Ánh mắt Nhạc Vũ mang theo vẻ ai oán nhìn Tào Vấn thật sâu, sau đó mới đưa ánh mắt nhìn lên kỳ trận. Thầm nghĩ nếu sớm lấy ra linh thạch này đưa cho mình, hắn cũng không cần lao lực như vậy, dùng nhiều tinh lực đi tính toán làm sao dùng những cành tùng kia đi phá trận.
Nhưng sau một lát, hắn đã dùng hệ thống trí năng phụ trợ tính toán ra phương án phá trận. Ném viên linh thạch đầu tiên vào trong trận, dẫn dắt linh lực bên trong xung đột. Mà viên linh thạch thứ hai lại bay thẳng tới chỗ trọng yếu của kỳ trận.
Nhưng trong nháy mắt, tình hình trước mắt hắn lại đại biến, linh thạch dẫn dắt linh lực bạo động vẫn còn đang tiếp tục, nhưng lại đột nhiên làm chuyển động kỳ trận, đem trụ cột linh trận chuyển dời sang nơi khác. Mà viên linh thạch thứ hai hắn ném ra liền bị mấy đạo phong nhận của kỳ trận hoàn toàn gọt vỡ.
Sắc mặt Nhạc Vũ nhất thời biến đổi, nghĩ thầm chẳng lẽ kỳ trận còn có người khống chế sao?
Nếu như vậy thời gian hơn một canh giờ làm sao đầy đủ?
Hắn tức giận ngẩng lên nhìn, sau đó chỉ thấy Xương Băng Hồng đã xoay người đứng sau kỳ trận, sắc mặt tuy vẫn lạnh như băng, nhưng trong mắt lộ ra nụ cười mơ hồ.
Nhạc Vũ thấy thế nhất thời giống như ăn Định Tâm hoàn, trái tim chợt thả lỏng. Sau đó lại ngưng tụ tinh thần lần nữa, cẩn thận kiểm tra kỳ trận biến hóa một phen, lại ném ra một viên linh thạch.
Mà tình hình kế tiếp cũng là mỗi khi Nhạc Vũ xuất thủ, kỳ trận chắc chắn sẽ có thay đổi tương ứng. Biên độ không lớn nhưng làm tất cả những nỗ lực của hắn trôi theo dòng nước.
- Hay thật! Pháp trận có người chủ trì và không chủ trì uy lực hoàn toàn khác nhau. Tử trận hoạt trận không ngờ xê xích khổng lồ như thế.
Vừa nghĩ tới nơi này, trên trán Nhạc Vũ nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng. Hắn không tự chủ được nhớ lại pháp trận ở biệt phủ Tĩnh Hải Tông trước kia, nếu có được một trận đạo tông sư như Xương Băng Hồng chủ trì, như vậy đừng nói là hắn và đám người Mục Hi Ngọc, mặc dù là những tu sĩ Kim Đan cảnh khác, chỉ sợ có đi không về.
- Một kỳ trận thất phẩm nho nhỏ là có thể biến đổi như vậy, đừng nói chi tới hộ phủ đại trận kia.
Nghĩ tới thủ đoạn điều khiển hộ phủ đại trận của hắn ngày đó nếu đem so sánh với vị chủ tọa Minh Trụ Phong này, quả thật chẳng khác gì như hài tử đang chơi đùa với người trưởng thành. Nếu khi đó hắn có được nửa phần bản lĩnh của Băng Xương Hồng, như vậy mấy tên tán tu Linh Hư cảnh kia cũng đừng nghĩ dễ dàng thoải mái đánh vào bên trong biệt phủ.
Lúc này Nhạc Vũ cũng hiểu rõ ràng, Xương Băng Hồng đang dùng loại phương thức đặc thù này chỉ dẫn cho hắn, thông qua vài chục lần công thủ kỳ trận, hắn đối với những phương pháp biến hóa công thủ cùng đủ loại diệu dụng của phù văn bên trong kỳ trận đã hoàn toàn ghi khắc trong lòng, hoàn toàn hiểu rõ, duy nhất không được hoàn mỹ chính là phải suy nghĩ phương pháp phá trận khiến cho tâm thần hắn tiêu hao thật lớn, chỉ mới hai canh giờ, hắn cảm giác trong đầu choáng váng vô cùng, hệ thống trí năng phụ trợ đã liên tiếp cảnh báo nhắc nhở hắn đã mỏi mệt đến cực hạn.
- Hắc! Không nghĩ tới linh trận công thủ so với việc song phương chơi cờ còn phức tạp hơn nhiều. Đáng tiếc tiêu hao trí nhớ còn hơn chơi cờ mấy trăm lần, nếu còn tiếp tục ta thật khó có thể ứng phó.
Trong lòng Nhạc Vũ âm thầm bất đắc dĩ, theo bản tâm của hắn mà nói, cũng không muốn lãng phí cơ hội được trận đạo tông sư dạy dỗ, chỉ hận thời gian không kéo dài hơn mới tốt. Chẳng qua thân thể hắn thật sự thừa nhận không nổi.
Mà đúng lúc này, trung niên tuấn dật đối diện làm như đã phát hiện ra vẻ mỏi mệt trên mặt hắn, thoáng nhướng mày cũng không tiếp tục ra tay, tùy ý cho Nhạc Vũ ném ra viên linh thạch dễ dàng phá vỡ kỳ trận.
Ngay sau đó, Xương Băng Hồng lại lấy ra mười mấy quyển sách ném xuống trước mặt Nhạc Vũ:
- Hôm nay đến đây chấm dứt, bên trong những quyển sách này có mấy quyển là trận phù bí pháp ta nghiên cứu năm xưa, cùng bút ký. Những thứ khác đều là bí truyền trận đạo của Minh Trụ Phong. Lần này truyền cho ngươi, ngày sau không được lơ lỏng học tập.
Nhạc Vũ nghe tới đây vô cùng vui mừng, nhưng ngay sau đó hắn lại chợt ngẩn ra.
- Phải nhớ sau khi về lập tức nghiên cứu, ngày mai ta sẽ khảo hạch. Nếu không thể làm ta hài lòng, ngươi nên biết hậu quả!
Trông thấy Nhạc Vũ còn đang ngây ra, Tào Vấn lại cho rằng hắn còn chưa hiểu ý của sư thúc, liền cười nói:
- Tiểu tử ngốc, ý của sư thúc là mỗi ngày trước giờ Tuất tới đây học tập trận phù! Ý này ngươi hiểu chưa?
Nhạc Vũ lấy lại tinh thần, vội vàng dùng lễ bái kiến sư trưởng hướng Xương Băng Hồng dập đầu thật vang. Cho đến khi đối phương phất tay dùng một đạo chân khí tuyệt cường đỡ hắn dậy mới thôi.
Hắn làm sao không hiểu ý tứ trong lời nói của Xương Băng Hồng, kết hợp việc phá kỳ trận trước đó, đây rõ ràng đang truyền đạo thụ nghiệp cho hắn. Mà giữa hai người họ tuy không có danh nghĩa sư đồ, nhưng đã thực sự có tình sư đồ.
Duy nhất làm cho hắn không giải thích được chính là vì sao Xương Băng Hồng phải làm như vậy? Minh Trụ Phong có tới mấy ngàn đệ tử, cho dù thiên phú của mình xuất chúng một chút, hẳn cũng không tới phiên mình mới đúng.
Lại thêm sau này tựa hồ còn có một sư phụ là Đoan Mộc Hàn, thật sự không biết vấn đề này chưởng giáo dự định làm thế nào.
Mãi cho đến khi Nhạc Vũ khống chế Xuyên Vân Toa rời khỏi động phủ cũng còn chưa hiểu rõ ràng vấn đề bên trong.
Chẳng qua trong lòng hắn dị thường vui mừng, ngay khi hắn cáo biệt Xương Băng Hồng cùng Tào Vấn rời đi, hắn lại phát hiện vật thể màu bạc sau gáy tựa hồ lại có chút ít biến hóa.
Chẳng những vị trí của những loại linh phù bên trong có chút ít thay đổi, vẻ sáng bóng của những linh phù còn mạnh hơn mấy phần.
Trong lòng Nhạc Vũ chợt hiểu ra, thì ra nếu muốn cho vật này tiến hóa cũng không thuần túy chỉ đi đọc điển tịch. Nếu hiểu rõ sâu sắc về tác dụng của linh phù, cũng có thể giúp cho hệ thống trí năng phụ trợ tiến hóa. Hơn nữa có thể tạo được hiệu dụng tựa hồ càng thêm mạnh hơn.
Sau khi Nhạc Vũ rời đi, bên trong tiểu lầu các của Ly Hận Phủ, Xương Băng Hồng lại cầm bút chuẩn bị vẽ phù văn. Nhưng giờ phút này trên khóe môi của hắn lại hiện lên nụ cười.
- Vấn nhân, vừa rồi nhìn lâu như vậy, ngươi có sở ngộ gì không?
- Xem như có chút hiểu được! Sư điệt thực sự không ngờ tới một thất phẩm linh trận bình thường lại có được nhiều biến hóa như vậy. Trong đó có rất nhiều nơi ảo diệu sư điệt vẫn chưa từng gặp qua. Tào Vấn nông cạn, tự cho là trụ cột đã ổn định, hôm nay nghĩ đến thật là xấu hổ!
Trong lời nói như vậy, trên mặt Tào Vấn lại mang theo vẻ ảm đạm. Hai ngày liên tục vô luận là Xương Băng Hồng liên tục biến hóa kỳ trận, hay phương pháp phá trận đơn giản hữu hiệu của Nhạc Vũ đều làm cho hắn đả kích thật lớn.
- Như vậy hài tử này ngươi cảm thấy thế nào?
Tào Vấn thoáng do dự, sau đó lại cười khổ đáp:
- Tư chất trong trận đạo của người này thực sự hơn sư điệt gấp mười lần. Chẳng những trí nhớ kinh người, hơn nữa còn có thể suy một ra ba. Thật ra lần này sư thúc sử dụng linh trận cùng bí phù sư điệt cũng từng học qua, cũng tự tin hiểu được nhiều hơn hài tử kia. Nhưng nếu để cho sư điệt tới phá trận, trăm triệu không cách nào được tiêu sái tự nhiên, mỗi lần đều có thể tìm được phương pháp phá trận. Hài tử kia có thể chỉnh hợp bản lĩnh sở học bản thân, vượt xa sư điệt với tới. Chẳng qua thật đáng tiếc hắn không xuất thân từ Minh Trụ Phong chúng ta.
Xương Băng Hồng thoáng nhếch môi, đối với chuyện này hắn cũng không quá để ý. Nếu thật sự là người có ơn hồi báo, như vậy cho dù không có danh sư đồ, cũng sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp đi báo ân. Mà nếu là người vong ân phụ nghĩa, như vậy cho dù có định ra danh phận sư đồ cũng sẽ khi sư diệt tổ.
Nghĩ tới đây, tay phải của hắn không tự chủ được đột nhiên nắm chặt lại, cây bút chuyên dụng khắc phù cũng bị bẽ gãy thành hai đoạn. Ngay sau đó trong lòng Xương Băng Hồng tự giễu, vì sao đang tốt đẹp lại đi nghĩ tới chuyện này? May là nhờ lúc này cây bút hắn sử dụng cũng không phải Nguyên Thần Bút, nếu không xem như lần này thiệt thòi lớn.
- Vấn nhân, ngươi có thể biết được khuyết điểm của mình là tốt rồi, nhưng không cần xem thường mình. Hài tử kia thiên phú dị bẩm, thường nhân khó thể sánh bằng. Ngươi có biết vừa rồi dù là ta cũng bị buộc thật sự phải chú tâm hay không! Hơn nữa nhờ vào hắn ta cũng đã có điều lĩnh ngộ. Không ngờ trận đạo của ta suốt hai mươi năm không thể tiến thêm, nhưng bởi vì hài tử này lại có cơ hội đột phá.
Tào Vấn nghe vậy cứng lưỡi trợn mắt, lúc này trong mắt Xương Băng Hồng chợt lộ vẻ ảm đạm.
- Nếu không vượt ngoài dự liệu, trong vòng năm năm ta xác nhận có thể đột phá Hóa Đan kỳ.
- Sư thúc, lời này thật sao?
Lần này Tào Vẫn cũng phải cau mày, trên mặt nhất thời tràn ngập vẻ vui mừng. Hắn nghĩ thầm nếu thật sự có thể như thế, thời gian Xương Băng Hồng thành tựu Nguyên Anh chẳng phải còn vượt cả Vu Duy của Duệ Vân Phong? Nhưng thực sự không biết sư thúc nói nếu không có gì ngoài ý muốn, có phải do nguyên nhân Quảng Lăng Tuyệt Kiếm?
- Chẳng lẽ ta còn lừa ngươi hay sao? Lần này độ kiếp nghĩ đến hẳn phải có chín thành nắm chắc.
Phảng phất như nhìn thấu suy nghĩ của Tào Vấn, Xương Băng Hồng khẽ lắc đầu. Sau đó cũng không nhìn đối phương, vẻ mặt không vui không buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm chẳng qua là một trong những cơ hội mà thôi. Nguyên do chân chính là do thiếu niên vừa rồi, hôm nay hắn bố trí kỳ trận cùng Nhạc Vũ thử nghiệm, chính là ý muốn dạy hài tử kia, nhưng phần lĩnh ngộ của chính mình cũng làm bản thân hắn cảm thấy khiếp sợ.
Xương Băng Hồng mơ hồ có loại dự cảm, thời gian kế tiếp hài tử kia trợ giúp hắn trong việc tu hành sẽ hơn xa tưởng tượng của hắn.
Chẳng qua tiếp xúc cơ hội độ kiếp thành công, thành tựu Nguyên Anh thì đã thế nào? Vân nhi đã chết, dù thần hồn cũng không còn sót lại chút gì. Mình sống một mình hậu thế, lại có ý nghĩa gì?
Trong lòng hắn giờ phút này đã không còn vọng tưởng trường sinh. Nếu như không phải có mấy vị sư trưởng dặn bảo trước khi vẫn lạc, bây giờ hắn chỉ hận không thể lập tức bàn giao công việc tại Minh Trụ Phong, trông giữ phần mộ của Vân nhi mãi cho đến cuối đời.
Ngay khi tâm tình của Xương Băng Hồng hạ thấp tới mức tận cùng, Tào Vấn lại không tự chủ được nắm chặt hai tay, chín thành cùng mười thành lại có gì khác nhau? Đây chẳng phải là nói, trong vòng năm năm, Quảng Lăng Tông lại có thêm một Nguyên Anh tu sĩ?