Cho đến khi Nhạc Vũ biến mất trong phạm vi tầm nhìn của mọi người được vài phút, Phong Hàn mới từ trong nhóm huyết đằng thoát ra ngoài. Chuyện làm đầu tiên chính là cắm thanh kiếm xuống mặt đất, đem toàn bộ cỏ cây bên trong ba mươi trượng phương viên hóa thành biển lửa.
Ngay sau đó cũng không đúng như suy đoán của mọi người hắn sẽ đuổi theo Nhạc Vũ, chỉ đứng yên nơi đó ngây ra. Cho đến một lúc lâu sau mới lạnh lùng nhìn Tân thị huynh muội, phất tay xoay người rời khỏi. Cũng chỉ có những ai vô cùng quen thuộc với hắn mới có thể nhìn ra được bước chân hắn nặng nề hơn trước kia mấy lần, cũng tràn đầy vẻ mất tự nhiên.
Tu sĩ họ Thượng trong lòng hoảng sợ, lại càng âm thầm may mắn. Trước khi Nhạc Vũ rời đi mới triển lộ ra thủ đoạn này, thật sự làm người khác càng thêm giật mình. Ở cách xa tới mấy trăm trượng vẫn có thể điều khiển dây leo huyết sắc đem Phong Hàn vây khốn, năng lực cảm ứng linh thức ở khoảng cách xa như vậy thậm chí còn đáng trân quý hơn những gì hắn đã biểu diễn.
Chuyện này ở trong lúc còn nằm trong giai đoạn tu sĩ cấp thấp vẫn chưa có gì, nhưng một khi đột phá Kim Đan, phương diện này này sẽ có thu hoạch không thể đo lường, hơn nữa càng mạnh càng tốt.
Trong lòng tu sĩ họ Thượng cảm thấy buồn cười, vừa rồi hắn còn cảm thấy hối hận, nếu sớm biết như thế ban đầu nên ra mặt ngăn cản Tân thị huynh muội, giúp hai bên tránh được việc nảy sinh mâu thuẫn, chẳng qua hiện tại xem ra, đây chưa hẳn không phải là phúc khí.
Nếu hoàn toàn ở trên lập trường nghiêng về hướng thiếu niên kia, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ có chút phiền phức, nhưng ít nhất ở ngày sau hắn sẽ có cớ đi qua nương tựa.
Vừa nghĩ tới đây, trong mắt tu sĩ họ Thượng đã hiện lên tia vui vẻ. Hắn thản nhiên nhìn Tân thị huynh muội, sau đó khẽ lắc đầu xoay người rời đi. Giờ khắc này hắn còn đang hận hai người kia còn không mau nhanh đi tìm hắn gây phiền toái.
Theo mọi người rối rít rời khỏi, chỉ một lúc sau bên trong cửa lâm viên chỉ còn lại Tân thị huynh muội cùng một ít nam nữ thiếu niên.
- Tên Thượng Ngạn này đúng là cỏ đầu tường, ngày sau ta nhất định phải cho hắn biết tay.
Tân Minh phun ra một búng máu, sau đó bình tĩnh nhìn muội muội của mình, chợt ngây ra. Tuy Trương Kim Phượng có chút giữ tay, nhưng trên mặt Tân Oánh vẫn sưng tấy không còn nhìn ra được bộ dáng.
Ngoài dự liệu mọi người chính là giờ phút này vẻ mặt Tân Oánh lại vô cùng trầm tĩnh. Chỉ có trong con ngươi hiện lên hận ý khắc cốt làm người ta cảm thấy rét lạnh.
- Ca, muội muốn hai người kia chết, chết không có chỗ chôn!
Lúc này có một thiếu nữ tuổi tác tương đương bước tới dìu đỡ, nhưng không cẩn thận chạm trúng chỗ đau của nàng ta. Tân Oánh nhất thời hít sâu một hơi, trong lòng tức giận, sau đó rút kiếm chặt đứt cánh tay của thiếu nữ phía sau, lại đưa đôi mắt băng hàn nhìn huynh trưởng của mình.
- Dù muội không nói, ta cũng không cho hai người bọn hắn tiếp tục sống!
Tân Minh khe khẽ thở dài, đối với thiếu nữ bị muội muội mình chém cụt tay kêu thảm phảng phất như không hề nhìn thấy. Chẳng qua cau mày nhìn theo phương hướng Nhạc Vũ rời đi.
- Nhưng chuyện này chung quy phải bàn bạc kỹ hơn mới thỏa đáng!
Cùng một thời gian, ở bên trong một tiểu viện, Trưởng Tôn Tử Vận đang bình tĩnh đứng thẳng, thu hồi thần trí của mình, mở ra đôi mắt sáng rực chói lọi.
- Trận chiến này quả thật đặc sắc!
- Đặc sắc sao? Ha hả, ta cũng cảm giác trận chiến này người nọ thắng mà không hay!
Hoành Dĩ Ninh thoáng lắc đầu:
- Kiếm đầu tiên hắn xuất kỳ vô ý, ý muốn đả thương thần hồn của Phong Hàn, khiến linh giác bị hao tổn. Đao thứ hai tụ thế đã lâu, đem bí pháp mà Phong Hàn đang thi triển sinh sôi cắt đứt, làm nội tức ngắn ngủi không thể khống chế. Chính là không cho Phong Hàn cơ hội đến gần người. Về phần huyết đằng kia, thoạt nhìn giống như vật từ bát phẩm hay thất phẩm, dù bàn về lực sinh trưởng, trình độ bền bỉ hay chịu nhiệt độ đều vượt xa những thất phẩm linh đằng bình thường có thể so sánh! Hơn nữa cho đến vừa rồi, Phong Hàn cũng không thể xem là chân chính thất bại, chỉ có thể xem là bị vây khốn mà thôi. Nhạc Vũ muốn thắng hắn chỉ sợ phải phí chút chân tay…
Nói tới đây, Hoành Dĩ Ninh thoáng khựng lại, làm như nhớ ra chuyện gì đó, sau đó cười tự giễu:
- Ta thừa nhận Nhạc Vũ quả thật rất mạnh, nhưng nếu hai người giao thủ công bình, Phong Hàn có cơ hội biểu diễn kiếm thuật bí pháp của hắn, hai người muốn phân thắng bại sao…
- Thua thì đã thua, sao lại có nhiều lấy cớ như vậy? Mặc dù hắn quả thật đúng dịp, nhưng điều này chỉ có thể trách Phong Hàn ngu ngốc. Chẳng lẽ ngày sau khi cùng người ngoài giao chiến sinh tử, còn không cho người khác dụng kế hay sao?
Trưởng Tôn Tử Vận xem thường cười nói, sau đó trong mắt nhảy ra ngọn lửa.
- Ta biết phải như thế!
Hoành Dĩ Ninh nghe được cười khổ một tiếng:
- Nhưng mà Tử Vận, nếu ngươi thật muốn cùng hắn đánh một trận, ta xem tốt nhất nên đợi thêm ba năm sau mới thỏa đáng. Đối với chuyện này, dù là sư phụ của ngươi cũng từng nói như vậy.
- Vì sao phải đợi đến ba năm sau?
Chân mày Trưởng Tôn Tử Vận thoáng cau lại, ngay sau đó ánh mắt lẫm liệt:
- Chẳng lẽ ngươi cùng sư phụ đều cho rằng bây giờ ta không phải là đối thủ của người này?
Thấy Hoành Dĩ Ninh không trả lời, ánh mắt của hắn càng thêm sắc bén:
- Ta thật sự muốn hỏi, bên trong Truyền Pháp tiền điện, rốt cục ngươi nhìn thấy chuyện gì liên quan tới Nhạc Vũ?
Hoành Dĩ Ninh trầm mặc, hắn đang nhớ lại bên trong Truyền Pháp tiền điện, một màn kinh thiên động địa đã xảy ra. Trong lòng hắn chợt thở dài lần nữa, nghĩ thầm hôm đó Trưởng Tôn Tử Vận bỏ qua cho Nhạc Vũ, sợ rằng cả đời này chính là tiếc nuối lớn nhất của biểu đệ.
Cùng lúc đó, tâm thần hắn càng không yên. Sau ba năm, tựa hồ cũng là trận so đấu trong tông môn được cử hành. Khi đó với tư chất của Trưởng Tôn Tử Vận, tu vi càng vượt xa Nhạc Vũ.
Nhưng nếu nói biểu đệ của hắn có thể chiến thắng được Nhạc Vũ hay không, hắn vẫn cảm thấy không khẳng định.
…
Đưa Trương Kim Phượng vào trong tiểu viện, chuyện đầu tiên Nhạc Vũ làm chính là chữa thương cho nàng.
Những người kia có chủ tâm làm cho nàng thống khổ đau đớn, thậm chí để Trương Kim Phượng vẫn có thể sống sót trong khi bị hành hạ, có cho nàng nuốt mấy viên hồi phục tinh lực cùng thuốc trị thương. Nhưng cũng may bản thân nàng bị thương không trí mạng, với thủ đoạn của Nhạc Vũ đoán chừng chỉ cần dùng mấy ngày thời gian thì có thể chuyển biến tốt đẹp.
Duy chỉ có xương chân bị gãy bởi vì thời gian quá lâu, muốn hoàn toàn phục hồi như cũ cũng cần thêm ít thời gian. Cũng may chính là hắn, đổi lại là người khác cho dù có thể giúp Trương Kim Phượng phục hồi như cũ nhưng sẽ ảnh hưởng nhất định đến việc tu hành ngày sau của nàng.
Trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy áy náy, thật ra lúc hắn vừa tới đây đã phát hiện Trương Kim Phượng nổi lên xung đột với người khác. Tuy lúc ấy hắn cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng theo bản năng hắn cũng không muốn có dính dấp gì với vị biểu muội này, vì vậy lựa chọn tránh mặt. Bây giờ nghĩ lại nếu lúc ấy mình xuất hiện, như vậy Trương Kim Phượng cũng không đến nỗi bị đánh thê thảm như vậy, chuyện kia cũng không căng thẳng tới mức hai bên vạch mặt lẫn nhau.
Chẳng qua giờ phút này dù có hối hận cũng đã vô dụng. Mà khi Nhạc Vũ nghĩ tới Tân thị huynh muội, vẫn phải cau mày.
- Kim Phượng, Tân Minh nói với ta chuyện xảy ra có nguyên nhân, rốt cục ngươi đã chọc bọn họ chuyện gì?
- Muội không có trêu chọc bọn họ!
Gương mặt Trương Kim Phượng sưng vù biến hình, nàng tức giận hừ một tiếng, khuôn mặt đầy bất mãn:
- Là trong viện chúng ta có mấy người đắc tội Tân Oánh, sau đó bọn hắn tìm tới gây phiền toái. Muội thấy thủ đoạn của bọn hắn quá ác độc, cho nên đi ra nói nàng vài câu, vì thế Tân Oánh gây chuyện với muội.
Chân mày Nhạc Vũ cau lại:
- Như vậy người được ngươi bênh vực lại đâu rồi?
Trương Kim Phượng á khẩu, cúi thấp đầu xuống, trên mặt tràn đầy vẻ hối hận. Nàng ngượng ngùng nói mấy người cùng viện kia chính là mấy người đánh nàng tàn nhẫn nhất trong nhóm nam nữ thiếu niên kia. Càng không muốn cho Nhạc Vũ biết, cuối cùng nàng lại bỏ qua cho mấy người kia khi họ dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng.
- Ngươi cho rằng Quảng Lăng sơn này như ở nhà, có thể làm việc không chút kiêng kỵ?
Nhạc Vũ hừ lạnh một tiếng, nhưng nghĩ đến thương thế của Trương Kim Phượng khá nặng, cũng không nhẫn tâm trách cứ nàng lớn tiếng. Giọng nói hắn vừa chuyển, lại khôi phục vẻ ôn hòa:
- Cậu đưa ngươi tới đây, nhà của ngươi có người quen ở Quảng Lăng Tông sao?
- Nhà muội xưa nay cũng có qua lại với Yến Dương Tông. Lần này phụ thân nói muội chọc họa, mới đưa muội tới đây né tránh một chút.
Trương Kim Phượng lắc đầu, trên mặt chợt hiện lên vẻ đắc ý:
- Nhưng lúc khảo nghiệm, mấy vị tiên trưởng Quảng Lăng Tông đều nói tư chất của muội không tệ, ngày sau cố gắng một phen. Khả năng có thể được liệt vào tư cách đệ tử nội môn, làm cho người trong tộc đưa muội tới vô cùng cao hứng!
Nhạc Vũ thấy buồn cười, trong lòng biết có lẽ đây là dư âm chuyện xảy ra ở Lâm Cốc Độ ngày đó. Hắn cũng không ngờ biểu muội cũng có tư chất như vậy, thực sự làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng ngay sau đó suy nghĩ của hắn lại bị Trương Kim Phượng cắt đứt:
- Biểu ca, chuyện vừa rồi có náo lên tới Chấp Luật Điện hay không?
Thấy thần sắc tràn đầy sầu lo của Trương Kim Phượng, Nhạc Vũ thản nhiên cười gõ lên đầu nàng:
- Yên tâm chữa lành thương thế của ngươi đi! Nếu không nắm chắc, ngươi cho rằng ta tùy tiện hạ độc thủ như vậy sao?
Thấy Trương Kim Phượng còn có chút không giải thích được, Nhạc Vũ lắc đầu, không tiếp tục giải thích. Tình hình lúc đó, cho dù không có Đoan Mộc Hàn làm hậu thuẫn, hắn cũng sẽ không chút do dự lựa chọn xuất thủ.
Một thân huyết tính dưỡng từ kiếp trước đã không thể thay đổi, những năm tháng này chính vì huyết tính đó không biết đã làm hỏng bao nhiêu chuyện của hắn.
Hơn nữa hắn chiếm chữ lý, ban đầu hắn cố ý không lập tức trị thương cho Trương Kim Phượng cũng chính vì thế.
Về phần cuối cùng, hắn còn chưa chính thức nhập môn, làm sao cũng không thể gieo tội hắn giết hại đồng môn. Hơn nữa tu sĩ họ Thượng kia, cũng dùng danh nghĩa của Đoan Mộc Hàn giúp đỡ mình, để cho mình dựa thế.
Chẳng qua những chuyện này cũng không cần thiết nói thật tỉ mỉ với Trương Kim Phượng.
Chỉ có hai người huynh muội Tân thị còn có vẻ khó giải quyết. Nếu không trừ đi, ngày khác sẽ trở thành đại hại. Chẳng qua hai người này lại khác với những người khác.
Những thiếu niên bình thường hắn có tiện tay giết chết cũng không gì đáng ngại. Nhưng hai huynh muội này Nhạc Vũ tối đa chỉ có thể làm nhục một phen. Muốn hoàn toàn trừ đi hậu hoạn, hiện tại hắn còn chưa thể làm đến.
Nói cho cùng, thực lực bản thân mới chính là căn bản.