Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cục vẫn là tu sĩ Ngọc Tiên đã ngưng luyện thành thân thể bất tử, tuy liên tục bị Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù cùng Nghịch Thiên Đao đánh trọng thương, nhưng chỉ một lát sau thân thể đã bắt đầu khôi phục.

Chiến Tuyết lại bắn ra một mũi tên, đem cánh tay phải của Xích Minh Thiên Tôn hoàn toàn cắn nuốt. Nhưng sắc mặt của nàng cũng trở nên tái nhợt. Tru Tiên Nỗ uy lực như vậy, nàng chỉ có thể bắn ra được bốn mũi tên mà thôi.

Nhạc Vũ tạm thời đem lực chú ý chuyển dời lên sáu vị Thiên Tiên cùng bốn mươi tu sĩ Đại Thừa.

Chỉ thấy tu vi của những người này đều đã bị thiên đạo mênh mông hoàn toàn áp chế chỉ còn lại một phần mười, mà bên trong kiếp vân bốn phía vô số lôi lực đang hội tụ, hướng những người này ập đến.

Chân mày Nhạc Vũ cau lại, thoáng lật tay liền lấy ra Biểu Lý Càn Khôn Đồ, vừa mở ra liền đem bốn mươi tu sĩ Đại Thừa thu vào không gian bên trong vây khốn.

Sau đó hắn dùng Thiên Ý Kiếm trực tiếp chém giết thân thể kia, lại dùng chín đôi Nhật Nguyệt Thiên Luân trực tiếp đánh trọng thương nguyên thần sáu Thiên Tiên, sau đó toàn bộ thu về bên trong trận đồ.

Giờ phút này bên dưới lại truyền tới một tiếng gầm lên:

- Mặc dù không có Bát Long Vân Liễn thì thế nào? Các ngươi cũng không giết được ta! Hậu Thổ Đại Vu, ngươi có dám đụng tới ta!

Nhạc Vũ đưa mắt nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy thân thể Xích Minh Thiên Tôn đã khôi phục lại hơn phân nửa.

Cây đèn thanh đồng lóe ra một đạo xích quang, trong lúc mơ hồ mạnh mẽ đột phá thiên địa trấn áp phong tỏa, bắt đầu mạnh mẽ xé rách hàng rào không gian.

Nhạc Vũ cười lạnh, Chính Phản Tam Tiêu kiếm trận rẽ ngoặt, mạnh mẽ thao túng thanh lôi đang tung bay đầy trời toàn bộ hướng Xích Minh Thiên Tôn oanh kích tới.

Hơn mười đạo tứ cửu kiếp lôi hợp thành một thể, chỉ một kích liền đem cây đèn thanh đồng đánh bay. Dư lực lan tràn khắp toàn thân Xích Minh Thiên Tôn, chỉ thấy một trận thanh quang chói mắt lóe sáng, khiến thân thể hắn lại băng diệt gần phân nửa.

Xích Minh Thiên Tôn cười ha ha, phảng phất huyết nguyên lực bên trong cơ thể vô cùng vô tận, huyết nhục thân thể tái sinh lần nữa.

Nhạc Vũ cũng không hề bối rối, không chút hoang mang lấy ra Thông Thiên Long Ngục Ấn, ngay sau đó dẫn động pháp quyết, Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa cùng Tiên Thiên Ba La Thần Diễm nhất thời toàn bộ tuôn ra rơi lên người Xích Minh Thiên Tôn.

Chỉ trong chốc lát, một tiếng hét kinh hoàng vang lên, xuyên thủng thiên không. Hai luồng bạch diễm hỏa chủng lập tức bốc cháy hừng hực, vô luận tốc độ phục hồi của Xích Minh Thiên Tôn nhanh thế nào cũng bị đốt cháy.

Nhạc Vũ thúc giục Chính Phản Tam Tiêu kiếm trận tới mức cực hạn, mạnh mẽ điều khiển hỏa linh lực trong thiên địa toàn bộ ngưng tụ đến. Hai luồng bạch diễm nhất thời như được đổ thêm dầu, hỏa thế tăng vọt lần nữa. Tiên Thiên Ba La Thần Diễm lại càng trực tiếp đốt cháy tâm linh, còn có Tiên Thiên Du Suất Luật Viêm Chân Hỏa giúp đỡ chỉ trong chốc lát đã đem thần hồn của Xích Minh Thiên Tôn hỏa táng gần phân nửa.

Lúc này Xích Minh Thiên Tôn sợ hãi gầm lên một tiếng tuyệt vọng, ý niệm vô cùng điên cuồng. Nhưng vô luận thi triển pháp lực như thế nào cũng không cách nào ngăn cản bạch diễm đốt cháy thân thể.

Nhạc Vũ khẽ cau mày, cơn điên dại cuối cùng của Ngọc Tiên tu sĩ thực sự làm cho hắn cảm thấy có chút phiền toái.

Thiên địa ý niệm đồng hóa ngày càng thêm kịch liệt. Vừa rồi tuy hắn vừa thối lui được chốc lát, thoáng thở dốc, nhưng cho tới lúc này thần hồn của hắn đã cực kỳ mệt mỏi. Giờ phút này Xích Minh Thiên Tôn vẫn phản kháng tuy là phí công, nhưng làm cho hắn cảm thấy áp lực vô cùng trầm trọng.

Lệ mang trong mắt hắn lóe lên, sau một khắc không chút do dự dấy lên Tam Muội Chân Hỏa, khí huyết nguyên lực cho tới chân khí thần hồn đều toàn bộ thiêu đốt, lúc này mới kháng cự được thiên địa ăn mòn.

Thoáng chốc Chiến Tuyết cũng phi thân xuống, đem thần lực còn sót lại trong thân thể điên cuồng rót vào trong thân thể hắn.

Tiếng gào thét của Xích Minh Thiên Tôn càng thêm thê lương đau đớn, còn lộ ra phẫn hận khắc cốt, ý niệm oán độc làm lòng người run sợ.

Vẻ mặt Nhạc Vũ lạnh lùng, không hề để ý tới. Ước chừng sau tam khắc, thân thể Xích Minh Thiên Tôn đã bị hai luồng chân diễm hỏa táng chỉ còn lại vài trăm giọt tinh huyết vẫn đang ương ngạnh kháng cự.

Đợi đến khi những tia kim mang trên tinh huyết đã trở nên lờ mờ, Nhạc Vũ bỗng dưng mở mắt, dừng lại Chính Phản Tam Tiêu kiếm trận.

- Ta thật không tin ngươi còn có thể tích huyết trọng sinh!

Quả nhiên ngay khi hỏa diễm vừa ngừng thiêu đốt, hơn trăm giọt tinh huyết liền tứ tán bỏ chạy. Nhạc Vũ nhếch môi, vẩy ra Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang, trực tiếp làm nhóm tinh huyết khựng lại, ngay sau đó Nghịch Thiên Đao chém tới, ánh đao ngũ sắc trực tiếp đem tinh huyết tàn hồn của Xích Minh Thiên Tôn toàn bộ phá hủy.

Cho tới giờ khắc này Nhạc Vũ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thực lực của Xích Minh đã là thực lực lớn nhất trong dự tính của hắn. Vừa rồi chỉ kém một chút thần hồn của Nhạc Vũ đã bị lực lượng thiên địa hoàn toàn đồng hóa ăn mòn.

Nếu hắn không làm như vậy, nhất định Xích Minh Thiên Tôn sẽ chạy thoát dưới đao của hắn.

Hồi tưởng lại mỗi một bước đi của mình, Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy âm thầm may mắn. Từ mới bắt đầu hắn cố ý dùng lời nói làm Xích Minh sinh lòng kiêng kỵ, không dám toàn lực ứng phó. Sau đó lại cố ý xuất thủ mạnh mẽ khiến cho vị đang ẩn núp kia bại lộ tung tích, khiến cho Xích Minh hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu. Mỗi một bước cũng không thể nói là không có thành phần may mắn bên trong.

- Cũng may trong thế giới này ta là người có đại khí vận, đại công đức. Nếu không xuất hiện biến cố nào khác, hậu quả thực sự không sao chịu nổi.

Sau một khắc sự chú ý của hắn liền chuyển hướng những đốm quang hoa từ trong tinh huyết của Xích Minh nổ bắn ra. Giới chỉ, còn chứa nhiều tiên bảo đều dùng phương pháp tu di ẩn nấp bên trong tinh huyết.

Giờ phút này đã bị Nhạc Vũ dùng một đao chém chết, nhưng vẫn chưa bị hao tổn, nhất thời đều rơi ra.

Nhạc Vũ đang định bước tới, bầu trời Hoàng Hôn Giới đột nhiên bị xé mở. Trên không trung hiện ra một thiên nhãn khổng lồ, đồng dạng lại xuất hiện một bàn tay khổng lồ từ ngoài chộp xuống.

Nhạc Vũ cau mày, không hề có chút cảm giác ngoài ý muốn. Hỗn Nguyên lực bên trong đan điền nhất thời thúc giục phun trào ra một đoàn linh quang ngũ sắc rót vào bên trong kinh mạch của hắn.

Chính Phản Tam Tiêu kiếm trận bỗng dưng nghịch chuyển, Nhạc Vũ chém ra một đao, đao mang ngũ sắc cùng cự chưởng giao kích, hai bên triền đấu chốc lát, đao mang liền biến mất vô hình, chẳng qua cự chưởng kia cũng băng liệt tại chỗ, biến mất tiêu tán.

Nhạc Vũ thoáng thở dốc, nhìn lên bầu trời, không còn bất kỳ động tĩnh cũng không thấy có linh bảo nào khác oanh xuống.

Nhưng bảo bối tùy thân của Xích Minh Thiên Tôn cũng bị một đạo thanh quang cuốn đi, vội vàng bay về hướng “thiên nhãn” đang từ từ khép lại.

Nhạc Vũ cười lạnh, thầm nghĩ đồ vật mà mình phải mạo hiểm mới lấy tới tay làm gì có đạo lý cho bọn ngươi đoạt trở về?

Nhìn thanh quang cuốn đi giới chỉ lam sắc của Xích Minh Thiên Tôn, những thứ khác chỉ là tiện tay cuốn theo, có vẻ như bên trong đó có đồ vật nào trọng yếu của Thiên Li Tông không muốn đánh mất.

Nhạc Vũ đánh ra một đạo Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang tầng mười lăm, trực tiếp đánh rơi lam sắc giới chỉ.

Thanh quang khựng lại một thoáng, tiếp theo lại cuốn những pháp bảo khác, bên trong có phù bảo, còn có Bát Long Vân Liễn đều bị nhiếp đi.

Ngay cả kim sắc tiểu kiếm bị đánh văng ra xa cũng bị chiêu về hướng kẽ nứt không gian.

Nhạc Vũ đánh ra Hỗn Nguyên Vô Cực Đại Thủ Ấn, mạnh mẽ nhiếp lại kim kiếm khiến cho nó không cách nào động đậy.

Đạo thanh quang cũng không tiếp tục tranh giành, chỉ trong chốc lát liền thối lui ra khỏi Hoàng Hôn Giới, ngay sau đó không trung lại lần nữa khép lại.

Nhạc Vũ cũng không quan sát bên trong giới chỉ rốt cục có vật gì làm Thiên Li Tông phải quý trọng như thế, mà quay đầu, ánh mắt sâu kín nhìn ra ngoài mười vạn dặm, lạnh giọng cười một tiếng nói:

- Hậu Thổ nương nương, chẳng biết có thể hiện thân gặp mặt rồi chứ?

Chỉ nghe một tiếng cười khẽ vang lên, sau một khắc một tuyệt mỹ nữ tử khí chất đoan trang hiện thân, nhìn thẳng Nhạc Vũ nói:

- Đắc tội Thiên Li Tông, nhìn qua Nhạc đạo hữu hình như không hề có chút khẩn trương!

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu:

- Xích Minh tuy bị ta giết chết, nhưng tình huống thực sự trong đó là thế nào, Thiên Li Tông sẽ không biết được. Ngày sau cũng không có quá nhiều quan hệ gì tới ta…

Hậu Thổ cau mày, nét cười trong mắt càng nồng hơn vài phần:

- Ngươi phảng phất cho rằng ta sẽ thay ngươi che đậy chuyện này! Lại nói vừa rồi cũng là như thế. Mặc dù Xích Minh Thiên Tôn ở trong thế giới này thực lực mạnh hơn ngươi mấy lần nhưng cũng vô dụng…

- Tự nhiên không cần sợ hãi! Thật ra trận chiến này vô luận ta thắng bại thế nào, Xích Minh cũng phải chết, bản thân ta cũng sẽ bình yên vô sự. Ta làm gì cần khẩn trương?

Nhạc Vũ lạnh lùng cười, thần sắc lạnh nhạt chắp tay sau lưng nói:

- Không biết Hậu Thổ nương nương nghĩ như thế nào?

Hậu Thổ cũng không tỏ vẻ, đang định nói chuyện, Nhạc Vũ lại chuyển giọng:

- Xích Minh bỏ mình trong thế giới này, bên ngoài Hoàng Hôn Giới đã không còn an toàn, bây giờ kính xin nương nương xuất thủ, giúp ta đưa mấy người này tới Quảng Lăng sơn!

Nghe được lời ấy Hậu Thổ nhịn không được bật cười:

- Ngươi đúng là không chút khách khí! Lần này vô luận như thế nào cũng do ta giúp ngươi một tay. Trước còn chưa trả, bây giờ mời người giúp đỡ lại còn nói ra lẽ thẳng khí hùng như vậy, phảng phất như ta thiếu nợ ngươi. Thật muốn ta giúp ngươi thêm một lần cũng không phải không được. Chẳng qua nhân quả này ngươi dự định làm sao trả lại…

Nhạc Vũ phảng phất như nghe được chuyện cười, trong mắt lộ ra ý trào phúng:

- Ta và ngươi hôm nay chẳng khác gì bị buộc chung một sợi dây mà thôi! Chuyện hôm nay vốn là ngươi cũng muốn tự giúp mình. Nếu không mượn tay ta giết đi Xích Minh Thiên Tôn, làm sao có thể nhiễu loạn thiên cơ trong Hồng Hoang Giới? Ta thiếu qua ngươi chuyện gì? Như vừa rồi là ta liều mạng bị trọng thương nhưng không hề nhờ vả nương nương xuất thủ. Muốn nhân quả, cũng phải do nương nương thiếu ta mới đúng, còn tính toán nữa sao?

Vẻ mặt Hậu Thổ nhấ thời ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ lạnh băng, sau đó lại như núi băng hòa tan, hòa hoãn trở lại, trên mặt tràn đầy vẻ ý vị thâm trường nhìn Nhạc Vũ nói:

- Với sự thông tuệ của ngươi cũng nên đoán được. Nhưng thật đáng tiếc, tổ sư năm đó của ngươi nếu có được nửa điểm thông minh cơ biến như ngươi, cũng không rơi xuống kết quả vẫn lạc như thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK