Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cục hắn cũng đã đạt tới cảnh giới thần minh đỉnh phong, chỉ vừa nghĩ lại liền hiểu rõ nhân quả bên trong.

Hồng Vân chính là tiên thiên đệ nhất vân khí biến thành, mà Vân Trung Tử lại là đệ nhất đạo lôi đình sinh ra trong đoàn mây đó.

Hắn thật ra cũng không có ác cảm gì đối với Vân Trung Tử, nhưng Tử Vân cùng vài vị sư huynh đệ khác của hắn chỉ sợ cực kỳ oán hận người này.

Vẻ mặt hắn vẫn không chút thay đổi, chỉ cười cười lắng nghe, lúc này Ngọc Đỉnh cũng nhìn ra ý tứ trong mắt Nhạt Vũ, chỉ đành dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ tiếc hận:

- Bệ hạ thật sự muốn đi Đào sơn? Ân oán giữa Xiển giáo cùng bệ hạ thật sự không thể hóa giải?

- Nếu không cần thiết, ai muốn cùng Xiển giáo là địch?

Cười nhẹ một tiếng, ngữ khí Nhạc Vũ thoáng tự giễu nói:

- Đáng tiếc bản thân ta là An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương, Đào sơn kia không thể không đi! Lại nói Xiển giáo các ngươi nếu nguyện giải hòa cùng trẫm, lần này sao không lui nhường một bước để tỏ thành ý? Vì sao lại buộc trẫm không đi Đào sơn? Tranh giành di vật của tổ sư trẫm, năm lần bảy lượt ám toán Thủy Vân Tông ta, quý giáo cũng nên cho ta một lời công đạo mới phải!

Sắc mặt Ngọc Đỉnh chân nhân chợt đỏ lên, tiếp theo lắc đầu cười khổ:

- Bệ hạ! Mấy vị sư đệ kia của ta xác thực có không ít sai lầm. Nhưng việc lần này khác với mấy lần trước, bệ hạ không biết mẫu tử chia lìa mấy vạn năm không được gặp mặt, là việc tàn nhẫn nhất trên thế gian hay sao? Chẳng lẽ không có chút lòng thương hại nào? Phải đi làm ác nhân như vậy?

- Ác nhân? Thương hại?

Nhạc Vũ phảng phất như nghe được lời gì thật sự buồn cười, đột nhiên cất tiếng cười vang đầy ngạo cuồng:

- Nói tới tàn nhẫn, các ngươi thật phải thấy tàn nhẫn đi. Lúc trước lẽ ra các ngươi không nên dụ dỗ Vân Hoa công chúa giao hợp với người phàm! Cho tới bây giờ các ngươi lại chạy tới đòi làm người tốt, chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ quá mức hay sao?

Nói tới đây Nhạc Vũ chợt liếc mắt nhìn Dương Hạo:

- Nếu nói đáng thương hại, kỳ thật trẫm lại có cảm giác vị đệ tử này của ngươi có chút đáng thương. Còn chưa sinh ra đã bị người tính kế, trở thành công cụ sử dụng. Thậm chí còn bị người sai sử, thân nhân tương tàn. Chẳng phải hắn mới là người đáng thương nhất trên thế gian?

Sắc mặt Dương Hạo vẫn thản nhiên, giống như Nhạc Vũ không phải đang nhắc tới chuyện của mình, nhưng trong ánh mắt hắn lại thâm trầm như vực sâu, tựa hồ như đang đè nén điều gì đó.

Sắc mặt Ngọc Đỉnh vô cùng trắng bệch, giật mình ngây người thật lâu mới thở dài:

- Bệ hạ thật khéo nói! Cả đời này của Ngọc Đỉnh ta đều quang minh chính đại, không thẹn với lương tâm. Lại chỉ có cảm giác thua thiệt rất nhiều với đệ tử này của ta. Vì vậy cuộc chiến hôm nay ta nhất định liều lĩnh cũng phải giúp Vân Hoa công chúa thoát khốn Đào sơn! Lần này bệ hạ thật muốn làm kẻ địch của ta, cho dù bị vẫn lạc cũng sẽ không tiếc?

Ánh mắt hắn sắc bén như kiếm, mang theo ý kiên quyết thẳng bách đến, lại mơ hồ có lực lượng đập thẳng thần hồn.

Trong lòng Nhạc Vũ thoáng trầm xuống, hắn biết được lời nói của Ngọc Đỉnh không hề giả dối, nếu nói muốn liều lĩnh, chỉ sợ khi đại chiến bộc phát cũng sẽ không tiếc nuối tính mạng.

Trong lồng ngực Nhạc Vũ cũng sinh ra lòng kính nể, Ngọc Đỉnh chân nhân xác thực là một quân tử thành thực hiếm thấy trong Xiển giáo.

Dương Hạo từ sau khi ra đời, từ đầu tới cuối đều bị người an bài, thật sự bất hạnh. Nhưng có thể bái Ngọc Đỉnh làm sư tôn, xem như là một chuyện may mắn.

Nhưng chỉ đáng tiếc, cuộc chiến Đào sơn hắn cũng không có khả năng lui nhường nửa phần!

Trong lòng thoáng thở dài, sắc mặt Nhạc Vũ cũng chuyển thành ngưng trọng. Ánh mắt hắn đối diện Ngọc Đỉnh chân nhân, lại không hề có nửa phần khiếp ý tránh lui:

- Cùng Ngọc Đỉnh ngươi làm kẻ địch thì thế nào? Lần này trẫm cũng không để ý có thêm vài Xiển Giáo Kim Tiên vẫn lạc trong tay trẫm!

Tận sâu trong con ngươi Ngọc Đỉnh nhất thời lướt qua vài phần kinh ngạc khó thấy. Hắn còn chưa trả lời, xa xa liền truyền tới một tiếng chê cười lạnh lùng:

- Làm chúng ta vẫn lạc? Huyền Thánh bệ hạ, ngươi thật trâng tráo! Nếu theo ta thấy, tuy khí vận của bệ hạ ngươi thâm sâu, lần này có giữ được tính mạng hay không còn khó nói!

Nhạc Vũ cau mày nhìn lại, chỉ thấy một trung niên đạo nhân thanh y giày bố đang từ trong hư không đi ra.

Tuy giữa hai người chưa từng gặp mặt, nhưng một thân khí tức Nhạc Vũ lại vô cùng quen thuộc.

- Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn?

So với trăm năm trước, người này bị hắn dùng Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm đánh trọng thương đã hoàn toàn bất đồng.

Sau khi Văn Thù khôi phục, chỉ gần trăm năm thời gian đã có tiến cảnh không nhỏ, cũng là Đại La Kim Tiên đỉnh phong cảnh giới!

Giờ phút này khóe môi hắn đang mỉm cười, lộ ra vẻ lạnh lùng khinh thường.

Hắn đi tới bên cạnh hai người Ngọc Đỉnh cùng Dương Hạo mới dừng lại, sau đó ánh mắt Văn Thù nhìn qua châm chọc:

- Bệ hạ đối với tình cảnh của chính mình cũng hiểu biết phần nào, dám thốt lời cuồng ngôn như vậy nhất định là có chút tự tin. Văn Thù này thật sự tò mò trong tay bệ hạ còn con bài gì chưa lật!

Nhạc Vũ cất tiếng cười vang, cũng lười nói chuyện với người kia, hướng Ngọc Đỉnh chắp tay vái chào, trực tiếp rời đi, chỉ trong nháy mắt đã đi ra ngoài mấy chục vạn dặm.

Chân mày Văn Thù nhất thời dựng thẳng, sắc mặt âm tình bất định, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ.

Nửa hơi thở sau, hắn mới khôi phục như thường, cười lạnh chắp tay sau lưng:

- Không ngờ Uyên Minh lại dám không coi ai ra gì đến như vậy! Cũng không biết hắn làm sao có được Thiên Đế vị cách như thế.

- Cũng không phải hắn không có tư cách cuồng vọng!

Ngọc Đỉnh lắc đầu, ánh mắt phức tạp:

- Hắn chỉ là hiểu rõ có nói thêm cũng vô ích, vì vậy không muốn tiếp tục nói chuyện với chúng ta mà thôi! Dù thật sự hắn chướng mắt chúng ta, cũng đều có nguyên do của hắn. Người này có thể ở phương bắc vây khốn Yêu tộc, thậm chí có thể làm cho Xiển giáo chúng ta cũng năm lần bảy lượt chịu nhục, năng lực của Uyên Minh làm sao lại là nhân vật tầm thường có thể so sánh? Hắn lại làm sao lại là hạng người cuồng ngạo tự đại hiêu trương như thế đây?

Văn Thù đạo nhân á khẩu, cũng không thể mở miệng phản bác. Uyên Minh có thể dùng lực lượng một người cuối cùng đứng lên được vị trí ngang hàng với những thượng cổ đại năng, thành tựu như vậy thật không thể bài bác. Hắn có thể xem thường tính tình của Nhạc Vũ, nhưng không cách nào phủ nhận năng lực của hắn.

Giờ phút này hắn chỉ đành khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn Ngọc Đỉnh nói:

- Sư huynh vốn không cần có ý nghĩ giải thích với hắn làm gì! Mấy đệ tử của Hồng Vân nhất mạch bổn sự không thế nào, nhưng mỗi người đều có tính tình ngạo tuyệt, không chịu hướng người cúi đầu. Làm gì có khả năng hóa giải ân oán? Làm như vậy chẳng phải làm mất mặt Xiển giáo chúng ta sao?

Ngọc Đỉnh chân nhân cũng không trả lời hắn, chỉ quay đầu nhìn đệ tử của mình:

- Hạo nhi, ngươi cảm thấy người này như thế nào?

Dương Hạo bình tĩnh nhìn chăm chú vào phương hướng Nhạc Vũ rời đi, sau một lát phun ra một hơi uất khí:

- Cũng may sư tôn nhắc nhở, người này chắc chắn là kẻ địch cực mạnh trong cuộc chiến lần này của chúng ta. Nói đến thật kỳ quái, Uyên Minh rõ ràng chỉ có Kim Tiên hồn ấn, nhưng đệ tử không biết tại sao vẫn cảm giác hắn vô cùng nguy hiểm. Có thể ở trong Cực Lạc Thiên khiến Chư Kiền vẫn lạc, Đương Đồ đầu hàng khuất phục, chỉ sợ hắn có được chiến lực tương đương Chuẩn Thánh cảnh giới!

Ngọc Đỉnh chân nhân không khỏi vui mừng cười, tiếp theo trong mắt lại lộ ra vẻ buồn rầu:

- Lần này cuộc chiến Đào sơn do mấy vị sư tôn bố trí, lẽ ra phải vững vàng thắng lợi, chí ít nắm chắc chín thành. Nhưng khi ta nhìn thấy người này, lại cảm thấy cuộc chiến Đào sơn chỉ sợ sẽ có chuyện xấu!

Văn Thù nghe vậy hừ lạnh một tiếng:

- Sư huynh thật quá cẩn thận! Chuẩn Thánh Kim Tiên dưới trướng Huyền Thánh đại đế kia quả thật có thể so sánh với Thiên Đình, có thể làm cho việc Hạo nhi cứu mẫu thân tăng thêm chuyện xấu. Nếu như Hạo Thiên cùng Uyên Minh chân chính bắt tay hợp lực, thắng bại chỉ sợ nằm trong năm thành! Chỉ tiếc…

Nói tới đây hắn ngừng một thoáng, trong mắt hiện ra vẻ trào phúng, xa xa nhìn về phía tây:

- Có người kia tương trợ, chỉ sợ Uyên Minh lần này có thoát mạng được hay không cũng còn chưa biết! Đáng thương cho Uyên Minh vẫn còn mơ hồ không rõ!

Vẻ mặt Ngọc Đỉnh chợt giật mình, tiếp theo chợt thấy nhẹ nhàng:

- Bản thân ta lại quên người kia! Khí vận người này cực thịnh, còn có Hậu Thổ bảo hộ, dù là ta nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng không nguyện hạ sát thủ đối với hắn. Tính mạng hắn có thể giữ tròn, nhưng cơ nghiệp mà hắn tân tân khổ khổ tích góp tại phương bắc chỉ sợ phải suy sụp hơn phân nửa, đại thương nguyên khí!

Dương Hạo đứng bên cạnh im lặng không nói, ánh mắt lại dần dần kích động nóng cháy, ẩn thấu ý chờ mong.

Nếu cả hai vị này đều đã nhận định vị An Thiên Huyền Thánh đại đế phương bắc không khả năng chiến thắng, vậy trận chiến này hơn phân nửa xem như đại cục đã định.

Ngày gặp lại mẫu thân Vân Hoa phải trong vài ngày gần đây!

Mà Uyên Minh mặc dù có thể khởi lên chiến ý trong lòng hắn, nhưng so sánh với mẫu thân bị phong ấn mấy vạn năm thời gian lại không thấm vào đâu…

Mặc dù tính tình hắn hiếu thắng, nhưng cuộc chiến với Uyên Minh cũng không đủ sức gợi lên hứng thú cho hắn.

Đi tới gần Đào sơn, Nhạc Vũ ước chừng dùng thời gian một ngày.

Gần nơi này chính là Thủy Vân Tông, Nhạc Vũ đã đi tới phụ cận Thiên Thủy quốc ngày đó. Hắn trực tiếp phẩy tay áo, còn cách ngàn vạn dặm liền đem toàn bộ Thủy Vân sơn, ngoại môn đệ tử Thủy Vân Tông hút nhiếp tới.

Tuy không sánh bằng Tụ Lý Càn Khôn của Trấn Nguyên Tử, nhưng khí thế như cắn nuốt thôn thiên cũng thanh thế ngập trời.

Kim Tiên thần thông, pháp lực cái thế hiển lộ không thể nghi ngờ.

Việc này hắn đã hỏi qua Cực Lan, vì vậy cũng không cần hỏi ý mấy vị trưởng lão khác.

Hắn trực tiếp đem những người này chuyển vào bên trong tiểu thiên thế giới trong Trấn Thế Chung.

Sau đó hắn lại nhìn thoáng qua sơn cốc bị huyết vân bao phủ ở mặt đông Thủy Vân Tông.

Thanh kiếm bị cửu giai kiếp lôi phong ấn vẫn kiếm khí sắc bén, đang cố gắng giãy dụa thoát ra khỏi lôi quang.

Mà lúc này Nhạc Vũ đã có thể rõ ràng nhìn thấy được phẩm cấp của nó.

- Hậu thiên chí thánh sao?

Trong miệng lẩm bẩm, trong mắt Nhạc Vũ không khỏi lóe lên tinh mang.

Thanh kiếm này đã không chỉ dùng danh xưng hậu thiên chí thánh kiếm khí để xưng hô, cũng giống như Hồng Mông kiếm điển, kiếm này cùng chất chứa tinh hoa kiếm ý suốt đời của phương tây đại đế năm xưa.

Mỗi ngày bị lôi quang rèn luyện, chất lượng của thanh kiếm đã chuyển hóa.

- Thanh kiếm này hẳn là hậu thiên chí thánh thuần dương! Không kém gì tiên thiên chí thánh!

Hắn liếc mắt nhìn chung quanh, không khỏi cười thầm. Thanh kiếm bị phong ấn mười vạn năm thời gian, cũng không chỉ do bị thương thiên đố kỵ.

Là vì không có người dám tới lấy kiếm mới là sự thật! Giờ phút này gần đây không biết có bao nhiêu Chuẩn Thánh nhân vật đang dùng ý niệm xa xa quan sát.

Thậm chí Nhạc Vũ có thể rõ ràng cảm giác khát vọng tham niệm bên trong. Chỉ là một khi chạm tới lưỡi kiếm kia, kiếm ý súc tích bên trong lại làm bọn họ lộ ra ý tiếc nuối.

Mà giờ phút này ý niệm mãnh liệt như muốn chém nát thiên địa trong kiếm lại cùng Hồng Mông kiếm ý trong thân thể Nhạc Vũ đang kích động cộng hưởng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK