đầu gối phải đó lao thẳng tới vai của Vô Vi. Âm thanh trầm đục của xương cốt va chạm…. Hai người cùng lúc lùi lại hai bước.

“Rắc rắc!”

Chân hai người đều tập trung lực đạo của đối phương do đó khi lùi lại cả hai đã truyền kình lực sang cây cột. Nếu như trên mặt đất thì việc làm đó rất đúng đắn nhưng bọn họ đều xem nhẹ công lực của đối phương, hai người lùi lại hai bước, hai cái cột chẽ đôi ra, giống như bị một cây rìu bổ đôi ra vậy.

Trước tình thế này hai người vừa nhìn nhau vừa cười…Bọn họ không thể khống chế được sức mạnh của đối phương, nếu đã như vậy, quyết đánh một trận thế nào cả hai cũng trọng thương, bọn họ không hề tự phụ. Bên ngoài cơ thể cứng hơn gỗ nhưng bên trong thì lại khác, yếu hơn nhiều.

Cây cột cao bốn mét, hai người buộc áo ra sau rồi tiến lên phía trước, hai chân bước đi trong không khí, đột ngột hạ thấp, khi còn cách mặt đất nửa mét cả người bỗng bay lên và chững lại, hai chân đạp liên tục ba lần lên mặt đất, xả toàn bộ trụy lực sau đó hành lễ cúi chào, trở về vị trí của mình.

Ba tiếng đạp chân xuống đất to như sấm khiến cho tất cả những ai có mặt hiểu ra rằng trụy lực mạnh như thế nào vậy mà hai người đó lại có thể hóa giải được, quả thật là rất biến thái.

Tiếng vỗ tay vang lên rào rào, Diệp Thiên Vân ngây người. Đây mới thật sự là giao đấu, không động thủ thì thôi chứ đã động thủ thì chỉ cần mấy giây sẽ phân được cao thấp! Giờ cậu ta đã hiểu tại sao một số người đối mặt với núi Thái Sơn mà không chút sợ hãi. Bọn họ đã vô số lần vượt qua giới hạn bản thân, vô số lần nhảy lên những vách núi vách đá nguy hiểm.

Nội tạng của bọn họ từ lâu đã giống như đá vậy còn sợ hãi, thất kinh, khủng hoảng, vui mừng sao!

Nhìn trận chiến này, suy nghĩ của Thiên Vân có thay đổi, đời đệ tử thứ nhất của Hình Ý quả nhiên có tông sư phong phạm, hắn nhìn về phía những khuôn mặt hoặc là tươi cười hoặc là tức giận. Bọn họ chắc cũng lĩnh hội ra điều gì đó.

(1):Thế khởi Hoành không thấy động tác vung tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK