Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt Loan Thiên lộ vẻ kinh dị, tựa hồ khó hiểu tại sao lại bị thương, ánh mắt trông sang cũng ẩn hàm vẻ kiêng kị.

Nhạc Vũ cũng không bất ngờ, Thiên Ý Kiếm cũng giống như Quảng Lăng tuyệt kiếm, đều là thao túng thiên ý, từ pháp tắc xóa đi một phần tồn tại của thần thức.

Cho dù là Thanh Loan thập ngũ giai trước mắt, cộng thêm thân thể Phong Linh cũng khó có thể tránh thoát.

Chỉ là trong ánh mắt của hắn cũng thêm vào mấy phần thận trọng.

Hai người giao thủ chỉ trong nháy mắt nhưng tình hình lại hung hiểm đến cực điểm, chỉ cần cần thoáng mất cẩn thận sẽ có nguy cơ vẫn lạc. Tình hình hiện giờ của Nhạc Vũ cũng không thể gọi là tốt.

Sử dụng lần lượt Thập nhị diện Long Lân kim thuẫn, Huyền Quy Tiên Trạc, thêm vào mấy môn thần thông khiến hắn hao tổn pháp lực cực kỳ to lớn. Cho dù là Tán Tiên có thể sinh sinh không dứt thì lúc này cũng cảm giác kiệt sức. Qua hai lần giao thủ, chân khí Hỗn Nguyên Ngũ Hành trong cơ thể đã tiêu hao hơn phân nửa.

Tiếp tục chiến đấu chắc chắn sẽ rơi vào tình thế không thể duy trì. Nếu không bỏ chạy trước lúc pháp lực hoàn toàn tiêu hao thì chỉ có một kết cục thân tử đạo tiêu.

Sắc mặt Loan Thiên âm trầm, hiển nhiên cũng không muốn mạo hiểm tiếp tục chiến đấu với Nhạc Vũ, sau khi khôi phục bản thể thì tiếp tục lui ra đến hơn mấy vạn trượng rồi lạnh lùng nhìn sang , khẽ nói:

- Quả nhiên là dưỡng hổ di hoạn, hậu họa vô cùng. Nhất thời chủ quan, không ngờ lại dưỡng ra một Mặc Quan Lan! Đáng ra lúc trước khi Thương Ngô thất bại trở về nên nghe hắn khuyến cáo, bất kể hậu quả chém ngươi!

Nhạc Vũ khẽ nheo mắt, cũng không phản ứng. Hiện giờ hắn đã đủ lông cánh, Loan Thiên có nói gì cũng phù phiếm.

Kết cục trận chiến hôm nay tối đa cũng chỉ là hắn thất bại chạy trốn. Trước khi hắn sử dụng hết Kỳ Lân chân hình tiên phù thì Loan Thiên còn chưa làm gì được hắn!

Loan Thiên nói vài câu cũng cảm giác không có ý nghĩa nên dừng lại hỏi:

- Ngươi thật sự không muốn đưa hài tử Tinh Nguyệt kia cho ta?.

Nhạc Vũ nghe vậy mở to mắt:

- Vẫn là câu nói đó, đưa nó cho ngươi thì ta có chỗ tốt gì? Lôi Sí Tinh Giác Thú tuy là trân quý, bất quá chỉ cần đủ giá thì cũng có thể thay tọa kỵ khác.

Khí tức Loan Thiên đông cứng lại, song quyền nắm chặt. Mắt thấy Nghịch Thiên Đao của Nhạc Vũ cũng đã trở lại bên thân, trong lúc mơ hồ lộ ra mấy phần khí tức nguy hiểm, cuối cùng vẫn không động thủ, lạnh lẽo nói:

- Quảng Lăng tông các ngươi thật muốn cùng với Thanh Châu ta không chết không ngớt? Thật muốn đắc tội với ba chúng ta đến chết? Lúc các ngươi bắt đầu chiến sự với chư tông Trung Nguyên thì chớ trách Thanh Châu ra tay không lưu tình cảm!

- Không lưu tình cảm? Giữa ta và ngươi có tình cảm gì để nói? Bọn ngươi vốn là đang trong tai kiếp, thoát thân chưa được còn đến uy hiếp ta? Buồn cười! Mặc dù tiền bối thật muốn nhúng tay cũng phải xem Thanh Châu các ngươi cần bao lâu mới có thể khôi phục nguyên khí .

Thấy hung mang trong mắt Thanh y phu nhân bắt đầu lóe lên nhưng không hề có chiến ý, Nhạc Vũ thuận tay thu hồi mấy tờ tiên phù. Hắn nhìn vết thương trước ngực Loan Thiên, cười khẽ:

- Nói trở lại, vào lúc khẩn yếu hiện giờ, tiền bối lại thêm vết thương mới, thật không có quan hệ?

Loan Thiên lúc này cũng đã kinh nghi bất định, trong đầu quẩn quanh mấy chữ “đang ở trong tai kiếp” mà Nhạc Vũ vừa nói.

Phép dịch trận của Nhạc Vũ bắt đầu từ lúc đường đường chính chính phá vỡ sát trận của Băng Nguyệt tông đã danh truyền thiên hạ.

Chuyện này đã xảy ra cách đây mấy năm, với thiên tư của hắn thì hiện giờ càng không biết đã đến trình độ nào. Đã nói ra như vậy chắc cũng không phải nói suông.

Vô luận là tu sĩ hay yêu tu, một khi tu vi đã đến trình độ này thì đều có chút cảm ứng với mọi chuyện. Thần thú lại càng như vậy, cơ hồ cảm giác theo bản năng Nhạc Vũ không nói dối.

Nhạc Vũ thấy thế cũng ngạc nhiên, sau một thoáng thì bình thản trở lại, khẽ cười nhạt.

Quả thật vừa rồi hắn cũng không nói ngoa. Sát kiếp của Thanh Châu đã lui, nhưng tình hình hiện giờ lại càng nguy hiểm. Chẳng qua hiện nay Thiên Cơ rối loạn, sát kiếp của chư yêu Thanh Châu đến từ đâu thì hắn cũng không cách nào biết được.

Sắc mặt Loan Thiên âm tình bất định, biến ảo một hồi rồi một lúc lâu sau mới thở dài: - Chuyện hôm nay đến đây thôi. Ta sẽ tìm người chứng thực sát kiếp, nếu dám lừa ta thì dùng liều mạng cũng cũng sẽ giết đến tận Quảng Lăng sơn!

Nhạc Vũ vẫn cười không đáp, biết được trong Yêu tộc cũng không phải không có kẻ có thể thông hiểu Thiên Cơ. Ví dụ như thần thú Thượng Cổ Bạch Trạch có thể thông hiểu vạn vật, nhìn thấu quá khứ lẫn tương lai. Còn có thần thú Đế Thính cũng có thể thông hiểu vạn vật thế gian, tìm lành tránh dữ.

Cũng khó nói trong Đông Thắng đại lục, không có hậu duệ của mấy thần thú này, thậm chí cũng có khả năng trực tiếp cấu kết với tu sĩ nhân tộc.

Bất quá hắn nói ra cũng không phải trông cậy vào Loan Thiên không tới tìm hắn gây phiền toái. Trên thế giới này có thể chính thức dựa vào vẫn chỉ có thực lực của mình.

Ánh mắt Loan Thiên lại chuyển lại lạnh lùng, biết lời vừa rồi của mình hoàn toàn không uy hiếp được Nhạc Vũ.

Lúc này trong nội tâm nàng càng có một cảm giác hốt hoảng. Từ ba ngàn năm trước sau khi bản thân nàng tiến giai lên thập ngũ giai còn chưa có tu sĩ nhân tộc hậu bối nào dám cả gan đến thế trước mặt mình. Cho dù là những Cửu Kiếp Tán Tiên đối với mình cũng tất cung tất kính, không dám điên cuồng như vậy, thậm chí liên tục hai lần dám đả thương mình.

Hồi lâu sau, Loan Thiên mới thở sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, nhìn Sơ Tam Đằng Huyền đang dốc sức trấn áp Ma quật sau lưng Nhạc Vũ, thản nhiên nói:

- Tinh Nguyệt có thể cho ngươi. Bất quá ngươi cần đáp ứng phải đối đãi nó như hai tiểu gia hỏa này.

Nhạc Vũ bất giác nhíu mày, lấy đâu ra khả năng đối đãi Lôi Sí Tinh Giác Thú giống như Sơ Tam Đằng Huyền?

Hắn vốn coi hai linh sủng này như người thân của mình, hiện giờ cũng chỉ là muốn tìm tọa kỵ mà thôi. Nếu còn thừa tài nguyên thì cũng không ngại bồi dưỡng nhưng quyết không thể có đãi ngộ như Sơ Tam Đằng Huyền.

Loan Thiên nói xong thì cũng không dừng lại, hóa thành một đạo thanh quang phi độn về xa, nói lại vẻ lãnh đạm:

- Ngươi muốn làm linh sủng cũng tốt, tọa kỵ cũng thế, việc này ngày sau không quan hệ với ta. Chỉ là ngươi cần nhớ kỹ, cha mẹ Tinh Nguyệt đều là có đại thành tựu của Yêu tộc Thanh Châu. Hiện giờ lại càng tiến nhập Hồng Hoang, chấn động tứ phương. Nếu nó có gì sơ xuất, sẽ có người đến tìm ngươi! Còn nữa chớ quên, Nhạc Vũ có cường thịnh đến mức nào thì ngày sau cũng phải phi thăng lên Hồng Hoang giới.

Vào lúc thanh âm dần tan thì đạo thanh quang này đã biến mất, chỉ còn tiếng vọng trùng trùng điệp điệp không dứt bên tai. Nhạc Vũ cũng cau mày nhìn về bốn phía.

Hắn cũng không để ý đến lời của Loan Thiên mà vì người còn lại vẫn không hề lộ mặt.

- Mới vừa rồi ta để thân vào hiểm cảnh như vậy mà cũng không khiến ngươi ra mặt, quả thật kiên nhẫn!

Ánh mắt khẽ lóe lên, Nhạc Vũ vung tay triệu hồi pháp bảo quanh thân rồi thu lại Cửu Long Trầm Kim Đỉnh về không gian tu di.

Uy lực tiên đỉnh này cực kỳ to lớn, đứng đầu trong các pháp bảo của hắn. Chỉ là hiện giờ hắn không thể tế luyện hoàn toàn, pháp lực cũng chưa đủ để phát huy một phần vạn năng lực của nó. Bất quá vào lúc nguy hiểm trốn vào trong đó thì tuyệt không vấn đề.

Chỉ là sự kiên nhẫn của người đang âm thầm rình mò ngoài kia lại vượt xa dự kiến của hắn.

Tạm thời bỏ qua việc này, Nhạc Vũ lại đem Biểu Lí Càn Khôn Đồ triển khai trước người, dùng năng lượng ngưng tụ thành một cự chưởng ngũ sắc thăm dò vào bên trong, sau một lát liền lôi ra Lôi Sí Tinh Giác Thú.

Quan sát sinh vật giống như phi mã, trên đầu có một chiếc sừng ngọc nhỏ này, Nhạc Vũ nhất thời cảm thấy cực kỳ phiền toái.

- Cha mẹ đều có đại thành tựu? Đại thành tựu trong Yêu tộc chính là siêu giai thần thú. Tiểu gia hỏa này lại có bối cảnh như vậy?

Nhạc Vũ lại lấy ra Càn Khôn Dịch Văn Bàn suy tính cũng không thể xuyên thấu Thiên Cơ mờ mịt, trong lòng lại càng kinh hãi.

Lôi Sí Tinh Giác Thú chỉ qua một lát đã thích ứng hoàn cảnh, sau đó nhìn thấy Nhạc Vũ thì như thấy cừu nhân, ra sức giãy dụa húc tới.

Nhạc Vũ lại thuận tay đánh ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang tản đi tinh quang bắn ra từ chiếc sừng của nó. Sau đó hắn mượn lực của Tiểu Chư Thiên hàn tinh tinh sa vận chuyển khởi Lưỡng Nghi Ly Hợp nguyên từ quyết tạo ra trọng lực gấp trăm lần bình thường ép xuống khiến Lôi Sí Tinh Giác Thú không thể động đậy.

Vào lúc đang suy nghĩ thế nào thì từ xa truyền lại một tràng cười rồi thấy một thanh niên áo đen đang ngự không bước tới.

- Thôn Tinh tổ sư?

Nhạc Vũ lập tức đứng thẳng thi lễ, trong lòng cũng không cảm thấy bất ngờ. Đại thôn diệt thuật vốn có thể hấp thu hết thảy nên hồn thức của hắn không thể phát giác được.

Thôn Tinh khẽ gật đầu, cẩn thận quan sát Lôi Sí Tinh Giác Thú rồi cười nói:

- Sớm nghe nói hai người kia vào vạn năm trước từng sinh hạ một trứng nhưng lại không ngờ lại đem hậu duệ của mình để ở thế giới này. Bất quá cũng khó trách, Kỳ Lân cùng Chân Long giao hợp vốn là không để cho hậu thế, đặc biệt vào lúc hư nhược càng thêm khó khăn. Nhìn ra thì chắc ấp trứng không được bao lâu, còn chưa đủ trăm năm.

Nhạc Vũ yên lặng lắng nghe, lúc này mới biết Lôi Sí Tinh Giác Thú cũng không phải do huyết mạch tiến hóa mà mà là trời sinh như thế.

Đây mới thực sự là hậu duệ thuần huyết của thần thú, không cần đau khổ tiến giai như Sơ Tam Đằng Huyền? Thường thường chỉ cần ngàn năm đã có thể chứng nhận tiên vị, đạt đến cảnh giới đỉnh phong trong thế giới này. Thần thông thân thể đều cường hoành đến cực điểm, tốc độ tu hành cũng không dưới tu sĩ nhân loại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK