Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía nam Ký Châu.

Đứng trên tầng mây của một vách núi, Nông Dịch Sơn nhìn về phía nam lộ vẻ chần chừ, đao luân màu bạc trong tay ông đang chuyển động không ngớt.

- Không nghĩ tới khí linh của Tiên Thiên linh bảo lại thức tỉnh vào lúc này! Phương hướng cũng là phía đông, nói như vậy Vũ nhi đang ở bên kia.

Khống chế được thứ cho dù vào thời hồng hoang thượng cổ cũng được liệt vào hàng tiên binh tứ phẩm như Nguyên Dương đao luân, Nông Dịch Sơn tuy chỉ là Đại Thừa sơ giai nhưng hồn niệm có thể cảm giác đến phạm vi vượt xa tu sĩ cùng giai.

Đặc biệt là cảm ứng của khí linh, trong thế giới này ngoại trừ Nguyên Dương đao luân thì cũng chỉ có thêm rải rác vài thứ tiên binh khác mới có được.

Theo như ông biết, trong quá trình hình thành Tiên Thiên linh bảo, khí linh càng sớm thức tỉnh thì uy lực sau này càng mạnh mẽ. Phần lớn Linh Bảo trong quá trình phát triển lúc chưa có linh trí đều hấp thu bị động, không cách nào khống chế phương hướng phát triển. Một khi bản thân đã có ý thức thì tình hình hoàn toàn bất đồng. Chỉ là vào lúc Đoan Mộc Hàn đã chết thì có chút thương cảm, còn tình hình bên kia cũng khiến cho người ta hơi lo lắng.

Nhạc Vũ có thể chạy về vào lúc này cũng không ngoài dự kiến của ông.Tuy thân lâm hiểm cảnh nhưng với năng lực của đồ tôn, cộng với biện pháp bổ cứu sau này thì thoát thân không thành vấn đề. Chỉ là từ tin tức mà hóa thân nguyên thần từ bên kia truyền lại khiến ông ngạc nhiên.

Trong đầu của Nông Dịch Sơn lúc này đang hiện lên lần lượt từng hình ảnh mơ hồ theo một góc độ trên cao nhìn xuống một sơn cốc.

Có thể lờ mờ phân biệt trên mặt đất là một mảnh bừa bãi, phảng phất vừa trải qua một hồi đại chiến, khắp nơi đều là hố sâu cực lớn. Mấy ngọn núi bên cạnh đều lung lay sắp sụp đổ, cỏ cây chim thú cơ hồ đều tuyệt tích.

- Tàn xác của Thiết Sí Ngọc Thiêu, còn có cả tàn phiến pháp bảo, chất liệu rõ ràng đều là nhất phẩm. Ừ? Cái này tựa hồ là Thanh phong thất độc châm, ngay cả vị kia của Thất Bảo sơn cũng tới sao? Có thể đem Bát Dực Đao Đế Thu Ngọc Hoa bức đến thoát xác thoát đi, thậm chí vẫn lạc đương trường, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Lại thêm chấn động linh lực cách đây không lâu ngay cả mình cũng có cảm ứng.

Nông Dịch Sơn nhướng mày, cảm thấy hơi khó hiểu, đáng tiếc bên kia chỉ là một bộ phận nguyên thần của mình ký thác vào nên tin tức do thần niệm truyền tới quá ít, cũng không cách nào điều tra nhận biết.

Chỉ có thể lờ mờ nhìn ra, Nhạc Vũ tựa hồ cũng không chịu thiệt thời, ngược lại còn chiếm thượng phong. Thậm chí có khả năng đã khiến nhân thủ của Li Trần Tông cùng Thanh Châu chật vật chạy trốn. Bất quá điều này sao có thể?

Trận chiến hai năm trước ở Bắc Hải đã khiến ông kinh diễm. Qua hai năm ngắn ngủi, chẳng lẽ Nhạc Vũ lại muốn cho ông thêm một kinh hỉ?

Nghĩ đến đây, Nông Dịch Sơn không chút do dự lệnh cho hóa thân nguyên thần của mình chạy về hướng U Châu, bản năng của ông cảm giác được bên kia sẽ có đáp án.

Sau một khắc, Nông Dịch Sơn lại ngẩng đầu lên nhìn về hướng đông, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Ý niệm này là Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát diệt âm đao? Nhưng sao có bất đồng với mấy năm trước, cường hoành không biết bao nhiêu lần.

Nông Dịch Sơn cười khổ một tiếng, phương hướng đó không hề nghi ngờ chính là bản sơn của Li Trần Tông.

Nói như vậy, Nhạc Vũ lúc này đúng là đang dùng sức một mình đối kháng Li Trần Tông, thậm chí còn đang áp chế toàn bộ?

Đại khái đoán được tình hình bên kia, Nông Dịch Sơn cảm thấy hết sức khó giải quyết, vào lúc này thì trong lòng khẽ động rồi nhìn về phía sau.

Chỉ thấy một đạo hắc quang phi độn từ bên trên xuống rồi trong nháy mắt đã đến trước người, linh trận nơi đây sáng lên một vầng quang hoa nhưng không thể cản được luồng hắc quang này mảy may. Tất cả linh lực đều bị nó cắn nuốt biến mất vô tung vô ảnh.

Nông Dịch Sơn vốn muốn động thủ, lúc này thấy thế lại áp chế dị động của Nguyên Dương đao luân, cúi người thật sâu hành đại lễ.

Luồng hắc quang này khi đến trước mặt ông thì lập tức hóa thành một vị thanh niên tuấn tú mặc hắc y, đôi mắt đen sâu thăm thẳm như không thấy đáy. Hắn phất tay nói một câu không cần đa lễ rồi sau đó trầm ngưng nhìn lên vách núi đối diện.

- Là hai vị bát kiếp Tán Tiên? Trách không được ngươi ở đây không thể động đậy 「

Nghe vẻ kinh ngạc trong lời nói của thanh niên tóc đen, Nông Dịch Sơn đứng thẳng người lên vẻ đắc dĩ:

- Nếu chỉ là hai bát kiếp Tán Tiên, đệ tử tự hỏi còn có chút dư lực. Vấn đề là trong tay bọn họ còn có một di thể linh tiên. Đệ tử cùng bọn họ giao thủ qua một lần, tuy là chưa phân thắng bại, bất quá cũng tự vấn không có phần thắng. Di thể linh tiên này có thể khiến cho thực lực một trong bọn họ đạt tới chín phần linh tiên. Cộng thêm với đại thần thông tu tập có thể đối kháng với thiên tiên bình thường. Nguyên Dương đao luân của ta cũng áp chế không nổi.

- Thính Vân Hạo Dương lần này quả thật đã hạ tiền vốn!

Thanh niên mặc áo đen hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên lệ sắc, thần tình lạnh nhạt nói:

- Cũng chẳng cần quản đến. Trước khi ta đến có nghe một vị lão hữu tương giao mấy ngàn năm có nói. Cuộc chiến tranh giành Nhân Hoàng bên chỗ Ti châu và Lạc châu đã bắt đầu giằng co, đại chiến song phương sắp tới. Hai người kia cũng không ở được đây lâu......

Nông Dịch Sơn hơi sáng mắt, cảm thấy lồng ngực buông lỏng, thở phào nhẹ nhõm. Nếu vẫn tiếp tục giằng co như hiện giờ thì đối với Quảng Lăng tông tuy không sợ nhưng lại không hề có ích. Cơ hồ mỗi ngày đều cần tiêu hao đại lượng linh thạch, nếu có thể tạm dừng lại thì không còn gì tốt hơn.

Vị tổ sư trước mặt ông tuy thường niên chưa từng xuất thế, bất quá qua vạn năm cũng có mấy hảo hữu tri tâm. Có thể làm bằng hữu với Thôn Tinh há có thể là nhân vật phàm tục ? Tin tức nàyquả quyết không sai.

Thanh niên mặc áo đen nói đến đây chợt dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía nam nói tiếp:

- Nguyên lai tưởng rằng trừ chủ nhân nhà ta thì trên đời này không ai có thể so được ngộ tính với ngài. Không ngờ mấy ngàn năm trước đã thấy được một Mặc Quan Lan, vạn năm về sau lại gặp được một Nhạc Vũ. Chủ nhân nói nếu không có biến số thì chỉ cần sau ba vạn năm mới có thể đi gặp ngài. Hiện giờ xem ra chỉ trong vòng trăm năm Thôn Tinh đã có ngày gặp lại!

Thân sắc Nông Dịch Sơn ngưng trọng, không biết thanh niên mặc áo đen vì sao lại tự nói lên như vậyt.

Sau một khắc liền thấy Thôn Tinh lần nữa hóa thành một đạo hắc quang phi độn về hướng đông, chỉ để lại tiếng cười khẽ:

- Thủ đoạn Thính Vân tông tất nhiên không chỉ là như thế. Bất quá với năng lực của ngươi đã đủ ứng phó. Ta nhìn bên kia trong hai vạn năm không thể không đi liều mạng đâu!

Nông Dịch Sơn nhướng mày, sau đó cười tự giễu rồi nhìn vào Nguyên Dương đao luân trong tay.

Ông thầm nghĩ may là có Nhạc Vũ mấy năm này cấp cho tông môn ít pháp bảo lẫn tài liệu mới có thể chữa trị tiên binh này. Chỉ là không biết uy lực của đao luân hiện giờ có thể đủ đối kháng sát cơ trước mặt hay không.

Cùng một thời gian tại Thính Vân thiên cung trong một chỗ bao bọc bởi nước chỉ nghe một tiếng thở dài tràn ngập ý kinh ngạc.

- Dùng lực lượng một người áp chế Li Trần! Tiểu tử này chẳng lẽ là điên rồi. Hắn cho rằng Li Trần Tông xưng hùng U Châu mấy vạn năm cũng có thể khinh thường như Linh Đài tông? Đây chính là một trong thập đại tông môn trong thiên hạ có thể áp chế Thanh Châu.

- Sự thật như thế! Bát Dực Đao Đế thân vẫn, Mạc Thiên Nhất cũng thân tử đạo tiêu . Li Trần Tông tuy có đệ tử hơn mười vạn, nhưng hôm nay không một người có thể chèo chống đại cục. Ngay cả bản sơn cũng sợ rằng không trụ được!

- Thật kỳ quái! Rốt cuộc kẻ này tu tập pháp môn gì. Tại cuộc chiến Bắc Hải đã có thể địch nổi Tán Tiên nhưng nhìn thực lực hôm nay đâu chỉ là tăng gấp đôi? Cho dù hắn độ kiếp Đại Thừa thì cũng không có khả năng có pháp lực mênh mông như vậy!

- Hay cho một Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao! Xem ra Quảng Lăng tông lại có thêm một truyền thừa thượng đẳng! Kẻ này đã đủ lông cánh, sợ rằng khó có thể khống chế! Đánh xong một trận hôm nay, Nhạc Vũ này xem ra đã chân chính đưa mình vào hàng ngũ nhân vật nhất lưu đương thời. Môn Âm Công này cũng đồng thời danh truyền tứ hải.

- Tông ta cũng không bố trí hậu thủ? Lần này chưa hẳn không thể tru sát kẻ này!

Nghe tiếng nghị luận ầm ĩ của hơn mười vị trưởng lão ngồi trong nhà thuỷ tạ, Huyền Tĩnh bất giác sinh ra cảm giác bực bội.

Lắc đầu, Huyền Tĩnh đè nén cảm xúc không nên có này rồi hướng chú ý vào mặt hồ. Vừa lúc này hắn thấy Nhạc Vũ đem này Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao chuyển đến lần thứ sáu cực hạn. Sóng âm mênh mông vượt qua Lưỡng Nghi Nội Ngoại Thiên Xu thần phủ đại trận khiến trong lòng Huyền Tĩnh bất giác hồi hộp.

- Nhạc Vũ này thật sự là khó áp chế. Vào lúc tranh giành Nhân Hoàng, chỉ sợ tông ta chỉ đành thối lui.

Bên ngoài Đông Văn Sơn.

Đao âm sắc bén vẫn từng đợt tàn sát bừa bãi khắp nơi. Theo mỗi lần gợn sóng ập vào trong núi lại có thêm mấy chục đến mấy trăm tu sĩ đầu nổ tan tành. Tất cả phòng ốc kiến trúc, thậm chí linh thạch của Lưỡng Nghi Nội Ngoại Thiên Xu thần phủ đại trận cũng đều bị chấn thành bột phấn. Toàn bộ đại trận đã tàn khuyết bất toàn.

Những tu sĩ có tu vi yếu lúc này đều đã thân vẫn, chỉ còn lại một số không nhiều lắm tu sĩ Linh Hư Kim Đan đang khổ sở cầu sinh dưới sự che chở của các trưởng bối Nguyên Anh.

Sau một khắc, có một vầng quang hoa màu trúc kẹp lấy một quả tiểu châm màu vàng đen xuyên thẳng ra từ trong núi, thêm vào mấy đạo Bảo Quang cũng bay lên đánh về hướng Nhạc Vũ.

Đằng Huyền cười nhẹ một tiếng, hộc ra thêm một đạo Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang đánh bay toàn bộ. Chiến Tuyết cũng lạnh lùng khởi động một tầng quang bích mở ra sáu phiến Hồng Liên che trước Nhạc Vũ.

Bất quá trước đó, hơn ngàn đạo kiếm quang của Thập ngự Phục Ma Kiếm trận đã phóng lên trời chế trụ đám bảo quang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK