Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Nhạc Vũ vẫn vô cùng cổ quái, Đế Thính vẫn thản nhiên cười nói huyên thuyên:

- Vừa rồi ta nghe được Hậu Thổ nương nương nói ngươi là người thân nhất của nàng hiện tại, còn nói muốn lấy thân báo đáp. Chậc chậc! Vị nương nương này đúng thật là phóng khoáng, nghe ngữ khí của nàng không giống như đang nói giỡn. Kỳ quái, vị nương nương kia dĩ vãng tính tình vốn không phải như thế. Hơn mười vạn năm trước nàng đem lòng yêu thích một người, nhưng mãi đến khi người nọ vẫn lạc đều không dám tỏ bày tâm tình. Chẳng lẽ tâm kế thâm sâu, tính tình cũng thật sự thay đổi? Thôi! Tóm lại hiện tại trong lòng nàng không còn ai khác, chỉ có lời nói của ngươi mới có hữu hiệu. Bệ hạ không suy nghĩ lại xem sao? Có thánh nhân tôn sư làm song tu đạo lữ, phúc khí bực này trong hồng hoang chính là độc nhất a!

Nghe lời Đế Thính càng nói càng quá mức, Nhạc Vũ vừa bực mình lại vừa buồn cười. Cảm giác muốn giết người diệt khẩu trôi qua, trong lòng hắn chợt động, nhìn kỹ vị thần thú Đế Thính trước mặt.

Hậu Thổ mở luân hồi, công đức như vậy tùy thời đều có thể thành thánh. Nhưng trước mắt nàng vẫn chưa chính thức là thánh nhân, suy diễn tương lai, liệu định tiên cơ rốt cục còn kém hơn vài vị Đạo tổ cùng Hồng Quân một phần.

Có được thần thú Đế Thính ở bên cạnh giúp đỡ có thể bổ túc phương diện thiếu khuyết kia.

Hắn thoáng suy ngẫm, liền tiện tay lấy ra một trương phù chiếu, dùng pháp lực ngưng tụ ra văn tự, sau đó liếc mắt nhìn Đế Thính nói:

- Những lời vừa rồi của ngươi, nếu ta nhắc qua với tỷ tỷ, ngươi đoán sẽ như thế nào?

Đế Thính chợt rùng mình, trong ánh mắt liền hiện ra vẻ cầu khẩn, đôi móng vuốt ôm thành quyền khom người nói:

- Xin bệ hạ lưu tình, nếu để nương nương biết được Đế Thính này nhất định không còn đường sống!

Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, cũng không quản tới hắn, lại đưa phù chiếu ném qua nói:

- Nếu ngươi ở trước mặt tỷ tỷ lại nói bậy, trẫm nhất định xé miệng của ngươi! Hiện giờ tình cảnh của nàng cũng thật gian nan, nguy cơ mai phục khắp nơi, bình thường ngươi tốt nhất nên chăm chỉ một chút, biết không?

Đế Thính câm như hến, cẩn thận tiếp nhận phù chiếu, sau đó híp mắt cười nói:

- Đế Thính nghe rõ! Nếu đã nương tựa dưới cánh chim của nương nương, tự nhiên phải tận tâm làm việc. Sau này nhất định giúp nương nương quan sát kỹ càng tình hình tam giới chặt chẽ, cũng nhất định quản chặt miệng của mình, chuyện không nên nói tuyệt đối không đề cập tới. Đặc biệt những việc riêng tư của bệ hạ, Đế Thính nhất định xem như không hề hay biết!

Nhạc Vũ làm ra vẻ tức giận, lam quang cự chưởng chớp động, làm bộ như muốn chộp tới hắn, làm đầu thái cổ kỳ thú hoảng sợ vội vàng bỏ chạy về hướng địa phủ.

Nhạc Vũ âm thầm lắc đầu, lúc trước còn ở Vạn Lôi Điện cũng không cảm nhận được gì, lúc này mới hiểu được đầu thần thú Đế Thính này lại có tính tình cũng bại hoại như thế.

Xử lý xong việc của Đế Thính, Nhạc Vũ cũng không tiếp tục chậm trễ, trực tiếp xé không rời đi, bước vào trong thời không loạn lưu.

Phía trước La Hầu thừa dịp mọi người không chú ý lại mưu đồ đoạt bảo, lại ở ngay lúc cấm chế ngầm phá vỡ, bị hắn lấy Cửu Địa Linh Minh đại trận ám toán.

Hẳn là hiện tại thân thể La Hầu bị thương không nhẹ, mà trong lúc này tất cả linh vật cũng đã bị hắn đưa ra ngoài hàng rào thời không, đang phiêu lưu tận sâu trong hư không vô tận.

Nếu không có bất ngờ, trước khi cuộc đại chiến xảy ra cũng đã bị hắn đoạt được.

Chỉ là không biết giờ phút này La Hầu đã đuổi theo hay chưa.

Nhạc Vũ dùng hồn niệm cảm giác một phen, nội tâm mới thoáng buông lỏng, sau đó liền theo hướng khí tức lưu lại chạy tới.

Giờ phút này mới cách cuộc đại chiến Minh Hà chưa lâu, vài món linh vật kia ở bên trong hư không e rằng cũng chưa thoát quá xa.

Chỉ một lát sau, Nhạc Vũ đã tìm tới, đợi khi hắn vừa tìm đến, trong lòng chợt trầm xuống. Một đôi long nhãn thẳng xuyên hư không, chỉ thấy cách đó không xa sáng lên một mảnh quang mang đỏ hồng, còn có ngũ sắc quang hoa hòa lẫn.

Dư ba chấn động thẳng xuyên tận sâu trong thời không, khiến vô số tiểu thiên thế giới nơi đây đang băng diệt tan rã.

Ánh mắt Nhạc Vũ chớp lên, biết được hẳn La Hầu cũng vừa tìm tới. Thân hình hắn lập tức gia tốc, ngay sau đó liền thấy thân ảnh ba người đang tranh đấu dữ dội bên trong hư không.

Ở bên ngoài, chính là La Hầu, khi thì biến ảo hình người, khi lại chuyển hóa thành vô hình vô chất.

Huyễn pháp vô cùng vô tận, thường thường còn ngưng huyễn làm thực, thỉnh thoảng còn bắt chước Thủy Vân kiếm quyết cùng Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm của Nhạc Vũ, chỉ riêng Ngũ Sắc Thần Quang, Nghịch Chuyển Ngũ Hành xoát duyệt thế gian thần thông đạo pháp thì không cách nào bắt chước.

Mà Chiến Tuyết cùng Ngao Tuệ đang đứng bên ngoài một nơi thời không phong bạo, Chiến Tuyết đang dùng kiếm ứng phó địch thủ, quanh người tản ra mười phiến huyết sắc liên diệp, sát lực cuồn cuộn, cùng ngưng huyễn thần thông của La Hầu giao kích không ngừng.

Mà tu vi Ngao Tuệ kém hơn, nhưng cũng là Thái Ất Chân Tiên, còn có Huyền Tiên hồn ấn, chỉ phụ trách dùng Ngũ Sắc Thần Quang phá hủy huyễn thuật của La Hầu.

Hai người phối hợp thật ăn ý, ngay bên trong hư không cùng La Hầu bất phân thắng bại, tuy tình hình chật vật nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Nhạc Vũ mỉm cười, bỗng dưng tiến lên, từ trong hư không đi ra nói:

- La Hầu đạo hữu, nếu bàn cờ này ngươi đã thua ta một quân, thì nên quyết đoán buông tha mới phải, cần gì phải truy lại đây dây dưa không ngớt?

Ngao Tuệ thấy hắn đã đến, liền vô cùng vui mừng.

Mà La Hầu tản ra hồn niệm cũng liền ngưng tụ lại, tiếp theo hiện ra thân hình. Không ngờ đổi thành bộ dáng Nhạc Vũ, vẻ mặt lạnh lùng, quét mắt nhìn ba người Nhạc Vũ, nói:

- Kém một quân cờ thì ta thừa nhận, nhưng chưa hẳn đã thua bởi ngươi. Hai vị nữ tử này là thủ hạ của ngươi?

Trong lúc hắn nói chuyện lại chưa từng ngừng tay, mấy ngàn tia Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm như mưa rền gió dữ giáng xuống, giã quanh người Chiến Tuyết, thất thải lưu ly bích cùng mười phiến huyết sắc liên diệp, kích lên từng trận gợn sóng, vô số cương kình hủy diệt rơi rụng vào hư không.

Mà sắc mặt Chiến Tuyết lại trắng bệch một mảnh, vô luận là vu lực hay sát lực đều gần như cạn kiệt.

Nhạc Vũ khẽ nhíu mày, ngay sau đó bỗng dưng rút ra Thủy Vân kiếm, huy kiếm chém ngang. Thủy lam kiếm hoa vỡ tràn trong hư không, cùng Diệt Tuyệt Thần Châm va chạm, lại có Côn Luân Kính gia trì, chỉ dùng một kiếm liền đem ngũ sắc điện lưu đầy trời quét ngang sạch sẽ.

Ngay sau đó bước tới một bước, đứng trước người Chiến Tuyết cùng Ngao Tuệ:

- Mấy món di vật kia đã rơi vào trong tay ta! Cũng không có ý nghĩa phải trả lại cho ngươi, đạo hữu thật muốn quyết chiến với ta sao?

- Là ngươi bức ta!

La Hầu cười lạnh, tiếp theo sau lưng hắn hiện ra một Thai Tàng Hư Không kiếm trận, không gian mở rộng, cũng không kém hơn bộ kiếm trận của Nhạc Vũ. Sau đó hắn ngưng trọng nói:

- Vật kia đối với ngươi vô dụng, đối với ta mà nói lại quan hệ tới pháp môn thành đạo. Làm gì phải miễn cưỡng? Nếu hiện tại ngươi chịu trả lại, ta hứa hẹn trong ba vạn năm nhất định không thành kẻ địch của ngươi. Nếu ngươi không chịu, vậy không chết không ngừng!

Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy tò mò, rốt cục mình đã chiếm vật gì của người này lại làm cho hắn nổi giận như thế, cơ hồ đã mất đi lý trí.

Đáng tiếc giờ phút này hắn cũng không tiện hỏi thăm Chiến Tuyết, chỉ vung tay áo đem cả Chiến Tuyết lẫn Ngao Tuệ thu vào trong Diễn Thiên Châu, sau đó trường kiếm chấn minh, thanh âm ngân vang, chấn triệt hư không!

Hắn cũng lười tiếp tục nói chuyện, trên mặt ẩn chứa ý cười.

Nhiều lời vô dụng, nếu xung đột không thể tránh, vậy cứ chiến một trận là xong!

La Hầu thấy thế vẻ mặt càng thêm âm trầm, tiếp theo lắc đầu khẽ cười nói:

- Ngươi có biết đời này của ngươi sai lầm lớn nhất chính là vừa rồi không gọi cả vị Hậu Thổ đại đế kia đến đây sao?

Nhạc Vũ nhướng mày, khoanh tay đứng yên chuẩn bị xem người kia nói thế nào, sau đó chỉ nghe La Hầu nói:

- Ngươi có biết trong trăm năm qua ta đã làm chuyện gì không?

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nhạc Vũ, La Hầu cười lạnh khinh thường.

- Hồng Mông chí bảo xuất thế, Hỗn Độn Kim Tiên trong thiên hạ đều có cảm ứng. Nguyên bản không muốn đem vật này sớm hiện trên đời. Nhưng nếu như ngươi không biết tốt xấu nhất định muốn bức ta ra tay, vậy thì chẳng thể trách ta. Mặc dù sau việc này ta sẽ bị mấy vị Đạo tổ trành lên, ta cũng nhận biết.

Vừa nói xong trong tay La Hầu hiện ra một vật, rõ ràng là một đoàn hồng quang. Ngoại trừ Hồng Mông khí tức, còn có vô tận sát lực ngưng tụ, huyễn tượng vô lượng không ngừng diễn sinh.

Nhạc Vũ liếc mắt nhìn lại, trong lúc nhất thời nhìn không thấu được thật thể của Hồng Mông linh bảo kia, ngay cả linh nhãn long đồng của hắn kết hợp cùng Côn Luân Kính cũng không cách nào tập trung quan sát.

Mà ngay khi vật này hiện thế, vô số hào quang trống rỗng sinh ra, linh lực như sóng thần tràn lan khắp mọi nơi.

Giờ phút này nhìn La Hầu cũng cảm nhận được hắn rõ ràng đang đem hết toàn lực dùng huyễn thuật che phủ không để khí tức của bảo vật tiết ra ngoài.

Nhưng với tình hình như vậy, phỏng chừng nhiều nhất sau ba trăm lần hô hấp những Hỗn Độn Kim Tiên, thậm chí là mấy vị Đạo tổ cũng đều sẽ cảm ứng được bảo vật tồn tại.

Nhạc Vũ thấy thế không khỏi bật cười nói:

- La Hầu đạo hữu, ngươi thật sự muốn dùng vật này đem ra cùng ta phân thắng bại sinh tử? Nhất định phải liều lĩnh sao?

- Như vậy mà ngươi còn có thể cười được!

Ánh mắt La Hầu giống như đang nhìn một người chết, vẻ mặt thản nhiên nói:

- Vốn dự tính đến khi thành tựu thân thể Chuẩn Thánh lại đến tìm ngươi, đoạt lấy đoàn Hồng Mông Tử Khí. Nhưng giờ phút này lấy đi chưa hẳn là tai họa! Ngày hôm nay thiên cơ phát sinh biến cố, ngươi có Hậu Thổ hỗ trợ, đêm dài lắm mộng, chậm sẽ phát sinh biến cố. Bảo vật này của ta tuy còn chưa thành hình, nhưng muốn lấy tính mạng của ngươi vẫn còn dư dả!

Vừa nói xong đã thấy đoàn hồng quang kia hướng đỉnh đầu Nhạc Vũ thẳng tắp nện xuống. Trước người hắn ngưng tụ một thanh cự kiếm, chính là lấy hình thức Bạch Đế kiếm của Chiến Tuyết dùng sát lực ngưng tụ, trong chớp mắt hình thành vạn trượng dài, đâm thẳng Nhạc Vũ.

Hồn niệm đem khí cơ của Nhạc Vũ chặt chẽ phong tỏa, sát ý rừng rực.

Nhạc Vũ không khỏi lắc đầu, hồn niệm bộc phát, một tia lệ ý tràn vào thần hồn.

Hắn nỗ lực cường áp vận dụng ngũ hành kiếm trận bên trong đan điền đem La Hầu giảo sát ngay tại chỗ. Tùy ý cho đoàn hồng quang kia đánh tới, xuyên qua thân hình của hắn đem thân thể hắn đánh thành thịt nát.

Huyết nhục bên trong huyễn ảnh liền hóa thành vô số linh quang tứ tán bốn phía, nhưng thân hình đã vượt ra ngoài mười vạn trượng, một đường hướng xa xa phi độn.

Nhưng đợi đến khi hắn hiện ra thân hình, trong lòng chợt trầm xuống, chỉ cảm thấy bên trong thần hồn lại có vô số huyễn ảnh tái sinh trở lại.

Chữ triện thượng cổ “Đình” cùng Ngũ Sắc Thần Quang cũng không bảo vệ được thần hồn, ngay cả đạo Hồng Mông kiếm ý cũng bị mông muội.

Thậm chí cả Côn Luân Kính dù nhập vào tận sâu trong thần hồn cũng khó thể áp chế, nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế sát ý quát:

- La Hầu, ngươi đừng bức ta! Nếu ngươi thật muốn tử chiến, trẫm dù phải liều lĩnh cũng phải tru diệt ngươi ngay lúc này, khi đó đừng trách ta không báo trước!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK