Bắn ra mười mấy mũi Diệt Tuyệt Quang Châm, chân lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành trong cơ thể Nhạc Vũ đã hầu như trống rỗng.
Nhìn Mục Hi Ngọc đối diện, mi tâm bị xuyên thủng ra một lỗ bằng đầu ngón tay nhưng vẫn đứng thẳng không ngã, trong lòng Nhạc Vũ dâng lên một cảm giác may mắn mãnh liệt.
Trước lúc đánh ra lá bài tẩy cuối cùng này, hắn hoàn toàn không cách nào nắm chắc chân khí của Mục Hi Ngọc đã cạn kiệt hay không. Thành thì sống, bại thì chết, , Nhạc Vũ hú lên một tiếng dài phát tiết sự lo lắng trong lòng rồi, thanh âm quanh quẩn trong biệt phủ vắng vẻ.
Tất cả những áp lực trong mấy ngày này rốt cuộc đã tiêu tan không còn một chút.
Cho dù trấn tĩnh trước mặt Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực thế nào thì trong lòng hắn vẫn cực kỳ lo lắng. Đối diện với một tu sĩ Linh Hư cảnh, còn có thêm mấy chục cường giả tiên thiên, nếu nói một so với một trăm vẫn còn là thấp.
Nhạc Vũ nhìn qua cả biệt phủ, trong mắt không nén được vẻ vui mừng, cả một biệt phủ đầy tài bảo từ nay đã không có người nào tranh đoạt với hắn. Tuy nhiên chuyện đầu tiên mà hắn cần làm lúc này là xem xét thương thế của Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến. Song vừa cất bước thì trong lòng Nhạc Vũ chợt có cảm giác. Hắn dùng thần thức khởi động phù văn pháp trận hộ phủ bao lấy bên ngoài mấy chục dặm.
Sau khi thông qua hồn thức quan sát tình hình bên ngoài, hắn khẽ chau mày. Chỉ thấy bên ngoài ảo trận có mười mấy cường giả tiên thiên đang dưới sự chỉ huy của một cường giả Linh Hư cảnh xa lạ, dùng một ít linh thạch bày trận, từng bước đã thâm nhập vào bên trong chừng ba dặm. Lúc này đã có mười mấy mắt trận bị phá hủy, bên ngoài ảo trận tràn ngập nguy cơ. Bây giờ hắn muốn vô thanh vô tức rời đi càng thêm khó khăn.
Bất quá chỉ sau một lát, Nhạc Vũ cũng thôi không để ý.
Hạch tâm của ảo trận, cho dù là vòng trong cùng cũng có phương viên bốn mươi dặm, đủ để chống đỡ những cường giả tiên thiên một thời gian ngắn. Về phần bỏ chạy, chỉ cần dùng một số kế sách cũ thì vẫn có thể được, chẳng qua là phiền toái một chút mà thôi.
Sự chú ý của hắn tập trung vào người Lạc Vân, chỉ thấy người này hai tay nắm chặt vào vành xe lăn, vẻ mặt cực lỳ lo lắng. Nếu không có mấy người phía sau lôi lại thì chắc đã xông vào trong ảo trận.
Trong mắt Nhạc Vũ đầu tiên hiện lên một tia độc ác, chỉ muốn lập tức lao ra đánh chết người này tại chỗ. Bất quá khi nhìn thấy những người phía sau hắn đều có tu vi không tệ, trong đó có một hai người đã tiến nhập vào cảnh giới Nguyên Thối Thể nên lựa chọn bỏ qua. Nhìn mấy pháp khí trên thân người này đều không tệ, khí thế bản thân đều lão luyện, chứng tỏ kinh nghiệm phong phú.
Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm của hắn chưa chắc không thể đánh chết mấy người này. Nhưng điều chân chính khó khăn nhất chính là làm thế náo giết người diệt khẩu, chuyện này phải làm sao không chút hậu hoạn.
Đáng tiếc! Những người này nếu chịu tiến vào ảo trận thì hắn có tới chín phần nắm chắc. Bất quá quan hệ của Trữ Vân và sư muội của hắn chắc chắn không đơn giản! Một khi nếu biết nàng mất về tay hắn thì không biết sẽ có vẻ mặt thế nào?
Cười lạnh một tiếng, Nhạc Vũ lần nữa ngưỡng mộ nhìn lại thi thể Mục Hi Ngọc, vẻ mặt nhất thời ngưng trọng. Chỉ thấy đầu của Mục Hi Ngọc từ không biết khi nào đã bao phủ một tầng khói tím dày đặc, một luồng lực oán sát cũng từ từ dâng lên. Ngay cả trong lòng Nhạc Vũ cũng cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, phảng phất bị gì đó áp bức bất giác lui ra mấy bước, cảm nhận được chiến ý rừng rực từ thi thể Mục Hi Ngọc.
Tuy nàng đã bỏ mạng nhưng chiến ý mãnh liệt vẫn chưa hề bị tiêu tán.
Lúc này Nhạc Vũ đang nhớ lại đoạn miêu tả phân cấp thần hồn trong Huyền Sát Luyện Thi thì thấy đúng là tình trạng khói tím bao phủ đầu lâu, oán khí không tan. Nếu là những dấu hiệu như vậy sẽ là tài liệu tối thượng đẳng để luyện chế Huyền Sát Tiên Thi.
Bất quá sau khi vui mừng thì trong mắt Nhạc Vũ lại xẹt qua một tia sầu lo.
- Trong Huyền Sát Luyện Thi có nói nguyên liệu thần hồn không thể có quá nhiều oán hận với chủ nhân, tốt nhất là thân cận. Nhưng Mục Hi Ngọc chính là chết bởi tay ta, không hận ta cũng vậy thì thôi, thân cận thì là không thể, chỉ sợ không đạt tới điều kiện!
Nhíu mày, Nhạc Vũ đi tới trước người Mục Hi Ngọc, cảm giác chấp niệm thần hồn cũng không có bao nhiêu hận ý với hắn, chẳng qua là chấp niệm luôn tồn tại cùng chiến ý mà thôi.
- Quản không được nhiều như vậy! Theo như trong Huyền Sát Luyện Thi thì đây chính là thần hồn đỉnh cấp vạn năm khó có, nếu buông bỏ thì sợ là ngày sau không còn cơ hội.
Cắn răng một cái, Nhạc Vũ lấy ra từ nhẫn trữ vật ra hai viên Thông U Định Minh, viên đầu dùng để khống chế Huyền Sát Tiên Thi còn viên sau để câu ngự thần hồn ngự sát.
Đánh ra mấy pháp quyết, Nhạc Vũ bắt đầu khởi động Thông U châu, sau đó dùng hồn lực theo phương pháp phù ấn khắc lên bên trong Thông U châu. Phương pháp thao túng Huyền Sát Tiên Thi có mấy phần tương tự Cơ Quan Khôi Lỗi và pháp trận, lấy ba mươi phù ấn là viên mãn tầng thứ nhất. Sau khi hoàn thành một bước này, Nhạc Vũ lại đem một viên Định Minh châu đánh vào vết thương chỗ mi tâm Mục Hi Ngọc rồi thông qua Thông u châu thúc dục pháp quyết, điều khiển Định Minh châu thu nạp thần hồn Mục Hi Ngọc.
Lúc bắt đầu coi như thuận lợi, màn sương mù màu tím kia thông qua miệng vết thương nhập vào trong đầu Mục Hi Ngọc rồi được Định minh châu chậm rãi thu nạp. Nhưng sau khi tiến hành được một nửa thì cho dù Nhạc Vũ thúc dục pháp quyết thế nào cũng không thể kéo làn sương mù màu tím kia ra. Mỗi lần hắn muốn kéo ra một phần thì luôn có một lực lượng kéo làn sương mù kia đi, cho dù là pháp bảo nhất phẩm như Định minh châu cũng không thể làm được gì.
Đầu tiên Nhạc Vũ cho là pháp lực bản thân chưa đầy, song khi hắn nghiên cứu lại khẩu quyết trong Huyền Sát Luyện Thi, còn thêm cả phần chú giải thì vẻ nghi hoặc trong mắt càng đậm.
Một số tin tức trong này, đối với yêu cầu pháp lực và hồn lực đạt đến tiên thiên thì cũng không liên quan đến tình hình trước mặt của hắn. Nghĩ đến thần hồn thượng giai này chắc là người sáng lập ra Huyền Sát Luyện Thi cũng chưa chắc thấy qua.
- Chẳng lẽ nói là nữ tử này có hận ý với ta?
Trong đầu hiện lên ý nghĩ này, Nhạc Vũ lại cảm giác không đúng. Nếu thật sự nữ tử này có hận ý thì hắn sẽ cảm ứng được, hay là vẫn có tâm tư nào đó chưa dứt mới không muốn bị Định minh châu sở thu?
Nghĩ đến một chấp niệm khác, trong đầu hắn khẽ động rồi chợt nghĩ đến hình ảnh Trữ Vân đang ngồi trên xe lăn.
Bất quá sau khi hiểu nguyên do này, trong lòng Nhạc Vũ rất khó chịu, cho dù là không cần tính mạng người này thì hắn cũng không muốn cho hắn khôi phục.
Song những gì mà Mặc Quan Lan kia nói lại như ma quỷ dụ hoặc hắn. Với sát thi, chỉ cần bằng nhục thân đã có thể khiêu chiến tu sĩ cao cấp, thậm chí là huyền binh. Hơn nữa chỉ cần mình thông qua Thông U châu, cho dù thương thế nặng nề hơn nữa thì vẫn không mất mất tư cách là chủ nhân. Bản thân Mục Hi Ngọc chính là thân thể Ngôn Linh hiếm có, cộng với thần hồn thượng giai của nàng, nếu luyện thành Huyền Sát Tiên Thi vậy thì tương lai khó mà biết trước.
Huống chi theo như trong Huyền Sát Luyện Thi thì chỉ cần hắn luyện thành tầng thứ nhất đã có thể khôi phục chín tầng chiến lực của nàng, ngoài ra còn có Thông U Định Minh chau thì có thể tăng thêm chiến lực.
Nhạc Vũ không biết cái gọi là tăng thêm chiến lực có hình thức như thế nào. Song cho dù chỉ cần là khôi phục chín thành chiến lực đã có thể khiến hắn động tâm. Với chiến lực liên tục chém giết năm tu sĩ Linh Hư cảnh của Mục Hi Ngọc thì cho dù là chín thành cũng đã là tồn tại cường đại trong tu sĩ cùng cấp.
Do dự một lúc, vẻ thống hận trong mắt Nhạc Vũ mới từ từ thối lui. Muốn giết người này, ngày sau còn có cơ hội, cũng không cần nhất thời ra tay. Cho dù là người này thực lực phục hồi như cũ thì như thế nào? Mấy năm sau, hắn tự tin thực lực có thể ở trên người này.
So sánh ân oán với Huyền Sát Tiên Thi thì vế sau quan trọng hơn. Đã quyết định như vậy thì hắn dứt khoát lấy thần thức tiếp xúc với thần hồn mà Mục Hi Ngọc lưu lại. Nhạc Vũ cũng không quản đối phương hiểu hay không, cứ một mực truyền ý niệm qua.
Có thể thật sự thần hồn đã nghe hiểu nên chấp niệm của nó từ từ tiêu tán, không còn kháng cự Định minh châu thu nạp. Sau khi hoàn thành một bước này thì Nhạc Vũ cũng chỉ thấy những vết thương cũ trên thân thể của Mục Hi Ngọc, bao gồm cả vết thương do quang châm cũng bắt đầu khép miệng. Bất quá da dẻ toàn thân cũng không nhờn nhợt đáng sợ như cương thi trong phim, ngược lại lộ vẻ hồng nhuận như người sống, thậm chí còn có một tầng ánh sáng nhàn nhạt như bạch ngọc.
Nhạc Vũ trong lòng vừa động, tiện tay nhặt lên một thanh kiếm mà Mạc Ninh sau khi chết lưu lại, toàn lực đâm vào cánh tay phải của Mục Hi Ngọc. Lúc đầu hết thảy bình thường, đến khi mũi kiếm ép vào da thịt thì cũng không xuyên vào như hắn tưởng tượng mà phản chấn mãnh liệt trở lại.
Nhạc Vũ đầu tiên là kinh dị một trận, ngay sau đó khoan khoái cười to. Thanh bội kiếm này của Mạc Ninh thuộc về pháp bảo, trong hàng pháp khí cũng là tuyệt đỉnh. Với chất liệu như thế nhưng không đâm xuyên được thân thể Mục Hi Ngọc, có thể thấy cường độ da thịt nàng đã được gia cường lên mấy lần. Hắn mừng rỡ cầm tay Mục Hi Ngọc bắt đầu phân tích thì cảm giác Định minh châu phát tán ra một linh lực vô cùng cường đại cường hóa thân thể nàng, rồi lại hoàn toàn không cảm giác được linh lực lớn như vậy rốt cuộc lấy từ đâu ra.