Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ phía bắc cách Hạ Cơ sơn năm mươi dặm, Giao Hải nhìn vào vụ nổ chỗ bố trí linh trận, nhíu mày:

- Nguyên sư muội còn có biện pháp? Nếu không thể bày trận lúc này, thương vong của Phù Sơn tông chắc là gấp đôi so với dự tính.

- Không có!

Nguyên Nhược Phượng quyết đoán lạnh lùng lắc đầu:

Giao phong giữa cao thủ trận đạo nói cho cùng đơn giản là tranh đoạt địa khí và linh mạch. Quảng Lăng tông đã chiếm cứ linh mạch dưới núi . Tông ta muốn bày trận không khác đoạt thức ăn trước miệng cọp, độ khó có thể nghĩ. Nếu như đối phương không tinh thông trận đạo thì ta còn có thể ứng phó, nhưng hiện giờ tạo nghệ trận đạo của người đối diện còn vượt trên ta! Trừ phi là hiện thời phục dụng thất thi não thần đan, nếu không khó có thể chống lại

Mấy người bên cạnh đều hít vào một hơi khí lạnh, Giao Hải nhíu mày:

Chẳng phải nghe nói là Minh Trụ Phong của Quảng Lăng tông đã suu sụp sao? Gần đây ngoại trừ Nhạc Vũ thì cũng không có ai đến tiếp viện.

- Chắc là Nhạc Vũ rồi! Ta nghe nói Xương Băng Hồng của Quảng Lăng tông mấy năm qua đã tỉ mỉ dạy dỗ kẻ này, ý đồ để hắn kế thừa tinh hoa trận đạo của Minh Trụ Phong, nếu như không có ai thì cũng chỉ có thể là hắn mà thôi.

Liêm Lập bình tĩnh nhìn đỉnh núi phía trước, trông thấy rõ một thiếu niên thanh tú đang chắp tay đứng giữa không trung.

- Nói vậy chẳng phải trước đó Giáo sư đệ đã từng chứng kiến người này một năm trước từng cưỡng ép cướp đoạt đi quyền khống chế của Ngũ Hành Càn Khôn đoạn giới đại trận, đánh Lâm sư đệ vào hư không. Vào trận chiến mấy tháng trước, cho dù là vây khốn đại trận chúng ta hay quấy nhiễu Thập ngự phục ma trận đồ của Nguyên sư muội đều là thủ bút của người này.

Đồng tử Giáo Hải có chút co rút lại, sau đó thở hắt ra:

Lúc trước ta cũng biết là có kẻ này, chỉ là không tin mà thôi. Nếu hôm nay hắn có thể chạy trốn thì ngày sau khó có thể khống chế.

Liêm Lập không nói gì nhưng trông thần sắc hoàn toàn tán đồng.

- Ha ha! Chư vị sư thúc, xem ra phương pháp này hôm nay không thể thực hiện được rồi!

Một trung niên áo lam bên trái cười nhẹ:

- Đã như vậy, sao không thử xem biện pháp của ta. Ta nghe nói kẻ này xưa nay trọng tình trọng nghĩa, làm vậy biết đâu lại có hiệu dụng.

Mấy người kia nghe xong thì đều yên lặng, sắc mặt lộ vẻ âm trầm, Giáo Hải lại càng giận dữ:

- Huống Vân Hoa. Ta không biết ngươi làm sao thuyết phục được Chưởng giáo chân nhân. Bất quá ở trước mặt ta, phương pháp này không thể thực hiện. Ngươi biết làm vậy có ý nghĩa gì không? Đây mới thực là lay động căn cơ tông ta, sau này ai còn chịu ra sức liều chết cho Phù Sơn tông?

- Giáo sư thúc! Nếu như không thắng cuộc chiến hôm nay thì Phù Sơn tông còn lại căn cơ gì. Là một người tàn phế trọng yếu hay là tính mạng của 2000 đệ tử tông tatrọng yếu?

Huống Vân Hoa cười âm lãnh quét ánh mắt sang bên kia:

- ngươi lại hỏi hỏi nơi này rất nhiều đệ tử, nếu có thể bình an [cầm xuống/nắm bắt] hạ cơ núi, ai nguyện ý trên nệm tánh mạng, cường công nơi đây?.

Giáo Hải giật mình nhìn sang mọi người thì thấy tất cả đều tránh đi chỗ khác, ngay cả Liêm Lập cũng như thế. Nguyên Nhược Phượng càng phảng phất không thấy, mắt phượng nhìn thẳng lên đỉnh núi, sát ý khắc cốt trong mắt.

Lúc này Huống Vân Hoa lại nhẹ giọng cười cười:

Hơn nữa người kia hiện giờ cũng không thể coi là người của Phù Sơn tông, cho dù trước kia hắn làm nhiều việc cho tông môn thì chỉ với một chuyện Nhạc Vũ đã có thể thanh trừng!

Mắt nhìn nhân thủ bố trận đang rối rít trở lui, chỉ còn lại một số linh thạch trận kỳ đang nằm ngổn ngang, Nhạc Vũ nheo mắt thu hồi lại viên linh thạch trong tay vào Tu Di Giới nội, các viên linh thạch đã đánh ra cũng thu hồi lại.

Đào Chính thở ra một hơi, kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, thầm nghĩ hài tử này mới nhập môn vài năm nhưng không ngờ đã có được chân truyền của Minh Trụ Phong.

Đang muốn lúc nói chuyện, liền nghe sau lưng có một người vỗ tay tán thán nói:

- Ta xem thành tựu trận đạo của Tiểu Vũ hiện giờ đã có được năm thành của Xương Sư huynh! Không hổ là y bát truyền nhân của sư huynh. Hôm nay có Tiểu Vũ chủ trì đại trận hộ sơn, trận chiến này không lo vậy!

Nhạc Vũ khẽ giật mình, quay đầu lại thì thấy phía xa sau lưng có hai người đang trú kiếm bay đến. Một người trong đó sắc mặt quạnh quẽ, đúng là Y Nguyên Triết, còn người vừa vỗ tay tán thưởng chính là thủ tọa Thích Phụng Tiết của Ngọc Lãm Phong.

Nhạc Vũ vội vàng quay người lại cùng với Đào Chính thi lễ:

- Hai vị sư thúc tổ chạy tới vậy thì Phù Sơn tông cũng không có bố trí gì?

Y Nguyên Triết có chút khúc mắc với hắn nhưng sau đó cũng không muốn quan hệ tiếp tục chuyển biến xấu đi nên chỉ khẽ gật đầu, thái độ ôn hoà. Thích Phụng Tiết lại lắc đầu cười nói:

Bên chỗ chúng ta bày ra một Tứ Tượng tinh tú kiếm trận nhưng lại không có tu sĩ chuẩn Nguyên Anhtọa trấn nên ta thấy nhất thời bọn chúng không có cách gì liền chạy tới. Chỉ là nhân thủ còn lại không mang tới đây, chủ trì kiếm trận bên đó chỉ có bốn người …

Nói đến đây, Thích Phụng Tiết hơi phất tay khiến một khôi lỗi màu vàng nhạt xuất hiện bên cạnh lão. Tướng mạo khôi lỗi này có mấy phần tương tự với Thích Phụng Tiết, ánh mắt lóe lên hồng quang, sau khi xuất hiện không hề có dao động nhưng làm cho người ta một áp lực kỳ dị.

Thấy mọi người đều chú mục vào đây, Thích Phụng Tiết tự phụ cười cười:

Bất quá ta có Kim Tiết khôi lỗi này cũng có thể đối phó bán chuẩn tu sĩ Nguyên Anh. Nếu có thời gian thì với long cốt mà Tiểu Vũ mang về, ta có thể đưa nó đạt đến cấp mười hai.

Nhạc Vũ khẽ nhướng mày, giai vị của khôi lỗi trước mặt áng chừng là cấp mười một, ánh mắt linh động, sắp sửa khai mở linh trí. Có cao thủ như Thích Phụng Tiết khống chế, quả thực nó có thể đánh một trận với tu sĩ chuẩn Nguyên Anh, chiến lực ngang ngửa với một nửa Lưỡng Nghi thất tu kiếm trận. Có khôi lỗi này thì trận chiến hôm nay lại càng nắm chắc.

Thu hồi ánh mắt, Nhạc Vũ nhìn lại phía đông thì thấy Y Nguyên Triết đang kinh dị: - Hoàn Thành Vân Hi! Không ngờ hai người này là người của Phù Sơn tông!

Thích Phụng Tiết cùng Đào Chính nhìn theo ánh mắt của Y Nguyên Triết thì thấy mấy người mặc đạo bào lam sắc đang nhanh chóng tiến đến, sắc mặt đều lộ vẻ ngưng trọng.

Nhạc Vũ không khỏi có chút kinh ngạc:

- Mấy vị sư thúc tổ biết hai người kia?

Ngày đó hắn cảm giác trong lòng đất có ba khí tức cường đại, ngoại trừ Giáo Hải thì chắc chắn còn lại là ba người này. Thích Phụng Tiết điều chỉnh cảm xúc rồi gật đầu: - Biết rõ, người này chính là tán tu nổi danh Bắc Hoang, không ngờ cũng là người của Phù Sơn tông. Nghe đồn trước đây ít năm, tiểu tử Lí Vô Đạo đã đấu qua với Vân Hi, kết quả là bất phân thắng bại, Vô Đạo đã lén bị ăn thiệt thòi. Tuy là chuyện của vài thập niên trước nhưng từ đó cũng có thể thấy được thực lực hai người này, cuộc chiến hôm nay càng thêm khó khăn.

Nhạc Vũ nhếch miệng, hắn vẫn chưa bao giờ cho rằng cuộc chiến hôm nay sẽ nhẹ nhàng. Bất quá Phù Sơn tông lần này có can đảm sớm khởi xướng cường công, quả nhiên là có chút nắm chắc.

Mấy người vận đạo bào lam sắc kia bay đến chỗ đối diện cách Hạ Cơ sơn ba mươi dặm thì dừng lại, sau đó có mấy người đệ tử Phù Sơn tông dắt theo một cái cũi ngọc trôi nổi trên không trung bay tới bên cạnh.

Nhạc Vũ đầu tiên còn không để ý nhưng khi thấy Huống Vân Hoa bên cạnh thì tâm trạng chợt thấy bất an.

Sau đó trong nháy mắt đã thấy Huống Vân Hoa dùng một đạo pháp lực vén rèm chiếc cũi ngọc thì lộ ra bên trong là Nhạc Uyên Hồng đang ngồi bất động. Sau đó hắn cầm thanh huyền binh trong tay, hướng phía Hạ Cơ sơn lớn tiếng nói:

- Không biết Nhạc Phong thủ có chịu ra nói chuyện với ta hay không!

Đồng tử Nhạc Vũ co rút lại thành hình châm, sau đó nỗi cuồng nộ dâng lên cuồn cuộn trong ngực!

Huống Vân Hoa cười khẽ, thanh phi kiếm lơ lửng quanh chiếc cũi, kiếm quang phun ra nuốt vào bất định.

Đồng tử Nhạc Vũ càng đỏ ngầu, hắn hít sâu một hơi ngăn chặn cơn cuồng nộ, trú kiếm ra ngoài Hạ Cơ sơn, lạnh lùng nhìn về phía đối diện:

Ngươi muốn nói gì với ta?.

Huống Vân Hoa nghe vậy, lập tức hơi lộ ra vui vẻ:

- Ta muốn nhạc Phong thủ tự sát, không biết Phong thủ đáp ứng hay không?

Nhạc Vũ trầm mặc nhìn sang Nhạc Uyên Hồng. mấy năm không gặp, vị cao tằng tổ phụ này đã già đi không ít, trên trán chằng chịt vết nhăn, khí thế không giận tự uy đã sớm như tro tàn, ánh mắt vừa phẫn uất lại vừa thương cảm.

- Xem ra không chịu đáp ứng.

Phảng phất như đã dự liệu, Huống Vân Hoa khẽ lắc đầu:

- Xem ra nhân tình tổ tôn các ngươi cực kỳ có hạn. Như vậy trận chiến này thỉnh Phong thủ bó tay như thế nào? Đây là điểm mấu chốt của Phù Sơn tông ta.

Nhạc Vũ vẫn im lặng, đối mặt với Nhạc Uyên Hồng:

Nếu ta không chịu đáp ứng, chắc sẽ để lão tổ Nhạc gia chết trước mặt của ta? Phù Sơn tông các ngươi đối xử với một người từng dốc sức cho tông môn vậy phải không!

-Dốc sức? Ha ha!

Vẻ cười cợt trên mặt Huống Vân Hoa càng thịnh:

Người này tuy có chút công lao nhưng có lý do đáng chết. Tông ta cũng đã phán định hắn phải chịu hình phạt thiên kiếm. Bất quá nếu như Phong thủ chịu nhượng bộ một bước thì tông ta có thể cân nhắc. Quên nói một câu, Nhạc sư huynh của ta hiện giờ chỉ còn thiếu một chút nữa là Kết Đan, lựa chọn thế nào là do Nhạc Phong thủ quyết định!

Toàn bộ Hạ Cơ sơn tĩnh mịch. Y Nguyên Triết sâu kín nhìn về Nhạc Vũ, rất hiếu kì đối với hành động tiếp theo của sư điệt. Mặc dù không muốn thừa nhận, Y Nguyên Triết thực sự biết, trận chiến này nếu không có Nhạc Vũ thì bại cục của Quảng Lăng tông coi như đã định.

Thích Phụng Tiết lại càng nhíu mày, lách mình đi tới bên cạnh Nhạc Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK