Linh lực bên ngoài của khối nguyên thạch này suy yếu tới cực điểm, Nhạc Vũ dùng Ngũ Sắc Thần Quang trong nháy mắt đã hiểu rõ cấu tạo bên ngoài, bên trong ngoại trừ mấy khối linh thạch còn có một khối kim khí màu đen không biết tên.
Lúc vừa bắt đầu tiếp xúc với nó, Nhạc Vũ cảm giác hết sức thất vọng, sau đó tiếp tục thăm dò vào bên trong nhưng dù thế nào cũng không thể tiến vào thì đột nhiên chấn động.
Cả người hắn khẽ run rẩy, cơ hồ phải dùng hết lực lượng toàn thân mới không biểu lộ kích động.
Là Hắc Văn Thiết, là linh vật Hắc Văn Thiết! Cho dù là từ bề ngoài hay đặc tính đều giống như trong điển tích mô tả.
Bên ngoài màu đen sẫm, còn có phong văn, linh lực nội liễm, hết thảy đều phù hợp với vật màu đen bên trong khối nguyên thạch này.
Còn nghi ngờ thêm tính chất của nó, Nhạc Vũ lấy chân khí thăm dò vào trong thì bị ngăn trở không thể tiến thêm nên không thể nào phân tích kết cấu nguyên tử, chỉ có thể đơn giản đưa ra bố trí của tinh thể.
Tình hình như vậy, hắn chỉ mới thấy qua khi phân tích mấy pháp bảo huyền binh lục phẩm trở lên trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông.
Điều này cũng có nghĩa là mật độ và sự kiên cố của khối kim loại bên trong nguyên thạch này không hề thua kém những pháp bảo huyền binh kia, ít nhất cũng phải lục phẩm. Theo lý mà nói, loại linh lực thuộc tính kim mãnh liệt này phải tương đối cường đại mới đúng.
Nhưng sự thật chứng kiến hoàn toàn ngược lại,
Nhạc Vũ hít sâu một hơi, cố ý đưa vào một chú chân khí để kiểm tra. Song lúc này lỗ hổng trên tầng linh lực do Ngũ Sắc Thần Quang tạo ra đã bắt đầu từ từ khôi phục.
Hơi nhíu mày, Nhạc Vũ nhận xét sơ bộ rồi không tiếp tục sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang.
Tầng linh lực bên trong nguyên thạch này cũng không dày lắm, lại đã bị hắn làm tan đi một phần. Một khi nó không thể duy trì thì chắc chắc khối kim loại hắc văn này sẽ bị người khác cảm giác.
Chậm rãi đem tay thu trở lại, Nhạc Vũ đứng yên trước mặt khối nguyên thạch, ánh mắt lóe lên mấy lần.
Theo như hắn thấy, cho dù khối kim khí này có phải Hắc văn kim nay không thì có mua cũng không chịu thiệt quá nhiều.
Còn nếu như hắn suy đoán thì lần này đúng là may mắn trên trời giáng xuống.
Một linh vật tam phẩm, nếu như không phải là những kỳ vật không có tác dụng quá lớn được ghi trong điển tịch, mà là hàng thật giá thật phải được coi là hàng kỳ trân chí bảo!
Hai loại chí bảo mà hắn trước kia phục dụng làm tăng thực lực tu vi trên diện rộng là Thanh linh ngọc dịch và Băng ngọc hồn nước cũng bất quá chỉ có tứ phẩm! Vật có thể có giá trị hơn chúng cũng chỉ có Thông U và Định Minh châu mà thôi. Còn về phần tam phẩm Cửu Chuyển Linh Tịch Đan, mặc dù truyền thuyết là có thể giúp tu sĩ Kim Đan vượt qua thiên kiếp Nguyên Anh, thành công hóa đan thành anh nhưng có thể giá trị hơn Hắc Văn kim này thì chưa biết.
Loại linh kim này trân quý cũng không phải vì sự sắc bén hay kiên cố hay hòa hợp với linh lực thiên địa mà là ở đặc tính nội liễm linh lực. Ngoại trừ tu sĩ chân chính ở Đại Thừa kỳ, nếu không đề phòng cũng sẽ rất khó phát hiện sự tồn tại của nó, thậm chí không thiếu tu sĩ Đại Thừa Kỳ bị pháp bảo sở chế từ Hắc Văn kim ám toán.
Theo truyền thuyết ở phía nam Trung Nguyên có một số lưu phái tiên gia chuyên luyện chế huyền binh vô ảnh kiếm, kim loại sử dụng trong đó luôn có Hắc Văn kim.
Ngoài ra Hắc Văn kim này cực kỳ phù hợp với linh lực Lôi hệ, cũng là một linh kim cần thiết để chế pháp bảo huyền binh Lôi hệ.
Lấy nó để luyện chế huyền binh, chẳng những uy lực mạnh mẽ tuyệt đối mà còn là vật ám sát tuyệt hảo.
Bất quá điều làm Nhạc Vũ cảm giác vui mừng chính là loại Hắc Văn thiết này là hắn có thể dùng được. Mặc dù nó là tam phẩm nhưng điểm nóng chảy ghi lại trong điển tịch lại không cao. Chỉ cần địa hỏa bình thường là có thể luyện chế, không cần đến liệt hỏa địa tâm hay thái dương chân hỏa.
Lúc này Nhạc Vũ đang chế tạo cho bản thân và Chiến Tuyết mỗi người một bộ pháp bảo huyền binh mạnh mẽ dùng cho chiến đấu. Điều đáng tiếc là tài liệu có trong tay không nhiều lắm. Hôm đó trong biệt phủ cũng lấy được một ít nhưng phẩm cấp hơi thấp, còn về những thứ tà đạo pháp bảo huyền binh kia thì cũng có thứ tốt nhưng hiện giờ hắn còn chưa có khả năng luyện hóa huyết sát lực trong đó.
- Cũng không biết khối nguyên thạch thô này bán giá bao nhiêu? Hơn nữa bên trong còn có bao nhiêu Hắc Văn kim? Nếu là một khối nguyên thì cũng đủ để luyện chế hai thanh huyền binh.
Điều Nhạc Vũ lo lắng nhất là vùng lõi bên trong hắn chưa từng dò đến, nếu chỉ có một tầng Hắc Văn kim bao ngoài thì mặc dù vụ mua bán này có lời thì cũng không có quá nhiều ý nghĩa, chỉ có thể chuyển nhượng cho người khác.
- Đoan Mộc sư muội cũng tính toán tới đổ thạch sao?
Đang suy nghĩ thì chợt một giọng nói vang lên, Nhạc Vũ quay đầu nhìn lại thì thấy phía sau đang có một đoàn người chen qua phía mình.
Hắn vội vàng tránh sang bên cạnh rồi mới đưa mắt đánh giá từng người. Trong cả đám không có ai thuộc Linh Hư cảnh trở lên, càng không có Kim Đan. Hơn nữa tất cả đều ăn mặc đạo phục các môn phái, hiển nhiên là người các phái trú tại Lạc Hà Sơn tới đây tuyển thạch.
Người lên tiếng là một trung niên mặt mũi ngay ngắn, thần tình thoải mái, phục sức đồng dạng như Đoan Mộc Hàn, lúc này đang toát lên vẻ trêu chọc.
- Làm sao? Lần trước ngươi còn chưa thua đủ ở đây nên tới đây gỡ gạc?.
Đoan Mộc Hàn nghe vậy hừ lạnh một tiếng:
- Nghiêm Hạo, ta tới nơi này đổ thạch hay không, mắc mớ gì tới ngươi?
Nhạc Vũ nghe tên cũng biết, đây chính là thủ tọa chân nhân của Ngọc Dung Phong, theo lời đồn dùng phần lớn thời gian để sang bên thị trấn này thu thập các loại tài liệu luyện khí.
Nếu như gặp hắn ở đây thì cũng không có gì bất ngờ.
Bị Đoan Mộc Hàn trả ngược mấy câu như thế, Nghiêm Hạo dường như vẫn không thèm để ý, chỉ mỉm cười lắc đầu:
- Chuyện sư muội dĩ nhiên ta quản không được. Chẳng qua là nguy hiểm của chuyện đổ thạch vô cùng lớn. Ngay cả sư huynh cũng cảm thấy dè chừng và sợ hãi sâu sắc. Không có mấy thập niên bản lĩnh thì không nên tham dự vào. Ta nghe nói sư muội những năm trước đây nhiều lần thua đến ngay cả suýt mất Chu Lệ kiếm, may mà chưởng giáo sư tôn chạy tới ngăn cản? Thật ra thì sư muội ngươi muốn đổ thạch cũng không phải là không thể, chẳng qua là nhớ lấy phải chú ý phân tấc, vui đùa một chút cũng là thôi
Sắc mặt Đoan Mộc Hàn nhất thời đỏ bừng, trợn mắt nhìn Nghiêm Hạo:
- Hao vốn trong đổ thạch chỉ là chuyện thường mà thôi, ngươi làm sao biết ta hôm nay ì không thể chọn được thạch tốt, gỡ lại thua thiệt trước kia?.
Nhạc Vũ kỳ quái, thầm nghĩ lời của Nghiêm sư bá thật ra cũng không có gì ác ý, ngược lại thành tâm khuyên nhủ, vì sao Đoan Mộc Hàn phản ứng như thế? Chẳng lẽ là vì Nghiêm Hạo vạch ra chuyện xấu trước kia?
Nghĩ đến điểm này, Nhạc Vũ không khỏi thấy buồn cười, thì ra tiểu sư tôn vô cùng sĩ diện.
Nghiêm Hạo nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó dư quang nhìn thấy Nhạc Vũ mới lắc đầu:
- Mấy khối thạch tốt? Ha hả! Vậy thì cầu chúc sư muội lần này có thể được như nguyện.
Trong miệng hắn vừa nói câu cầu chúc nhưng ngữ khí thì không hề có thành tâm, hiển nhiên là rất không tin tưởng. Đoan Mộc Hàn nghe được thì mặt như sương lạnh nhưng cũng không tiện phản bác.
Nghiêm Hạo tiếp đó đi về phía Nhạc Vũ đang khom mình hành lễ, vẻ mặt cực kỳ ôn hòa. Chẳng qua là khi nhìn về phía Sơ Tam ở sau Nhạc Vũ thì ánh mắt lóe lên mấy tia kinh dị lẫn vui mừng.
Đợi đến khi Nghiêm Hạo xoay người nhìn về đống quặng thô, Nhạc Vũ mới ngẩng đầu lên, đang muốn nói chuyện với Đoan Mộc Hàn thì lại nghe một giọng chói tai.
- Đoan Mộc chân nhân! Vị này chính là đệ tử mới nhận của ngươi? Cũng không biết vì sao, tại hạ cảm thấy rất quen mắt đây! Hình như có mấy phần giống phản đồ của Phù Sơn Tông trước đây.
Nhạc Vũ lạnh toát, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một nam tử chừng bốn mươi, vẻ mặt âm nhu đang nhìn mình đầy sát khí.
Phục sức của hắn cũng cực kỳ quen thuộc, chính là đạo bào của Phù Sơn Tông, khí tức cũng đồng dạng là Kim Đan như Đoan Mộc Hàn và Nghiêm Hạo.
- Thì ra là Phù Sơn Tông cũng có người ở đây. Hơn nữa còn là cường giả cấp Kim Đan. Xem ra này thị trấn Quảng Lăng được xưng thị trấn đệ nhất trong tu chân giới bắc hoang, quả nhiên không phải là không có đạo lý!
Nhạc Vũ cũng không lo lắng, hắn nhìn lại đám người kia thì thấy không chỉ có Phù Sơn Tông mà ngay cả bào phục Thái Huyền tông cũng có. Còn có một thiếu nữ trước ngực thêu một mảnh trăng khuyết màu lam, chắc là người của Băng Nguyệt tông. Tất cả đều hứng thú nhìn sang bên này, ngay cả Nghiêm Hạo cũng nhíu mày quay lại, trong mắt ẩn hàm sắc lạnh.
Đoan Mộc Hàn đang lúc tâm trạng khó chịu không có chỗ phát tiết, vừa lúc nghe được người kia nói vậy thì cười lạnh nhìn lại:
- Lệnh Hồ Văn, chẳng lẽ ngươi ngại lỗ tai thừa sao? Khi đó đồ nhi ta chưa chính thức bái sư, không tính là người Phù Sơn Tông các ngươi. Cho dù là bỏ trốn thì có Quảng Lăng Tông ta che chở thì ngươi làm sao đây? Nếu còn nói thêm có tin hôm nay ta chém bay tai ngươi không!
Lời vừa nói ra, không chỉ là Lệnh Hồ Văn đột nhiên tái nhợt mà những người của các môn phái nhỏ cũng thần sắc âm tình bất định. Mấy tu sĩ Kim Đan của Băng Nguyệt tông, Thái Huyền tông thì vẫn bình thản, dĩ nhiên trong đó không thiếu kẻ thấy người gặp họa liền vui.
Nghiêm Hạo cũng tiến lên:
- Hài tử này hiện giờ đã đệ tử chân truyền của Quảng Lăng Tông ta, Lệnh Hồ đạo hữu nếu có dị nghị thì có thể tìm ta.