Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không phải đệ tử không muốn tru sát bọn chúng mà tình huống lúc đó không cho phép!

Thấy ánh mắt lóe lên của mấy vị tu sĩ Kim Đan nhưng cũng không tỏ vẻ bất ngờ, Nhạc Vũ cũng biết là bọn họ áng chừng đoán được nguyên nhân nhưng đang đợi đáp án của hắn mà thôi nên lập tức giải thích:

- Khi đó hồn thức của ta cảm giác được ba tồn tại tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, hơn nữa tốc độ phi độn còn vượt qua Kim Đan. Ta dùng phép khống linh để thăm dò năng lực đạo pháp của bọn họ nhưng không có tác dụng, chỉ một hơi đã phá tan đại trận phong tỏa không gian của ta.

- Nói cách khác, đây là ba vị tu sĩ chuẩn Nguyên Anh?

Đào Chính bất giác hít một hơi khí lạnh, dù lão biết rõ nếu Nhạc Vũ đã không chút do dự đào tẩu thì chắc phải có tình huống khiến hắn kiêng kị nhưng nghe vậy vẫn không khỏi chấn động.

Nhạc Vũ hơi do dự rồi cuối cùng vẫn không nói ra cảm giác có người rình rập.

Đây chẳng qua là trực giác của hắn, cũng không chứng cớ gì. Nếu thêm vào Liêm Lập thì đối phương bao gồm bốn tu sĩ chuẩn Nguyên Anh đã đủ khiến mấy người ở đây kinh hãi, đến lúc đó sợ rằng dũng khí đánh một trận cũng không có.

- Bốn người chuẩn Nguyên Anh sao? Phù Sơn tông ẩn tàng cũng đủ sâu. Cũng may là Phong thủ tru sát được một người trong số đó, nếu không trận chiến này Quảng Lăng tông ta chắc chắn thua. Thực không biết mấy người kia ở đâu ra, chẳng lẽ cũng như mấy người kia lấy thân phận tán tu xuất ra ngoài tông môn.

Nhạc Vũ thầm nghĩ đoán chừng lai lịch mấy người này chính là như thế, thậm chí trực tiếp thu nhận mấy tán tu cũng nói không chừng.

Lúc này Đào Chính chần chừ một lúc rồi nói:

Kỳ thật bốn tên tu sĩ chuẩn Nguyên Anh này cũng không có gì. Một khi chiến đấu nổ ra thì Thích sư đệ cùng Y sư đệ đều dẫn người tới đây. Mặc dù có Huyền dương Thái Cực Đồ và Đại hóa Chư Thiên chân viêm thì Phong thủ vẫn có thể ứng phó. Vấn đề phiền toái là ở hai người trú sử trận đồ kiếm trận kia!

Trong điện mấy người nghe vậy đều hai mặt nhìn nhau vẻ lo lắng. Nhạc Vũ cũng âm trầm không nói, nhớ lại một số trận đồ kiếm trận đã đọc được trong thư tịch. Nổi danh nhất trong số đó chính là Tru Tiên Trận đồ. Trần đồ này phối hợp tứ kiếm tru tiên, lục tiên, hãm tiên, tuyệt tiên, vào thời Hồng Hoang được xưng là đệ nhất sát khí, trừ phi là mấy vị đạo tổ hợp lực, còn không không có cơ thủ thắng.

Đương nhiên kiếm đồ cũng có cao thấp, tuy nhiên đánh giá trong đó đều không dưới nhất phẩm. Còn nếu trận đồ phối hợp đầy đủ với kiếm trận đầy đủ thì cơ hồ đã ngoài tiêu chuẩn tiên khí!

Cũng bởi vậy mà lúc đó Nhạc Vũ nổi lên sát tâm. Bây giờ không thể tru sát nữ tử kia, đoạt được trận đồ khiến hắn không cam lòng tới cực điểm,

- Bản thân trận đồ này cũng không có uy lực quá lớn, nếu không có nguyên bộ phi kiếm tọa trấn, nhiều lắm cũng chỉ tương đương với một pháp bảo nhị phẩm, chúng ta có thể dễ dàng ứng phó. Chỉ sợ là trong tay bọn họ còn có phi kiếm, cho dù chỉ cần một hay thanh cũng đủ quét ngang Hạ Cơ sơn.

Người lên tiếng mà một tu sĩ Kim Đan lớn tuổi, vừa nói vừa quan sát sắc mặt mọi người:

- Chỉ là khả năng này rất nhỏ! Theo ta thấy, phi kiếm phối hợp được với trận đồ này cũng phải nhất phẩm trở lên. Nếu như Phù Sơn tông có thể tìm được thì mấy thập niên trước đã đánh giết đến tận cửa Quảng Lăng sơn.

Cái này ta cũng hiểu, bất quá Phù Sơn tông nếu dùng trận đồ này thì uy lực cũng không nhỏ, hoàn toàn bất đồng với Tứ Tượng tinh tú kiếm trận, càng vượt qua Lưỡng Nghi thất tu kiếm trận của chúng ta mấy lần. May là Phong thủ đã có bố trí, nếu không trận chiến này chúng ta không cần đánh mà cứ trực tiếp nhận thua!

Đào Chính dường như cũng nghĩ đến cái gì đó, nhướng mày:

Hình như ta biết kiếm trận này, nó tên gọi là Thập ngự Phục Ma Kiếm trận, chính là bảo vật truyền lưu từ thời Hồng Hoang.

- Thập ngự phục ma kiếm trận?

Nhạc Vũ cũng hơi nhướng mày, hắn chưa từng nghe nói qua cái tên này. Điều này có lẽ là do hắn chưa xem qua các điển tịch cao cấp trong Kinh Uyên, Kinh Lan các, hơn nữa nếu là truyền lưu từ Hồng Hoang thì không thể nghi ngờ uy lực của nó.

Chỉ không biết Phù Sơn tông rốt cuộc sẽ sử dụng bộ trận đồ này như thế nào, đạt được uy lực ra sao?

Sự lo lắng trong lòng hắn càng thêm trầm trọng. Lần đầu tiên hắn cảm giác ý niệm muốn tận diệt đám người Phù Sơn tông thật sự ảo tưởng, sợ là đánh lui cũng còn vất vả.

Điều duy nhất đáng mừng là trong ba tu sĩ tinh thông trận đạo thì đã bị hắn tru sát hai người. Phù Sơn tông muốn phân tích trận đạo phong tỏa ở đây thì tối thiểu cũng mất thời gian một hai tháng. Còn với thập ngự Phục Ma Kiếm trận nếu như không có người tinh thông trận đạo chủ trì thì uy lực cũng sẽ suy yếu rất lớn.

Cơ hồ là cùng một thời gian, ở ngoài Hạ Cơ Sơn, Liêm Lập từ tầng đất thoát ra, trên mặt vẻ cực kỳ bi thương:

- Là do lão phu chủ quan, ỷ vào có Huyền dương Thái Cực Đồ cùng thập ngự phục ma trận đồ nơi tay nên không kiêng nể gì cả. Không ngờ Nhạc Vũ lại có thần thông như thế, lại đã sớm có bố trí, cuối cùng để sư đệ vong mạng, tội này tất cả là của ta!

Nguyên Nhược Phượng vẫn trầm mặc không nói, chỉ nhìn vào chiếc ấn kim sắc và thanh phi kiếm lam sắc nơi tay, đây là di vật mà đạo sĩ lam bào kia lưu lại vẻ bi thương.

Liêm Lập thấy đau lòng, sắc mặt xanh trắng nói:

- Nguyên sư muội! Lần này tất cả đều là lỗi làm của sư huynh. âm sư đệ tử chiến, sau này tất cả để Liêm Lập ta gánh vác!

-Chẳng trách được sư huynh! Muốn tới chân núi Hạ Cơ sơn cũng là chủ ý của ta và Hạo Ngọc . Không ngờ Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn của người kia lại có uy lực vượt qua cả pháp bảo trấn tông, càng không ngờ hắn tu luyện qua đại thần thông Băng Phách thần quang.

Ngữ khí Nguyên Nhược Phượng lạnh nhạt nhưng ánh mắt sắc bén như đao:

- Muốn nói chủ quan thì cũng là ta và Hạo Ngọc. Nếu hận ai thì cũng chỉ một mình Nhạc Vũ mà thôi

- Sớm biết như thế, lần này không triệu hồi các ngươi từ U Châu!

Liêm Lập thở dài một tiếng, ngay sau đó, ngữ khí đã chuyển thành vô cùng lạnh lẽo:

- âm sư đệ, Lâm sư đệ còn có Phong sư đệ, tất cả đều đã chết tại tay hắn. Nếu không đem kẻ này bầm thây vạn đoạn, ta cũng nan giải mối hận trong lòng!

Lão vừa nói xong thì đã có người hừ lạnh: - Ta thấy hai người khoan hãy nói tới chuyện báo thù, trước hết bàn xem như thế nào để đánh hạ Hạ Cơn này.

- Yến Thành sư đệ, ngươi có ý gì?

Liêm Lập ngưng mày, nhìn qua chỗ phát ra thanh âm, sau một thoáng lại nghĩ tới chuyện vừa được ba người cứu thoát nên ánh mắt dịu đi:

Lúc trước ta đã từng nói, sau trận chiến này sẽ cho tông môn và mấy sư đệ một cái công đạo!

Yến Thành nghe vậy càng âm trầm:

Công đạo thì làm sao? Hiện giờ âm sư đệ và Phong sư đệ đã chết, chỉ sợ khó có thể phân tích vị trí hộ sơn. Trong tông môn cũng không có người nào tinh thông trận đạo như hai vị sư đệ.

Về phần thập ngự Phục Ma Kiếm trận, với lực lượng của một mình Nguyên sư muội chỉ sợ cũng chỉ phát huy chưa đến sáu thành uy năng. Chúng ta tuy cũng hiểu biết một chút về lực đạo nhưng chưa từng nghiên cứu về nó, làm thế nào công hạ được Hạ Cơ sơn?

Sắc mặt Liêm Lập lúc trắng lúc xanh, sau một lát lại nghe Nguyên Nhược Phượng mở miệng nói:

- Nghe nói trong tông môn trước kia vì trận đồ này đã từng chế thử hơn bốn mươi phi kiếm, kết quả phần lớn bạo toái. Còn lại hơn mười thanh hiện giờ đang niêm phong cất vào phủ khố. Lúc này có thể đem hết tới đây. Ta cùng với Hạo Ngọc sư huynh vào lúc nhàn rỗi đã từng dựa vào thập ngự phục ma trận đồ để bố trí một bộ đại trận. Mặc dù còn chưa đầy đủ nhưng lực sát thương vượt trên Tứ Tượng tinh tú kiếm trận của tông môn, lại có thể chỉ cần một người thao luyện.

Yến Thành nhướng mày:

- Vấn đề là với lực lượng một mình Nguyên sư muội có thể ngự sử được thập ngự phục ma trận đồ hay không?

- Đến lúc đó, ta sẽ ăn vào Thất thi não thần đan, nghe nói viên thuốc này trong tông môn còn có sưu tầm.

Thấy mấy người chung quanh đều biến sắc, thần sắc Nguyên Nhược Phượng lộ vẻ kiên quyết, ngự kiếm bay lên:

ý ta đã quyết, chư vị không cần khuyên nữa. Đơn giản là tổn thương năm mươi năm thọ nguyên mà thôi, sau này có thể bồi bổ lại. Tông môn muốn chiếm Hạ Cơ sơn, ta muốn báo thâm cừu thì không phải thập ngự Phục Ma Kiếm trận chắc chắn không thể

Liêm Lập yên lặng hồi lâu mới thở dài, sau đó nhìn qua một đạo nhân khác:

- Giáo sư đệ! Ta nhìn ngươi hình như có phát hiện gì?

Giáo Hải do dự một lúc rồi nói:

- Ta cũng không thể xác định, vừa rồi cảm giác dưới lòng đất hình như có người dò xét nhưng lại không thấy bóng dáng. Bất quá sư đệ nói không sai, người này không phải là địch. Nếu tăng thêm biến số thì nói không chừng có cơ hội tru diệt Nhạc Vũ.

Ba người kia nghe vậy đều động dung như nghĩ tới điều gì.

Trên đỉnh Hạ Cơ sơn, Nhạc Vũ từ nghị sự điện liền đi thẳng tới chỗ của mình đổ ra từ trong Tu Di Giới tổng cộng mấy vạn điển tịch, trong đó không thiếu tử sách ngọc giản. Một phần trong đó là hắn mượn ở Kinh Uyên các mấy ngày trước rồi nhờ người dùng truyền tống trận chuyển qua. Một phần khác là hắn lấy được trong Tử Vân Tiên Phủ, số lượng tổng cộng cực lớn không thua trân tàng một tông môn. Hắn chỉ chọn lựa những tạp thư trong đó để xem qua, mãi đến nửa ngày sau mới trầm ngâm nhìn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK