Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi những mặt kính kia vừa xuất hiện, thanh phi kiếm màu xanh cùng đao luân đột nhiên theo phản xạ từ mặt kính cùng tầng băng, chiếu ra mấy trăm đao luân cùng bóng kiếm.

Nếu chỉ là hư ảnh cũng không cần quan tâm tới, nhưng hiện tại lại không cách nào phân biệt được thật giả, hỏa điểu ngăn cản được mấy mươi lần, nhưng cơ hồ mỗi một kích cũng đều bạo liệt ra tiếng ầm vang. Những ảo ảnh kia mặc dù không thể so sánh với vật thật, nhưng tựa hồ cũng có được ba thành uy năng của bản thể.

Thần thông này ta hình như có nghe nói qua!

Nhạc Vũ nắm chặt tay, hắn biết chỉ sợ hai sư huynh muội kia xem như nhất định sẽ thua. Quả nhiên chỉ thấy mấy trăm đao luân cùng kiếm quang bay tới, trận kỳ có thể làm cho người ta thuấn di trong cự ly ngắn liền tràn ngập nguy cơ.

Lúc này Phương Khả Nhân giẫm lên mặt đất, mấy chục bụi dây mây khổng lồ đột ngột bắn lên khỏi mặt đất, cũng không tấn công về hướng Thiết Ly lại quét về mặt băng trên bốn vách tường chung quanh.

Thiết Ly thấy thế cười lạnh, vươn tay đánh ra một pháp quyết, lại có thêm vài mặt gương hình thành ngay trước người hắn, bóng kiếm cùng đao luân lập tức tăng thêm gấp đôi.

Hắn đem những bụi dây leo kia cắt nát toàn bộ, lại tế ra một thanh phi toa, đánh thẳng tới ngực Phương Khả Nhân.

Đúng ngay lúc này, thiếu niên tên Lý Tinh Hồn từ trong trận thoát khốn bay ra, Thiết Ly cũng không hề có chút sợ hãi, lại dùng pháp lực ngưng kết ra một mặt kính, khác với lúc trước, mặt kính lần này lại là màu tím, xa xa bắn tới chỗ thiếu niên.

Sắc mặt Lý Tinh Hồn biến đổi lần nữa, theo bản năng muốn lách tránh, chỉ thấy kính quang sáng ngời, hai mắt Lý Tinh Hồn liền lộ ra vẻ mê võng, cả người đứng yên tại chỗ cơ hồ không thể động đậy.

Quả nhiên là Côn Lôn Tâm Kính! Chân truyền của Đông Côn Lôn!

Nhạc Vũ hít sâu một hơi, thật sự chưa từng nghĩ đến thần thông mà Thiết Ly tu luyện lại hung hãn tới như thế. Có thể trấn trụ thần hồn người khác, loại thần thông đạo pháp này trước đây hắn chỉ nhìn thấy được bên trong điển tịch.

Thật sự không dám tưởng tượng đạo pháp này nếu dùng lên người mình, sẽ có tình hình như thế nào. Cuộc chiến lần trước có thể nói đã gặp được may mắn.

Chẳng qua dựa theo lời ghi chép bên trong điển tịch, không phải nói muốn sử dụng loại thần thông này nhất định phải đạt tới tu sĩ Đại Thừa kỳ, hơn nữa còn phải trả giá thật đắt hay sao?

Tuy trấn trụ được đối thủ, nhưng sắc mặt Thiết Ly vẫn mất đi huyết sắc. Bất quá ngay sau đó hắn lại tế ra tòa kim đỉnh lần trước đại chiến từng sử dụng, hướng thiếu niên xa xa đè xuống. Chẳng qua tuy giờ phút này Lý Tinh Hồn không cách nào nhúc nhích, nhưng bên trong tay áo bay ra một đạo phù màu vàng, bay lên trên đỉnh đầu thiếu niên.

Phù triện kia bắn ra quang hoa lóng lánh huy hoàng, sau khi triển khai dài hơn một trượng, bên trên chi chít hơn trăm đạo phù triện phức tạp, cuối cùng còn có vài chữ to viết bằng thể triện, ghi rõ “Ngọc Thanh Linh Bảo Huyền Ngọc Xá Chế Đô Triện Kim Quang Hộ Thể Thần Phù”, kim đỉnh kia đè xuống nhưng chỉ dừng lại cách đỉnh đầu thiếu niên ba trượng, không cách nào áp xuống.

Trái tim Nhạc Vũ chợt khẩn trương lần nữa, hắn nhận ra đó nhất định là Phù Bảo không thể nghi ngờ. Mà người chế phù nhất định là một môn hạ có đạo hiệu Ngọc Thanh ở thời đại thượng cổ hồng hoang. Có đạo phù này hộ thân, cho dù hắn có Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn cũng không thể áp bách được thiếu niên kia.

Thiết Ly khẽ cau mày, tựa hồ cảm giác có chút khó giải quyết. Hắn liền dứt khoát ném Lý Tinh Hồn sang một bên, chỉ chuyên tâm đối phó thiếu nữ.

Phương Khả Nhân lấy ra một viên châu đen sẫm giữ lại phi toa, chính vì sư huynh không kịp đề phòng đã bị Thiết Ly làm cho bản thân không thể động đậy, lúc này trong lòng nàng liền biết mình không còn chút tia may mắn nào, trong con ngươi tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

Những bóng đao luân cùng bóng kiếm quả nhiên sau khi phá hư trận kỳ, liền hướng nàng chém tới, mấy trăm đạo quang ảnh hội tụ, dù Nhạc Vũ đang bàng quang xem cũng biến sắc.

Phương Khả Nhân vội vã xuất ra một thanh phi kiếm ngăn cản chung quanh, nhưng không tới một lần hô hấp tay chân nàng đã bị chém đứt xuống. Đao luân bắn ra Đại Hóa Ám Thực Linh Diễm, bám vào vết thương của nàng thuận thế tràn lan, chỉ tích tắc đã đem thân thể Phương Khả Nhân hỏa thiêu bốc cháy.

Mà ngay tại lúc này, bên cạnh linh trận truyền tới một tiếng hổ gầm tràn ngập bi oán, chính là Lý Tinh Hồn mạnh mẽ thoát khỏi tử kính chiếu xạ, sau lưng mở ra đôi cánh màu tím, chợt lóe người đã tiến tới bên cạnh Phương Khả Nhân, quang hoa đạo phù màu vàng khuếch trương bao phủ hai người bên trong.

Thiết Ly thoáng lộ vẻ ngoài ý muốn, nhưng cũng không hề dừng tay, lại đánh ra hai ấn quyết, những mặt kính hoàn toàn hội tụ lên trên phi kiếm màu xanh cùng đao luân, khiến cho hai thanh huyền binh từ từ tán xuất ra linh lực, dù là Nhạc Vũ cũng cảm giác được linh lực ba động mạnh tới mức làm cho hắn kiêng kỵ sợ hãi.

Ánh mắt Lý Tinh Hồn nhìn Thiết Ly tràn ngập oán độc, vừa nhìn thấy tình hình này, thoáng do dự cuối cùng cắn răng lấy ra một cây cung màu bạc cùng ba mũi tên nhỏ màu đỏ như lửa.

Vừa nhìn thấy được vật này, cơ hồ đang chiếm trọn ưu thế, Thiết Ly liền giật mình lập tức đem toàn bộ pháp bảo triệu hồi trở về bên cạnh, sau đó lạnh lùng nhìn cây cung trong tay Lý Tinh Hồn.

Nhuyễn Ngân Tru Tiên Cung, Tử Nghiễn Tông các ngươi lại đem vật này cho ngươi, cũng thật là bỏ được.

Huyền Tĩnh tông chủ có thể đưa cho ngươi Hắc Diễm Đao Luân, cho ngươi Ngự Phong Kiếm thậm chí cả Thực Hạ Định Hồn Tâm Chú, lại không cho pháp trưởng bối chúng ta đưa một ít đồ vật cho sư huynh muội chúng ta hộ thân hay sao?

Lý Tinh Hồn cười lạnh, khi lời đầu tiên vừa rơi xuống, mũi tên thứ nhất bắn ra một mảnh hồng quang, lấy tốc độ như tia chớp đánh về phía thanh niên mặt sẹo đối diện.

Thiết Ly khẽ cau mày, đem đao luân đánh tới. Mũi tên kia nhất thời hóa thành hỏa viêm đầy trời, lan tràn khắp mọi nơi. Cơ hồ vật gì cũng thiêu đốt, không chỉ làm tầng băng hòa tan, mặt đất cũng bị đốt cháy. Cấm chế Vu trận còn sót lại nơi này vừa chạm liền phá. Mặc dù hắn lấy thần thông bí pháp gia trì nhưng đao luân ngân sắc kia vẫn vang lên tiếng rít bi ai, văng ra nơi xa. Chẳng những không còn chút uy thế, ngay cả hắc diễm cũng thu liễm vài phần.

Ngay sau đó mũi tên thứ hai, Thiết Ly lại dùng Ngự Phong kiếm ngăn cản. Hai thanh huyền binh vừa va chạm vào nhau, quang hoa ảm đạm, bị đánh bay ra hơn trăm trượng.

Ngay khi mũi tên cuối cùng được bắn ra, Thiết Ly chỉ có thể dùng pháp lực ngưng tụ thành một mặt kính tròn chắn ngay trước người, lại dùng cự đỉnh bảo vệ chung quanh.

Ngọn lửa do mũi tên đỏ nho nhỏ nổ tung ra, cơ hồ đem thân hình của Thiết Ly hoàn toàn nuốt hết.

Đôi mắt Lý Tinh Hồn lộ vẻ chờ mong, khi ngọn lửa tiêu tán, chỉ thấy thanh niên mặt sẹo thối lui tới cửa, kim đỉnh kia mặc dù đã nứt ra, cả người Thiết Ly vết thương chồng chất, nhưng không bị trọng thương, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Hắn đang muốn kháp pháp quyết, lúc này Phương Khả Nhân cũng vừa hồi phục lại, tạm thời trấn áp hắc diễm trên người, cũng không giúp đỡ Lý Tinh Hồn, chỉ dùng tâm niệm điều khiển, tông cộng mười đạo phù xuất ra bao quanh hai người tạo thành một linh trận, trong nháy mắt không gian liền bị hé vỡ ra.

Lý Tinh Hồn thấy vậy gương mặt do dự, nhưng cuối cùng đành khuất phục dưới ánh mắt nhìn chăm chú của thiếu nữ, khẽ thở dài, mở đôi cánh sau lưng chuẩn bị trốn vào hư không.

Lúc này khóe môi Thiết Ly đọng vết máu, cười lạnh nói:

Muốn đi, không quá chậm sao? Hộ Thể Thần Phù cùng Nhuyễn Ngân Tru Tiên Cung nếu đã mang tới thì lưu lại đi.

Theo thanh âm rơi xuống, trong tay Thiết Ly bắn ra viên đạn màu vàng, vô số tơ vàng bạo liệt ra, hướng hai người kia quấn tới. Khe không gian vốn đã bị mười phù triện phá vỡ nhất thời bị lấp đầy, những sợi tơ vàng kia cơ hồ đem thân ảnh hai người quấn kín lại, nhưng vì có Hộ Thể Thần Phù bao quanh nên còn chưa chạm tới thân thể họ.

Chẳng qua bên ngoài tơ kén kia, Thiết Ly vẫn không ngừng đánh ra những ấn quyết phức tạp, trong miệng lẩm bẩm tựa hồ như định đánh ra đạo pháp gì đó.

Lúc này bên trong Tam Bảo Linh Lung Tháp, con ngươi Nhạc Vũ chợt co rụt lại, hơi lộ vẻ do dự.

Người này mạnh mẽ bá đạo, dù đệ tử của Tử Nghiễn Tông nói giết liền giết. Lúc trước ta cùng hắn kết thù kết oán, sợ vô cùng hậu hoạn. Nếu Côn Lôn Tâm Kính bị hắn luyện tới lô hỏa thuần thanh, có thể trấn nhiếp tam hồn lục phách, ta cũng không nắm chặt ngăn cản được. Hôm nay không diệt trừ hắn, ngày sau chỉ sợ khó an thân, tơ vàng kia tựa hồ có thể giam cầm hết thảy hồn lực đạo pháp, cơ hội thật khó khăn.

Hắn vốn là người quả quyết, chỉ thoáng chốc trong mắt liền lóe ánh sáng quyết tâm, cùng Chiến Tuyết bay ra khỏi Tam Bảo Linh Lung Tháp.

Người nào?

Khi Thiết Ly vừa cảm giác được nguy hiểm, liền lộ vẻ kinh sợ quay phắt đầu nhìn qua.

Chợt trông thấy Nhạc Vũ xuất ra ngọn lửa trong suốt từ Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn, Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa trong nháy mắt liền khuếch tán, đem tầng băng còn sót lại bên trong thạch điện hoàn toàn hòa tan. Sau đó vô số huyết đằng màu đen như những lưỡi đao sắc bén bắn tới, Thiết Ly hừ lạnh một tiếng, đao luân tản ra, hóa thành vô số đao ảnh xoáy chém ngăn cản. Ngay sau đó Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn cũng trướng thành mười trượng lớn bao bọc lấy hắn, nhưng trên người hắn lại bay ra một đạo phù, đem Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn nặng tới trăm vạn thạch vững vàng nâng đỡ.

Theo sát phía sau, Bạch Đế kiếm của Chiến Tuyết vẽ ra một đường vòng cung, đánh thẳng tới bên người Thiết Ly, va chạm cùng Ngự Phong kiếm. Theo tiếng vang đinh đang, trên người Thiết Ly nhất thời bắn ra một đoàn máu tươi, hẳn là do pháp lực bên trong cơ thể bạo loạn làm thương tổn bản thân.

Nhưng giờ phút này trong mắt hắn đã chuyển thành màu đỏ, ấn quyết triển khai, mặt kính màu tím do pháp lực ngưng tụ thành chiếu hướng hai người.

Lúc này Nhạc Vũ muốn tránh né cũng không kịp, chỉ cảm thấy trong đầu choáng váng muốn ngất, ngay sau đó Ngũ Hành Phù Trận liền nảy sinh phản ứng, đem tử quang bắn vào trong cơ thể hắn toàn bộ chuyển hóa.

Chiến Tuyết cũng như thế, chỉ thoáng choáng váng một thoáng lập tức tỉnh lại. Huyết sắc tràn ngập trong mắt nàng, nàng tế ra trận đồ của Thập Ngự Phục Ma kiếm trận, lập tức liền kháng trụ Ngự Phong kiếm, mà lúc này Bạch Đế kiếm lợi dụng khe hở chém vào cổ Thiết Ly.

Nhìn thấy hai người chỉ thoáng bị chế phục trong tích tắc liền tỉnh lại, trong mắt Thiết Ly hiện lên vẻ không dám tin tưởng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK