Không ngoài dự đoán, cành tùng thứ hai cũng bị Linh trận kích văng ra. Kế tiếp là cây thứ ba thứ tư lại thứ năm, cũng vừa nhích tới gần liền bị dòng điện đánh nát hoặc bị linh lực vô hình ngăn trở.
Lúc này bên trong Quan Vân Điện, dù là Phong Vân có thành tựu nhất trong trận đạo cũng có chút không hiểu cử động của Nhạc Vũ, trong mắt dần dần lộ ra vài phần nghi hoặc.
- Hài tử này rốt cục đang làm gì?
Cung Trí nhíu mày đầu tiên, hắn liếc nhìn Phong Vân còn đang suy ngẫm, sau đó đưa mắt nhìn qua Nông Dịch Sơn, chỉ thấy thần sắc của Nông Dịch Sơn vẫn không thay đổi.
- Nông sư điệt, ngươi có nhìn thấu điều gì không?
Nông Dịch Sơn nghe vậy cũng cười khổ không đáp, chẳng qua đưa mắt nhìn Xương Băng Hồng bên trong kính, chỉ thấy sắc mặt trung niên tuấn dật kia lại thật ngưng trọng, hiển nhiên cũng không cho rằng cử động của Nhạc Vũ là hành vi đùa giỡn.
Vào lúc này rốt cục Phong Vân lại thở dài một hơi:
- Hắn đang dùng phương pháp này dò xét sơ hở cùng phương thức vận chuyển của kỳ trận.
Vừa nói chuyện đồng thời trong lòng Phong Vân đang nỗ lực áp chế nỗi kinh hãi. Thủ đoạn dò xét này của Nhạc Vũ cũng không có gì ly kỳ, nhưng vấn đề là mỗi khi hắn vứt một nhánh cây xuống đều là những mấu chốt nhất trong kỳ trận, đây mới thật sự là nơi làm cho người ta khiếp sợ. Mà càng làm cho người kinh hãi chính là từ lúc Nhạc Vũ ngồi xuống xếp bằng đến nghiên cứu trận pháp, cũng chỉ bất quá mới có ba khắc mà thôi.
Ngay sau đó, những người còn lại trong điện được Phong Vân nhắc nhở, đều phát hiện ra chỗ không đúng, không còn người nào giữ được thần sắc bình tĩnh, ánh mắt nhìn vào trong cổ kính đều không hề dời khỏi chút nào.
Ngay khi nhánh cây thứ mười ba bị ném ra, tình hình rốt cục lại có biến hóa lần nữa. Nhánh cây thô chừng ba ngón tay lại không hề có chút trở ngại lọt vào bên trong Linh trận. Tuy sau đó lại bị một cỗ lực lượng quấy thành nát bấy, song kỳ trận không thể tránh khỏi việc bị rung chuyển vô cùng kịch liệt.
- Điều này làm sao có thể?
Nhìn vào tình hình trước mắt, Phong Vân không khỏi nắm chặt tay ghế, trên mặt liên tục biến đổi. Nếu không phải bản thân hắn cũng tinh thông pháp trận phù thuật, Linh trận này vừa rồi cũng bị hắn dốc lòng tính toán qua, giờ khắc này thiếu chút nữa hắn đã cho rằng vị lão hữu của mình đang cố ý nhường nhịn.
Giờ khắc này trong đầu hắn chỉ nghĩ tới nghĩ lui, làm sao nơi đó còn có chỗ hở như vậy? Nhạc Vũ làm sao có thể dùng thời gian nhanh như vậy tìm được chỗ yếu kém này của Linh trận?
Phong Vân còn là như thế, những người còn lại trong điện tự nhiên càng không chịu nổi, nhất thời sắc mặt đều cực kỳ đặc sắc.
Mà một màn này bất quá chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Thừa dịp linh lực trong kỳ trận còn đang rung chuyển không ngừng, nhánh cây thứ mười bốn trong tay Nhạc Vũ cũng bay vào, vẫn không chút trở ngại xuyên qua. Linh lực ba động bên trong kỳ trận nhất thời càng thêm kịch liệt. Lấy mắt thường cơ hồ có thể thấy được không gian trước mắt đang vặn vẹo lay động kịch liệt.
Tào Vân không nhịn được tiến lên trước một bước, mà khóe môi trung niên tuấn dật lại nhếch lên thành đường cong.
Đến cành tùng thứ mười lăm, mười sáu Nhạc Vũ đều đồng thời ném vào, từ hai bên đi ngang qua bay vào. Song khi hai nhánh cây bị cắn nát, lần này linh lực ba động bên trong kỳ trận chẳng những không hề mạnh hơn, ngược lại có dấu hiệu trở lại bình thường.
Lúc này Phong Vân lại cảm thấy âm thầm đáng tiếc, Tào Vấn khẽ lắc đầu, vẻ mặt mọi người trong Quan Vân Điện thì khôi phục trở lại.
Nhưng duy nhất chỉ có trong mắt Nhạc Vũ cùng Xương Băng Hồng đều hiện ra một tia sáng bóng. Vào lúc này nhánh cây thứ mười bảy trong tay Nhạc Vũ lại bắn ra.
Lần này không giống như mọi người tưởng tượng, bị lực tự vệ của trận pháp đánh nát, mà là nhẹ nhàng linh hoạt trực tiếp xuyên vào trung ương kỳ trận, sau đó không có chút tổn hại liền rơi xuống. Mà đợi đến khi linh lực ba động của kỳ trận từ từ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhánh cây kia lại không hề có chút phản ứng. Phảng phất như nhánh cây kia chính là một bộ phận do cả kỳ trận tạo thành.
Trong tích tắc, bên trong Quan Vân Điện tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Thần sắc mọi người đều ngây ra nhìn vào cành tùng trong trận, Tào Vấn lại há hốc, vẻ mặt tràn ngập không dám tin tưởng.
Loại thủ pháp này đã hoàn toàn vượt qua phạm vi phá trận, độ khó khăn cũng tăng hơn mấy cấp bậc không thể nghi ngờ. Nếu có thể đem nhánh cây này đưa vào bên trong Linh trận, như vậy muốn phá giải Linh trận này cũng không phải là việc gì khó khăn.
Nhạc Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó ánh mắt quét về phía trung niên tuấn dật, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.
Nhưng dù hắn đã giao ra câu trả lời cố gắng đến như thế, vị chân nhân chủ tọa của Minh Trụ Phong chỉ khôi phục chút thần sắc ấm áp trên gương mặt lạnh như băng mà thôi:
- Xem như không tệ! Ta nguyên tưởng rằng ngươi có thể bổ túc toàn bộ kỳ trận này. Nhưng có thể làm được một bước như vậy, cũng xem như ngươi vượt qua kiểm tra!
Trên mặt Nhạc Vũ nhất thời nhăn lại như trái khổ qua. Hắn nghĩ thầm lần này mình đã tận hết sức cố gắng, lại tăng thêm hệ thống trí năng tiến hóa trợ giúp, kết quả chỉ nghe được lời nói “không tệ” mà thôi, như vậy nếu tình hình hoàn mỹ thì đến bậc nào?
Về phần đem kỳ trận bổ túc toàn bộ, thà giết hắn còn hơn, cho dù cho hắn thời gian mười ngày mười đêm, đều chưa chắc có thể làm được đến. Cho dù trong tay hắn không phải là nhánh cây mà là linh thạch, nhưng khi nghĩ đến những biến đổi phức tạp bên trong, da đầu của hắn liền tê dại.
Cũng chỉ có câu nói cuối cùng vượt qua kiểm tra mới làm tâm tình hắn khôi phục lại vui vẻ. Khóe môi hắn nhếch lên, vừa há mồm muốn nói, chỉ thấy trung niên tuấn dật đối diện cong ngón tay búng ra, sau đó một giọt chất lỏng lạnh như băng nhanh như điện bắn vào trong miệng mà hắn không hề kịp phản ứng. Sau đó cảm giác lạnh như băng lại biến thành nóng bức như núi lửa bộc phát, dược lực điên cuồng tràn vào trong cơ thể hắn, bắt đầu đốt cháy linh hồn của hắn.
Ngay khi Nhạc Vũ đang cảm giác đau đớn không chịu nổi, Xương Băng Hồng đã đi tới trước người vỗ lên gáy hắn, sau đó Nhạc Vũ cảm giác thần hồn rung chuyển kịch liệt, cả người từ từ lâm vào trong hôn mê.
- Tiểu tử này cơ duyên thật tốt! Ta còn lần đầu tiên nhìn thấy Xương sư đệ hào phóng như thế.
Tình hình trước mắt những người bên trong Quan Vân Điện Thủy Hàn Phong đều nhìn thấy, bao gồm Nông Dịch Sơn, không ai cảm thấy có gì lo lắng, ngược lại sắc mặt thật cổ quái.
Trên mặt Phong Vân lộ ra nụ cười, nhưng liền khôi phục vẻ nghiêm nghị.
- Lấy cành tùng phá trận, bậc thủ đoạn này không biết mọi người có từng nghe nói?
- Bản thân ta từng nghe nói trận đạo tông sư Băng Nguyệt Tông Ngôn Vô Cực, từng lấy năm mươi lá cây phá vỡ Thái Huyền Tông Càn Nguyên Thiên Can Trận. Nhưng vị kia cũng đã là tu sĩ Nguyên Anh ngàn tuổi. Xương sư đệ bố trí kỳ trận này tuy đơn giản, nhưng với tuổi tác của hài tử kia, thật sự làm người nghe kinh sợ.
Nói tới đây, sắc mặt Nông Dịch Sơn biến thành vô cùng ngưng trọng:
- Trong sáu mươi năm, nếu không phải cần thiết, ta tuyệt sẽ không cho hắn rời khỏi vạn dặm phương viên Quảng Lăng Tông.
- Phương pháp này xác thực là cử chỉ thích đáng!
Cung Trí khẽ gật đầu, ngay sau đó lại lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Chẳng qua từ khi hồng hoang bể tan tành tới nay, ta thật không nghe thấy có người nào ở mãi trong nhà đóng cửa không ra mà có thể thành đạo. Đợi đến khi tu vi đến, vẫn phải thả hắn ra ngoài đi lại một chút.
Nông Dịch Sơn nghe vậy cau mày, cuối cùng phẩy tay:
- Chuyện này ngày sau hãy nói. Đợi đến khi ba chiêu Quảng Lăng Tuyệt Kiếm khôi phục, ta và ngươi chẳng lẽ còn không tìm được người nào thích đáng theo bảo vệ hắn?
Nhạc Vũ vừa tỉnh lại, phát hiện mình đã ra ngoài động phủ, Tào Vấn đang đứng bên cạnh, vị trung niên tuấn dật một chưởng đánh hắn bất tỉnh lại không thấy bóng dáng.
Trong lòng hắn cả kinh, sau đó lặng yên tra xét trong cơ thể. Phát hiện vật thể hình cầu màu bạc hay Ngũ Hành Phù Trận trong đan điền đều vẫn y nguyên. Cả người chẳng những không hề có bất kỳ dị trạng nào, ngược lại càng thêm vô cùng nhẹ nhõm.
Chỉ có hồn thức của hắn lại có biến hóa khác lạ, chẳng những khôi phục lại như thường, hơn nữa khi hắn mở rộng hồn thức ra ngoài, còn vươn xa ngoài bốn mươi dặm. Mà linh giác lại vượt xa hai trăm dặm, đây đã vượt xa trình độ Linh Hư Tâm Động kỳ. Lần này hắn hôn mê, hồn lực lại trống rỗng tăng lên tới ba thành!
Trong nội tâm Nhạc Vũ đầu tiên thật vui mừng, sau đó nghi ngờ nhìn Tào Vấn. Tào Vấn nhẹ giọng cười nói:
- Sư điệt đúng là vận khí tốt, lần này sư thúc lại vì ngươi vận dụng một giọt Băng Ngọc Hồn Thủy, vật này vô cùng trân quý, ngày sau ngươi điều tra thêm trong điển tịch sẽ biết. Tốt lắm, hôm nay tới đây thôi, ta cũng không đưa ngươi xuống dưới. Ngày mai đồng dạng trước giờ Tuất, phải chạy tới đây, không được chậm trễ nữa.
Sau khi nói xong, Tào Vấn liền xoay người đi vào trong động phủ. Mà sắc mặt Nhạc Vũ lại cực kỳ cổ quái. Hắn không cần tra tìm cũng biết Băng Ngọc Hồn Thủy hi hữu, đây chính là tứ phẩm linh vật, so sánh với Thanh Linh Ngọc Dịch cũng không hề thua kém. Tuy không cách nào giúp người vượt qua tâm kiếp, nhưng có thể giúp tu sĩ gia tăng hồn lực, cũng thuộc vật thiên địa kỳ trân.
Hắn nhìn vào bên trong động phủ, sau đó khó hiểu nhíu mày. Hắn nghĩ không ra vị chủ tọa Minh Trụ Phong vì sao lại tốt với mình như vậy? Đưa tặng bảo vật trân bảo mà cả Kim Đan tu sĩ cũng xem trọng không nói, còn ra tay giúp mình hóa giải dược lực? Chẳng lẽ chỉ vì mình phá giải được Linh trận này? Cẩn thận nghĩ lại tuyệt không khả năng.
Đúng lúc này, trong lòng hắn bỗng nhiên báo động, hướng phía trên nhìn thoáng qua, mơ hồ cảm giác có người đang nhìn trộm mình, nhưng khi hắn dùng linh thức dò xét lại không hề phát hiện được gì.
Trầm ngâm một lúc, Nhạc Vũ khẽ lắc đầu.
Hắn giá ngự Xuyên Vân Toa đi xuống, sau đó trở lại chỗ ở của mình, liền đi thẳng vào lầu các mình thường sử dụng tu luyện.
Khi hắn lấy ra ba viên Tam Chuyển Trúc Cơ đan bên trong nhẫn trữ vật, Nhạc Vũ nhẹ thở ra một hơi. Hắn bình tĩnh nhìn đan dược linh lực dư thừa, hương khí xông lên mũi.
Thật ra với thực lực bây giờ của hắn, phục dụng đan dược cấp bậc này xem như có chút miễn cưỡng. Chẳng qua lúc này hắn có thể Trúc Cơ hay không, thì phải xem tác dụng của Tam Chuyển Trúc Cơ đan đến tột cùng như thế nào.
Cắn răng, Nhạc Vũ nuốt dan dược vào miệng. Sau đó chỉ cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu di chuyển bên trong cơ thể thật nhanh…