Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Vô Cực tự mình suy đoán, hẳn là gặp phải pháp trận nào đó. Lời nói vừa rồi của Thương Ngô mặc dù không phong tỏa thanh âm, chẳng qua nơi này cách nhau quá xa, cộng thêm bị gió rít lẫn tiếng vang bạo liệt của tử điện, căn bản không cách nào nghe được rõ. Về phần hồn thức, nguyên nhân bởi vì lo lắng sẽ chọc giận vị yêu vương kia, nên hắn không dám thăm dò quá gần. Trên thực tế, ngay cả mấy vị tu sĩ Đại Thừa cảnh phát động Thiên Lí Chiếu Ảnh thuật cũng phải bố trí xa xa mấy trăm dặm bàng quang, vì vậy mới tránh khỏi lúc ban đầu bị Thương Ngô phá bỏ, Ngôn Vô Cực thật sự không dám đi khiêu chiến lực nhẫn nại của vị Yêu Vương kia.

Ở trong kiến thức của hắn, tựa hồ chỉ có những pháp trận thượng cổ bị thất truyền mới có được hiệu dụng như vậy. Có thể làm người ta không còn đường phản kháng, vô thanh vô tức, liên tục bị khống chế. Cả quá trình thực sự làm người ta không hiểu vì sao.

Bất quá cho dù là bản thân Ngôn Vô Cực cũng không dám xác thực hoàn toàn. Những loại tiên trận được lưu lại từ thời đại thượng cổ, Băng Nguyệt Tông cũng có thu thập, chẳng qua cho dù là người có thành tựu trận đạo tuyệt cao như hắn cũng không cách nào nhìn ra. Quảng Lăng Tông Xương Băng Hồng, tuy thực lực không dưới hắn, nhưng nghĩ tới cũng không có được bản lĩnh này.

Suy ngẫm chốc lát, Ngôn Vô Cực cười khổ quay đầu nói:

Hác huynh, vừa rồi ngươi cũng đã nhìn ra, Quảng Lăng Tông sử dụng loại thủ đoạn nào vậy?

Điều này ta cũng không biết! Nhưng lúc trước nhìn vào, là ta đang nhớ lại Quảng Lăng Tuyệt Kiếm.

Sắc mặt hồng bào đạo nhân xanh tím, nhưng vẫn nhẫn nại nói:

Nếu Quảng Lăng Tông có được tu sĩ Đại Thừa cảnh, chỉ cần trở bàn tay liền có thể tiêu diệt được tông môn của ta. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Quảng Lăng Tuyệt Kiếm mà thôi. Nghe đồn bộ kiếm quyết thất truyền này của Quảng Lăng Tông, vạn năm trước thanh danh hiển hách, đã từng đánh bại mấy vị tu sĩ Đại Thừa rất có danh vọng. Chẳng lẽ mấy chiêu kiếm thức kia, đã bị Quảng Lăng Tông phục hồi như cũ?

Ngôn Vô Cực cả kinh, sau đó lắc đầu. Hắn thầm nghĩ tuy ngự kiếm thuật kia mạnh, cũng phải có cực hạn. Vượt cấp chiến thắng tu sĩ Đại Thừa cảnh, từ mấy vạn năm nay không phải là không có, tuy nhiên cũng cần phải có huyền binh pháp bảo tương trợ. Càng không khả năng được như vừa rồi, vô thanh vô tức làm Thương Ngô hoàn toàn không còn lực chống đỡ.

Chẳng qua trong lòng hắn tuy không cho là đúng, nhưng cũng không mở miệng phản bác, thế gian này hết thảy mọi chuyện đều có thể. Quảng Lăng Tuyệt Kiếm ở vạn năm trước đích xác uy danh hiển hách, thậm chí bởi vì lập phái sớm, đối với năm xưa Quảng Lăng Tán Nhân từng đánh bại những tu sĩ Đại Thừa cảnh đều được ghi lại cặn kẽ, thực sự là nhân vật bất phàm.

Thật ra rốt cục là nguyên do gì cũng đã không còn trọng yếu, hôm nay chỉ cần biết được, bên trong Quảng Lăng Tông vẫn còn lá bài tẩy khác, ngay cả Yêu Vương Thương Ngô cũng không cách nào tấn công vào bên trong Quảng Lăng sơn, như vậy là đã đủ. Cuộc chiến hôm nay đủ cho Băng Nguyệt Tông có được phán đoán tinh chuẩn hơn đối với thế cục ngày sau.

Nghĩ tới đây, trên mặt Ngôn Vô Cực miễn cưỡng nở nụ cười:

Thương Ngô bại lui mà về, thật ngoài dự đoán mọi người. Ngày sau Thái Huyền Tông chuẩn bị tính toán như thế nào?

Ha ha! Nếu Thái Huyền Tông tính toán cúi đầu với Quảng Lăng Tông, Băng Nguyệt Tông các ngươi lại dự định làm sao tự xử?

Xoay người, nhìn thấy vẻ mặt Ngôn Vô Cực khẽ biến, hồng bào đạo nhân hừ lạnh một tiếng nói:

Quý tông tự giải quyết cho tốt! Tông ta cùng Quảng Lăng Tông là kẻ thù truyền kiếp, ngày sau Quảng Lăng Tông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta. Nhưng nếu như ngày sau thực sự bị bức ép nóng nảy, đầu nhập Quảng Lăng Tông ủy khúc cầu toàn cũng không có gì không được.

Ngôn Vô Cực trầm mặc không đáp, vẫn nhìn lên trên bầu trời. Chỉ thấy ngoài trăm dặm xuất hiện vị tu sĩ Đại Thừa cảnh, đầu tiên dùng hai mắt nhìn vào phương hướng Quảng Lăng sơn, sau đó mới trốn vào bên trong hư không.

Thấy được cảnh tượng này, trong lòng Ngôn Vô Cực cả kinh. Ánh mắt hắn xưa nay rất tinh chuẩn, vừa rồi đã rõ ràng nhìn thấy trong mắt người nọ lộ ra vẻ kiêng kỵ sợ hãi.

Rốt cục lần này Quảng Lăng Tông đã dùng loại thủ đoạn gì, ngay cả nhân vật đã chứng được trường sinh như vậy cũng phải lộ vẻ sợ hãi?

Đợi đến khi xác định chung quanh Quảng Lăng sơn không còn tình hình nguy hiểm nào khác, Nông Dịch Sơn lập tức bay tới Truyền Pháp Điện ở Thủy Hàn Phong. Vừa rồi hắn lo lắng nhất chính là những tu sĩ Đại Thừa cảnh theo sát sau chân Thương Ngô tới tìm Quảng Lăng Tông phiền toái. Nếu bọn hắn nói muốn tới yêu cầu lấy ba chiêu thức tiếp theo của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, hắn thực sự không biết nên lựa chọn như thế nào.

May là tình hình tệ hại nhất chưa từng phải phát sinh. Ngay sau đó toàn bộ tâm thần của hắn liền tập trung lên trên người Nhạc Vũ. Vừa rồi nhìn thấy thương thế của Thương Ngô, nói vậy hiện tại Nhạc Vũ cũng sẽ không tốt hơn chút nào. Quảng Lăng Tông đã yên lặng vạn năm, thật sự không chịu nổi tốn thất lớn như thế.

Đợi đến khi hắn cùng nhóm người Mạc Quân ngự kiếm đi tới cửa Truyền Pháp Điện, liền hít sâu một hơi rét lạnh. Ngay cả mấy người từng kinh nghiệm vô số chiến sự cũng cảm thấy hoảng sợ.

Giờ phút này Nhạc Vũ đang ngồi xếp bằng bên trong điện, hai mắt nhắm nghiền. Quang ảnh màu xanh đã từ từ tiêu tán. Nhưng loáng thoáng vẫn có thể thấy rõ gương mặt tuấn tú của Quảng Lăng Tán Nhân. Bên trong quang ảnh, cả người Nhạc Vũ nhìn qua giống như bị vỡ tan tành. Trên người tràn đầy vết thương, sâu tận xương, xuyên thủng thân thể. Đổi lại ở trên cơ thể người bình thường, cũng đủ làm trí mạng. Dù Kim Đan cảnh giới cũng phải bị vẫn lạc.

Tuy tư thế như nhắm mắt nhập định, nhưng nhìn kỹ liền có thể phát giác, thật ra Nhạc Vũ đã hoàn toàn mất đi ý thức. Miệng vết thương tuy có Chiến Tuyết dốc toàn lực dùng Bạch Đế kiếm truyền vào vu lực, nhưng vẫn không tốt hơn bao nhiêu.

Vẻ mặt Nông Dịch Sơn ngưng tụ, đầu tiên cẩn thận dẫn mọi người đi vào trong điện, cung kính dùng đại lễ tham bái một lần, lúc này mới xoay người hỏi Cung Trí:

Sư thúc, rốt cục tình hình như thế nào?

Cung Trí biết đây là câu hỏi trong lòng của mọi người, sắc mặt trầm xuống, sợ hãi nói:

Cũng may Yêu Vương Thương Ngô bỏ đi kịp lúc, Tiểu Thiên Lôi Ngục bộc phát cũng giúp chịu đựng một phần lực lượng cắn trả. Nếu như thật sự chiến đấu đến cuối cùng, ta xem nhất định là kết quả đồng quy vu tận!

Vẻ mặt Nông Dịch Sơn ngẩn ra, tiếp theo trong lòng lạnh như băng, thử nghĩ lại tình hình vừa rồi, sợ rằng suy đoán của Cung Trí cũng sẽ không sai. Nhạc Vũ suýt chút nữa thật sự vẫn lạc tại chỗ.

Vừa nghĩ tới, Nông Dịch Sơn trầm mặc đặt tay lên uyển mạch Nhạc Vũ dò xét thương thế. Ngay sau đó chân mày nhíu chặt lại, suy nghĩ một lúc lấy ra vài viên linh đan trong giới chỉ, đút cho Nhạc Vũ, sau đó hai tay đặt lên lưng hắn, cùng Xương Băng Hồng không tiếc hao tổn nguyên khí yên lặng vận khởi pháp lực truyền vào trong cơ thể Nhạc Vũ.

Những thương thế này tuy là trầm trọng, nhưng không có gì đáng ngại. Chân chính làm cho người ta khó khăn chính là khí huyết hao tổn quá nhiều, lại có chút lực lượng cắn trả của thiên địa pháp tắc lưu lại. Như vậy sẽ ngăn cản vết thương phục hồi như cũ, thật khó tìm được đan dược khôi phục. Giờ phút này chỉ đành chờ thêm chút thời gian, đợi khi lực lượng cắn trả từ từ biến mất rồi hãy nói. Hơn nữa cho dù hoàn toàn lành lại, ít nhất phải tổn thương mười năm thọ nguyên.

Đối với cử động của Nông Dịch Sơn, Cung Trí cũng không xem trọng, lắc đầu nói:

Giờ phút này ta lo lắng, chính là nguy hiểm của Vũ nhi ngày sau. Bộ kiếm quyết này của tổ sư vừa xuất hiện, thế gian ngoại trừ Quan Lan kiếm quyết cùng vài loại thần thông có hạn, thế gian không còn loại ngự kiếm thuật hoặc đạo pháp nào có thể địch nổi. Nếu có thể truyền thừa xuống tới, Quảng Lăng Tông đúng thật là có thể hiệu lệnh tu chân giới.

Nhưng chỉ sợ Vũ nhi vẫn lạc trước ngày đó phải không?

Phong Vân lên tiếng, sau đó cười khẽ một tiếng. Tuy hiện tại tình cảnh của tông môn thật đáng lo, nhưng giờ phút này trong nội tâm Phong Vân vẫn vô cùng kích động hưng phấn. Ý mừng trong lòng không thua gì ngày đó thành công kết anh.

Nếu không phải được tận mắt nhìn thấy, thật sự vô cùng khó tin kiếm thức đánh Yêu Vương Thương Ngô bị thương lại xuất từ tay Nhạc Vũ.

Cho dù trước kia hắn có thật nhiều tưởng tượng đối với kiếm quyết bí truyền của Quảng Lăng Tông, nhưng chưa từng ngờ tới bộ kiếm quyết này lại mạnh tới mức gần như hoàn toàn không có đạo lý, thật sự vượt xa hết thảy.

Ta xem tình hình vừa rồi, sợ sẽ không có người nào tưởng tượng ra được hôm nay làm trọng thương Thương Ngô chính là tiểu Vũ. Tri Thu không phải cũng đang ở ẩn trong tông môn sao, để cho hắn hỗ trợ gánh trách nhiệm là được. Tung ra mấy lời đồn giúp Vũ nhi thoát thân, cùng hỗ trợ an toàn của Vũ nhi, việc này không thể không đề phòng!

Mạc Quân nghe vậy gật đầu:

Phương pháp này rất tốt! Nhưng vấn đề là những tu sĩ Đại Thừa cảnh sẽ đối đãi chuyện này như thế nào. Nếu bọn hắn đoán ra đó là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, chúng ta nên làm sao ứng đối?

Trong mọi người, bao gồm Nông Dịch Sơn bên trong, vẻ mặt ai cũng chợt âm trầm. Ba tu sĩ Đại Thừa, chỉ cần không có lực áp đảo như Yêu Vương Thương Ngô, Quảng Lăng Tông vẫn có thể ứng đối, chỉ sợ đem chuyện này náo lớn, khiến cho nhiều tông môn Trung Nguyên càng thêm chú ý.

Vừa nghĩ tới chuyện này, lại thêm chuyện đấu giá Luân Hồi Bàn về sau, thật sự có lợi lẫn có hại.

Khi đó thật sự không biết sẽ hội tụ thêm bao nhiêu tu sĩ mạnh mẽ?

Những kiếm quyết thần thông, chỉ cần chứng nhận được trường sinh, sẽ có thể tận sức lấy về cho được. Nhưng giống như Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, tựa hồ là bổn nguyên kiếm quyết độc bá, đương thời đúng là hiếm có.

Nông Dịch Sơn híp mắt, thầm nghĩ nếu bị bức bất đắc dĩ, cũng chỉ đành tạm thời phong tỏa núi. Tương tự như Tĩnh Hải Tông, thỏ khôn phải có nhiều hang, có lẽ phải suy tính tới việc này.

Nói như vậy, ngươi cũng không có cách nào xác định, lúc ấy bên trong Truyền Pháp trung điện chỉ có một mình Nhạc Vũ hay sao?

Ở trong một động phủ bên Duệ Vân Phong, Tân Thủ híp mắt lại, lâm vào trầm tư.

Tình hình quỷ dị khi Thương Ngô liên tục trọng thương, người khác không hiểu rõ ràng, nhưng hắn vừa thấy liền hiểu được, đó là ba chiêu kế tiếp của Quảng Lăng Tuyệt Kiếm không thể nghi ngờ.

Bên trong trí nhớ của hắn, tình cảnh khi Ngọc Lăng Tiêu sử dụng ba chiêu kiếm quyết này, cho dù sau khi hắn chuyển thế vẫn không thể phai diệt chút nào.

Ta đoán là Nhạc Vũ, nhưng nghĩ lại hắn thật khó có được pháp lực mạnh đến bậc này.

Vẻ mặt Tân Ngọc tràn đầy xấu hổ:

Là do ta quá nôn nóng, chỉ sợ trải qua chuyện lần này, mấy người Cung Trí sẽ có điều phòng bị.

Vậy cũng đành vô phương! Trí mưu của Nông Dịch Sơn tuyệt cao, bậc nhân vật kiêu hùng như vậy, làm sao không có chút chuẩn bị đối với hai ta? Chẳng qua chỉ vì ngại thân phận tu sĩ tiền bối của chúng ta, không tiện hạ thủ mà thôi. Ngược lại chuyện hôm nay có chút khó giải quyết. Thật tiếc, nếu có tu vi Nguyên Anh mạnh mẽ xông vào tìm hiểu, Cung Trí cũng không có biện pháp ngăn trở!

Tân Thủ lắc đầu, sau đó lại lâm vào trầm tư. Chuyện hôm nay có thể nói làm mưu kế của hắn bị tan thành mây khói hơn phân nửa, thậm chí còn luân lạc tới mức buồn cười. Hắn còn có loại trực giác, người phục hồi được ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm kia, nhất định sẽ là trở ngại lớn nhất của Tân gia bọn hắn vào ngày sau.

Chẳng qua người này rốt cục là người nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK