Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc kiếp vân đang hội tụ trên không trung thì cách đó chừng trăm dặm Thì Nam mang theo một Nguyên Anh tu sĩ khách xuất hiện ở một chỗ trong rừng rậm. Vừa bước ra khỏi không gian, trong miệng Thì Nam liền phun ra ngụm máu tươi, vết thương trên người bục ra rồi văng tục:

- Bà ngoại nó, lần này suýt nữa không về được! Tiểu tử kia cực kỳ ngoan độc.

Thương thế của tên bên cạnh hắn quá nặng, lúc này vẫn kinh hồn bất định:

- Thì huynh, không biết đạo hữu kia chắc giờ cũng chết rồi.

Thần sắc Thì Nam khó coi hừ lạnh một tiếng:

- Ta có thể mang ngươi trốn tới đây là đã đem hết toàn lực, thiếu chút nữa vất bỏ tính mạng, còn muốn mang thêm một người, đây không phải là tự tìm đường chết?

Người nọ khẽ giật mình, kế tiếp ra vẻ cảm kích thi lễ thật sâu. Thì Nam không để ý đến hắn mà quay đầu nhìn về phía chỗ một luồng gió vừa cuộn tới cách đó mười trượng.

Chỉ thấy Phong Bạch đang nhìn vết thương không thể khép miệng trên thân thể, thì thào vẻ không dám tin:

- Làm sao có thể? Thao túng kiếm của thiên ý, thế gian sao có loại kiếm thuật không nên tồn tại này? Chẳng lẽ là Quan Lan kiếm quyết của Tịnh Hải tông? Chỉ là Nhạc Vũ rõ ràng là đệ tử Quảng Lăng.

Trong lòng Thì Nam khẽ động, tiến tới bên cạnh Phong Bạch, trầm ngâm nói:

- Tiền bối có từng nghe nói qua Quảng Lăng tuyệt kiếm? Truyền thừa của tông môn chúng ta từng có ghi lại, vạn năm trước, Quảng Lăng tán nhân Ngọc Lăng Tiêu, cũng như Mặc Quan Lan đã từng thử kiếm thiên hạ, không đâu địch nổi. Càng có nghe đồn, Quan Lan kiếm quyết khởi nguyên từ Quảng Lăng tuyệt kiếm!

Thần sắc Phong Bạch giật mình, nhìn Thì Nam rồi nói:

- Ta đã quên. Ngươi tuy là tán tu, bất quá vào mấy ngàn năm trước thì Quan Tinh môn cũng là đại tông môn của Tư châu. Mặc dù không có ai chứng nhận tiên đạo nhưng cũng có hai vị Đại Thừa tu sĩ. Nếu là trong điển tịch các ngươi có ghi lại vậy thì chắc không sai. Có Quảng Lăng tuyệt kiếm uy thế tuyệt đỉnh như vậy sao Quảng Lăng tông vẫn ở mãi tại phương bắc, ít nghe thấy kỳ danh?

- Ta chỉ biết bộ kiếm thức này từ sau khi Quảng Lăng tán nhân thành tiên mà đi về sau liền đã thất truyền vạn năm, chưa bao giờ có người học được.

Nói đến chỗ này, Thì Nam lại như có điều suy nghĩ:

- Bất quá vài ngày trước có tin truyền về từ mặt bắc, nói là Yêu Vương của Thanh Châu đã từng một mình công kích Quảng Lăng tông, cuối cùng bị trọng thương. Lúc đó có mấy ngàn tu sĩ đứng quan sát đều không hiểu tại sao. Sau đó những tu sĩ Đại Thừa ở đó cũng nói năng thận trọng. Không biết phải chăng bởi vì chuyện Quảng Lăng tuyệt kiếm !

- Thương Ngô? Kẻ đã từng đánh bại ba Yêu Vương tương đương Đại Thừa tu sĩ? Nếu thật sự là như thế, vậy thì không sai rồi. Kiếm quyết bậc này còn tồn tại trong thế gian thì quả thực là bất hạnh cho tu sĩ tu đạo chúng ta!

Phong Bạch hít vào một hơi khí lạnh rồi nhìn về lôi vân hội tụ phía xa:

- Còn có lôi kiếp, chắc là một linh sủng của hắn phục dụng Long Linh thiên đan. Hơn phân nửa là Nhạc Vũ chưa chết! Đã muốn đồng quy vu tận với ta vậy sao hắn còn có thể khống chế Thượng Cổ yêu tiên?.

- Cái này ta cũng không biết!

Thì Nam biến sắc, ra vẻ hổ thẹn nói:

- Thực lực trận đạo kẻ này còn trên ta. Hoặc là hắn có cách khác hay có năng lực phá giải triệt để phong ấn cũng không chừng. Bất quá nhân vật tầng cấp tiên đạo quả thật khủng bố. Lực lượng có thể xuất qua phong ấn chỉ là một phần nhỏ mà thôi nhưng chúng ta đã không phải là đối thủ. Nếu còn ở đó chắc sẽ lập tức muốn vẫn lạc

Phong Bạch ngưng trọng:

- Vậy ngươi còn có biện pháp?

Thì Nam cười khổ:

- Tiền bối coi trọng ta, Thì Nam còn chưa được chân truyền sư môn, khó có thể đem yêu tiên này phong ấn!

Phong Bạch không nói thêm lời nào, dẫn khởi ảo ảnh Thanh Loan bay về phía xa. Thì Nam nhìn chằm chằm vào tay phải lão, trong lòng là có chút kỳ quái.

Đã đến tầng cấp Kim Đan tu sĩ thì chỉ cần không chết, thân thể dù bị thương nặng thế nào cũng sẽ khôi phục, càng có thể mọc lại tay chân đã bị chém đứt. Tuy sau khi tái sinh thì cường độ thân thể giảm xuống, bất quá chỉ cần thời gian nhất định sẽ có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Nhưng khi nhìn Phong Bạch lúc này vẫn chưa hề có dấu hiệu khôi phục tay phải, tình hình thực là khác thường.

- Chắc là thương thế do Quảng Lăng tuyệt kiếm tạo thành sẽ không thể khôi phục bằng năng lực tự thân?.

Thì Nam kinh hãi một hồi rồi dẹp bỏ ý nghĩ này, cao giọng hỏi:

- Tiền bối đi nơi nào? Chuyện của Nhạc Vũ định chấm dứt ở đây?

- Chấm dứt?

Thân hình Phong Bạch hơi dừng lại rồi tiếp tục đi về phía trước nói:

- Đi tìm giúp đỡ, nghe nói Lí Không Liên có chút ân oán với kẻ này. Thù đứt tay, còn có mạng mấy trăm đệ tử tông ta, có thể chấm dứt được? Ta thề không cùng tồn tại với Nhạc Vũ.

Thì Nam nhíu mày, cũng vội vàng ngự khí mà đi. Thấy người sau lưng lộ vẻ chần chừ thì hắn suy nghĩ một chút, sau đó vung tay nói:

- Trở về đi, không cần theo tới rồi! Chuyện này đã không phải ngươi có thể nhúng tay, không cần đi theo. Trước mặt gia hỏa kia ngươi cũng chỉ chịu chết mà thôi!

Tán tu Nguyên Anh kia nghe vậy vừa thẹn vừa đứng thẳng tại chỗ, rồi sau đó im lặng một hồi.

Lần này Sơ Tam mới là yêu thú thất giai lại đánh xuống lôi kiếp bốn tầng mà Nguyên Anh tu sĩ mới có thể đối mặt. Đến khi tầng thứ năm tiêu tán thì Sơ Tam đã gần hấp hối. Cũng may trên bầu trời đã không còn kiếp vân, linh mao trên thân Sơ Tam lại càng hoa mỹ rung động lòng người. Đặc biệt là ngũ sắc vĩ linh cơ hồ khiến cho người ta không thể rời mắt.

Có thể là bởi vì cấp bậccòn thấp hơn Đằng Huyền rất nhiều mà dược lực của hai viên Vô Cực vẫn chưa được Sơ Tam hoàn toàn tiêu hóa, sau khi trải qua lôi kiếp vẫn nhắm mắt đứng yên.

Nhạc Vũ dùng pháp lực đem Sơ Tam trở về rồi suy ngẫm một hồi mới đánh ra một luồng Ngũ Sắc Thần Quang tầng thứ năm.

Phảng phất như có cảm ứng, Sơ Tam lập tức mở mắt, bình tĩnh nhìn vào luồng ngũ sắc quang mang trong tay Nhạc Vũ.

Một bên cố gắng khống chế thôi diễn, một bên yên lặng đứng xem, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu. Đến ba ngày sau thì Sơ Tam đột nhiên hót lên lảnh lót. Từ kinh mạch trong cơ thể lẫn từ năm vĩ linh phát ra tiếng kêu như pháp rồi nằm yên trên mặt đất ngủ say.

Nhạc Vũ nhíu mày, thu hồi quầng sáng, trên mặt lộ vẻ quái dị.

- Sơ Tam không tuyển chọn bí thuật truyền thừa của huyết mạch, bỏ đi tất cả căn cơ trước đó, ngược lại tu hành Ngũ Sắc Thần Quang. Chẳng lẽ là bởi vì phiên bản trong cơ thể mình so với truyền thừa Khổng Tước càng tiếp cận bản nguyên hơn? Năng lượng ngũ sắc trong cơ thể quả thật là do vô số thần thông và linh bảo phát ra, cái gọi là khí Tiên Thiên Hỗn Độn?

Nhạc Vũ tiếp đó phân tích thân thể Sơ Tam, rõ ràng là nhờ vào Vô Cực thiên đan còn sót đúc lại lộ tuyến kinh mạch, còn có năm cái vĩ linh.

Nhạc Vũ dùng pháp lực toàn thân tế ra một đoàn Ngũ Sắc Thần Quang đánh về một ngọn núi đối diện. Sau đó chỉ thấy toàn bộ cấm chế vu trận bên kia đổ sụp. Cũng may năng lượng vu trận này được rút ra từ yêu lực của yêu tiên, lại có thêm lực khôi phục tự nhiên nên chỉ một lát sau đã hồi phục như ban đầu.

Bất quá bên này Nhạc Vũ lại chấn động.

- Đúng là không sai! Uy lực của Ngũ Sắc Thần Quang lần này so với lúc mượn lực của Long Tước phiến đã tăng lên ba phần tư, cơ hồ chênh lệch hai tầng! Hắc! Thế gian đúng là có nhân có quả. Lúc đầu mình dựa vào Sơ Tam để tu hành thần thông thượng cổ tuyệt thế, hiện giờ Sơ Tam lại nhờ lại mình.

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, sau đó liền chỉ nghe thấy thanh âm vang động. Hắn nhìn theo thì chỉ thấy Đằng Huyền đang hóa ra pháp tướng đến mấy trăm trượng, không ngừng dãy dụa quay cuồng khiến cho dưới chân núi tan tàn, thỉnh thoảng lại phát ra một đạo Thái Hạo chân viêm Thần Quang tầng thứ sáu.

Nhạc Vũ thấy thế không khỏi cười cười. Biết rõ Đằng Huyền cũng không tự tìm khó chịu mà là đang dùng phương pháp này để rèn luyện thân thể và năng lực khống chế yêu lực.

Trước kia hắn chỉ thuận tay thu thập đằng xà này vì chỗ hữu dụng của Thái Hạo chân viêm Thần Quang, bất quá lại càng ngày càng yêu thích gia hỏa này.

Vì ở trong Tử Vân Tiên Phủ mấy ngàn năm, mỗi thời khắc đều gặp phải nguy cơ, mức độ cố gắng của Đằng Huyền còn vượt qua cả Sơ Tam.

Chỉ bằng điểm này, Nhạc Vũ đã phán đoán thành tựu Đằng Huyền sau này sẽ nhất định không thua tổ tông của nó, hơn nữa tiểu tử này rất có lòng trọng nghĩa:

- Sơ Tam hiện giờ đang tiến hóa, đến khi thích ứng sẽ đột phá thực lực, ít nhất cũng cần hai ba tháng.

Nhạc Vũ lại nhìn thân thể đẫm máu của mình rồi thầm lắc đầu, thương thế của hắn cũng cần thời gian đồng dạng.

Ngay sau đó theo tâm niệm hắn vừa động, Chiến Tuyết đã ở bên cạnh đưa mắt nhìn sang.

Nhạc Vũ chần chừ một lát rồi lấy ra một viên Vô Cực linh đan lẫn dược liệu hắn chuẩn bị cho Chiến Tuyết tăng lên huyền sát Chiến Ma chân khí dược liệu, bắt đầu phối dược.

Trong thư tịch ghi lại Huyền Sát Luyện Thi không có Vô Cực linh đan. Bất quá Chiến Tuyết đã không còn là linh thi, giữ nguyên công thức cũng không phải là chuyện tốt.

Huống chi hiện nay, hắn cũng có tư cách cải biến !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK