Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý niệm trùng kích của tàn hồn Bàn Cổ vẫn có cường độ giống như trước, hoàn toàn không có dấu hiệu suy giảm.

Bất quá Nhạc Vũ cũng đã có thể bình yên náu thân ở chỗ trước người trăm vạn trượng. Mặc dù không vận dụng Hỗn Độn Chung cũng có thể vững vàng định trụ thân hình.

Chỉ là da thịt huyết nhục trên cơ thể lại thỉnh thoảng vỡ ra, nhưng cũng lập tức khép lại.

Đôi mắt có thể nhìn thấy bản chất của thế giới lúc này đang chăm chú nhìn vị “Bàn Cổ” ở trước mặt. Sau khi cục diện ổn định, cẩn thận quan sát bản chất liền có thể thấy rõ lực ảnh hưởng của thần hồn Bàn Cổ đối với bổn nguyên và pháp tắc của giới này, chỉ cần ý niệm vô thức chấn động là có thể khiến đại đạo pháp tắc đều chấn động.

Khối thân thể hoàn toàn không chịu trói buộc của quy tắc giới này, áp đảo xa, thậm chí đối với thánh nhân như Nhạc Vũ cũng có thể dễ dàng nghiền áp.

Lúc này quanh người Nhạc Vũ không chỉ phát ra từng tia lực hắc mang từ trong thần hồn bổn nguyên để kháng cự hồn áp cuồn cuộn, bao phủ thân hình của hắn. Còn có mười con Cự long màu tím bay vút, tương hợp với Thiên Đạo, đối kháng với lực trùng kích của đại đạo pháp tắc.

Trên đỉnh đầu Nhạc Vũ cũng hiện ra một đóa kim lên thập nhất phẩm, phía trên lóe ra sáu điểm quang hoa màu tím cũng đồng dạng che chắn bảo vệ cơ thể của hắn.

- Đây là lực của Lục đại thệ nguyện.

Chỉ trong nháy mắt, Nhạc Vũ đã đoán biết được lai lịch của tử kim quang hoa, trong mắt thoáng hiện tinh mang rồi lại lập tức thu liễm. Sau đó ánh mắt của hắn lại chăm chú nhìn về phía những khí vụ màu đen phía dưới thân thể Bàn Cổ.

So với thuẫn búa mà Hình Thiên sử dụng, những vật trước mắt này, mới có thể xem như vật “Thiên Ngoại” thật sự.

Hơn nữa trải qua hơn mười vạn năm, với năng lực của Bàn Cổ cũng không thể diệt trừ tinh hoa của thế giới này.

Khi mới nhìn thấy, Nhạc Vũ cảm nhận được một luồng cảm giác rất gần gũi. Lúc này, hắn lại càng có thể khẳng định, những khí vụ màu đen kia thật sự là thành đạo chi cơ của mình.

Ánh mắt Nhạc Vũ lấp lánh, trong đầu thoáng chốc hiện ra vô số tính toán. Hắn lại càng cưỡng hành rút sạch những tia khí tạo hóa đến trước nười.

Những mảnh vỡ của Côn Luân Kính trong Hỗn Độn Chung chỉ trong nháy mắt đã phục hồi như cũ.

Sau khi trải qua mấy lần vỡ vụn, món bảo vật này chẳng những không có cảm giác suy yếu, ngược lại thân kính càng chắc chắn hơn, càng cứng rắn hơn.

Hà Đồ Lạc Thư cũng đồng dạng khôi phục lại nguyên trạng. Tiên Hậu Thiên bát quát bên trong từ từ phát sinh biến hóa, nhưng một lát sau, Nhạc Vũ lại bất đắc dĩ cười khổ, chỉ cảm thấy toàn thân hoàn toàn vô lực. Phân thân Bàn Cổ trước mặt hoàn toàn không có sơ hở! Bất luận Nhạc Vũ bố trí như thế nào suy diễn, cũng không có cơ hội lấy được những vật Thiên ngoại kia.

Mặc dù tàn hồn này không có linh trí, chỉ có thể đứng yên phía trên kẽ nứt. Nhưng Nhạc Vũ cũng không ngây thơ đến cho rằng, tàn hồn Bàn Cổ này hoàn toàn vô hại.

Một khi hắn động thủ, thậm chí tới gần, nhất định sẽ kinh động đến khối phân thân. Mà kết quả của trận chiến này chắc chắn cũng hung hiểm khó lường

Trừ phi mình có thể chính thức ngưng tụ hồn ấn, mới có tư cách chống lại, thậm chí áp đảo.

Nhạc Vũ thở hắt ra một hơi, cau mày, vô thức đứng ngây người. Khi hắn đang không biết nên làm như thế nào, ý niệm chấn động vô thức của Bàn Cổ cuối cùng dần dần hòa hoãn.

Một lát sau, bên ngoài Hồng Mông Hải truyền đến những tiếng rít gào.

Nhạc Vũ đã từng chấn động Cửu Tiêu, trải qua vô số thế giới, thậm chí tựa hồ dùng hồn niệm cảm ứng triệt để Hồng Mông Hải, hắn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, có một đạo khí tức vô cùng cường ngạch đang xông về phía bích chướng bên ngoài Hồng Mông Hải.

- Hồng Quân?

Nhạc Vũ cau mày, trong lòng tuyệt đối không cảm thấy lo lắng, ngược lại chỉ thấy tò mò.

Ác niệm hóa thân của Hồng Quân bị vây khốn ở đây, tuyệt đối không chỉ mới cố gắng thoát ra trong lần này, nhưng ở trong Hồng Mông Hải, không thể thoát thân, thậm chí còn mất linh trí.

Có lẽ còn có duyên cớ khác, khiến cho hắn không cách nào đột phá được tầng bích chướng này. Đây cũng chính là nguyên nhân Nhạc Vũ cảm thấy hiếu kỳ.

Hoặc là bản thân hắn còn có cơ hội. Thậm chí có thể là cơ hội duy nhất hắn có thể lấy được những vật chất thiên ngoại này. Quả nhiên một lát sau, Nhạc Vũ nhìn thấy trên khuôn mặt trầm lặng của phân thân Bàn Cổ hiện ra vẻ giết chóc.

Trong mi tâm mơ hồ hiện ra một phù lục huyền bí tới cực điểm, thậm chí còn bao trùm lên tử phù Hồng Mông.

Sau đó một thế giới do đạo lực hiển hóa hiện ra trước mặt Nhạc Vũ.

Thế giới này không rộng lớn vô biên như của Nhạc Vũ và Hồng Quân, cũng không có “Đại đạo” huyền ảo tồn tại, càng không có kết cấu phức tạp.

Chỉ có một loại quy tắc, lại bị thuyết minh đến cực hạn.

Trong thế giới này chỉ có lực! Bất luận là thân thể, ngũ hành, thời gian, không gian, nguyên từ, tất cả mọi thứ của thế giới đều có lực.

“Con đường” của Bàn Cổ có thể nói là vô cùng đơn thuần, nhưng khi triển khai lại có một cảm giác áp bách khiến người ta không thở nổi.

Nhạc Vũ chém ra một búa, vặn vẹo không gian, nhưng trong nháy mắt, Nhạc Vũ đã nghe thấy, cũng không biết từ chỗ bên ngoài Hồng Mông Hải bao nhiêu vạn dặm truyền đến tiếng kim loại giao kích.

Linh lực cương phong khi Thánh Nhân giao kích còn chưa kịp tràn ra, đã bị một luồng lực lượng cưỡng ép áp chế.

Hóa thân ác niệm của Hồng Quân phảng phất như không thể ngăn cản một búa này. Cho dù không chết nhưng khí tức toàn thân lại nhanh chóng suy yếu.

- Đây chính là Bàn Cổ, Bàn Cổ có thể khai thiên mở đất.

Nhạc Vũ than nhẹ, thân hình lại không chút do dự tiến về phía trước. Tất cả pháp lực quanh người tựa hồ đều đang thiêu đốt.

Hắn chỉ tiến một bước đã tới trước người Bàn Cổ. Sau đó triển khai Hỗn Độn Chung chụp xuống, bao phủ hơn phân nửa khí vụ màu đen vào không gian trong chung.

Lúc này đôi mắt ngân bạch của Bàn Cổ đã lạnh lùng nhìn về phía hắn.

Nhạc Vũ tựa hồ không do dự, thân hình lại lóe lên, chỉ trong nháy mắt, thân hình đã rời xa khỏi khí vụ màu trắng do khí tạo hóa ngưng kết, đến chỗ biên giới của Hồng Mông Hải.

Sau khi chứng kiến một búa kinh thiên động địa của Bàn Cổ. Nhạc Vũ cũng là ý thức được, lúc này cách vị Khai Thiên Thánh Nhân này càng xa càng tốt

Hắn lặn vào trong khí đoàn ngũ sắc, lúc này cách bình chướng bên ngoài tựa hồ chỉ còn nửa bước.

Thần sắc Nhạc Vũ dần dần ngưng trọng, nhìn không gian sau lưng bị cưỡng ép xé rách, bên trong một đạo lưỡi búa ẩn hiện.

Trong mắt Nhạc Vũ ngược lại lộ ra vẻ kiên quyết. Đại Tu Di kiếm trận đã lâu không dùng lại được mở ra.

Hỗn Độn Chung, Trấn Thế Tỳ, Côn Luân Kính, Hà Đồ Lạc Thư, tựa hồ tất cả Linh Bảo đều rót hết lực lượng vào trong người hắn.

Thân hình Nhạc Vũ bỗng nhiên trở lại, một đao chém xuống. Đao mang màu đen sắc bén vô song trực tiếp chém xuống không gian gần sụp đổ, toàn bộ vỡ vụn.

Sau đó đao mang màu đen lại chém lên chiếc búa. Từ miệng Nhạc Vũ nhổ ra một ngụm máu tươi, Nghịch Thiên Đao trong tay cũng lập tức hóa thành cát bụi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK