- Mẫu thân thật sự không muốn cùng con đi Phù Sơn Tông?
Trước khi cầm lấy chén đũa, Nhạc Vũ cũng không để ý tới quy củ khi ăn cơm không nói chuyện trong nhà, nhướng mày nhìn Nhạc Trương thị:
- Thậ ra những tục sự bên trong tộc, dù bỏ lại cho người khác cũng không ảnh hưởng gì. Sao mẫu thân không cùng con đi cầu tiên đạo?
Đây thật ra là vấn đề phiền não nhất trong thời gian gần đây của Nhạc Vũ, trong vòng tám tháng, hắn đã chiếu cố việc tu hành của Nhạc Trương thị không ít, nhưng vấn đề là Nhạc Trương thị lại không quá để ý tới mấy chuyện này, thế cho nên hôm nay đều dừng lại ở giai đoạn dẫn khí nhập thể mà thôi.
- Mẹ đã ở Nhạc gia thành suốt mười mấy năm, làm sao có thể dễ dàng bỏ lại? Huống chi lấy tư chất của mẹ…
Nói tới đây, Nhạc Trương thị lắc đầu cười khổ. Bà thoáng chần chờ, lại có chút bi thương nói:
- Mẹ nghe Tịch lão nói, người tu chân xem trọng là tư chất, tiếp theo là tiên duyên. Huống chi lão tổ tông của con ở Phù Sơn Tông tình cảnh cũng không được khá lắm, nếu mẹ cùng đi qua, chỉ sợ ngược lại trêu chọc tới phiền toái. Nếu ảnh hưởng tiền đồ về sau của con, như vậy thì càng không tốt!
- Tư chất? Tư chất của Vũ nhi chẳng lẽ mẫu thân còn không rõ ràng sao? Về phần tiên duyên thủ thuật chế thuốc của con cũng là tiên duyên.
Trong lòng Nhạc Vũ căm tức, vì sao Tịch lão lại nói chuyện này với mẫu thân? Nhưng trong lòng hắn cũng chợt hiểu rõ ràng, lão nhân kia chỉ vì có ý tốt.
- Huống chi con đường trường sinh này, nếu một mình con độc hành, trong mấy trăm năm không có thân nhân, vậy cũng không có ý tứ gì. Mẫu thân thật nhẫn tâm nhìn Vũ nhi ngàn năm sau cô tịch một mình? Con đường tu tiên vẫn dạy một chữ “Lữ”, lại có câu thiên hạ không gì bằng chữ “Hiếu”. Mọi người nâng đỡ lẫn nhau, so sánh với một người cô độc vẫn là tốt hơn.
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Nhạc Vũ cũng rõ ràng, với thiên phú của Nhạc Trương thị, trên căn bản không có bao nhiêu cơ hội tranh đấu thắng lợi với người ta. Nhưng nói tới chuyện trong tương lai Nhạc Trương thị có thể giúp được hắn, những lời này tuyệt không chỉ nói trống rỗng. Với khả năng tính toán của mẫu thân, tương lai nếu có chợ tán tu hoặc tương tự như Bắc Hải Tàng Trân Lâu, cũng có thể giúp đỡ hắn thu mua tài vật, thu thập linh dược.
Hắn cũng không có biện pháp, việc tiêu hao khi cường hóa cho Huyền Sát Tiên Thi thật sự là quá lớn. Thông qua việc giao dịch thu thập, cũng là thủ đoạn duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra, về phần biệt phủ Tĩnh Hải Tông, Nhạc Vũ chỉ nghĩ trong lòng mà thôi. Nếu thật sự dễ dàng tìm được một nơi như vậy, biệt phủ Tĩnh Hải Tông cũng không trở thành bí mật suốt sáu trăm năm của Bắc Mã Nguyên, cho đến khi linh lực hoàn toàn hao hết.
Trong lòng Nhạc Trương thị mới động tâm, nói ra lời trong lòng bà không dám mong cầu trường sinh cũng là chuyện giả dối, sở dĩ bà cự tuyệt là vì sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của Nhạc Vũ mà thôi. Mà theo lời Nhạc Vũ, bản lĩnh của hắn ở phương diện chế thuốc Nhạc Trương thị hiểu được rất rõ, dù một người đã hơn ba mươi tuổi như bà tu vi còn chưa đạt tới cấp võ sư, nhưng lại có thể qua mặt những người trong Nhạc gia thành đột phá tới tiên thiên, ít nhất trong phạm vi Bắc Mã Nguyên không ai có thể sánh kịp.
Nhưng suy nghĩ một lúc, Nhạc Trương thị lại lắc đầu:
- Mẹ xem chuyện này ngày sau hãy nói, chờ khi con có thể đứng vững gót chân ở Phù Sơn Tông, chúng ta lại đi cũng không muộn.
Nhạc Vũ thoáng suy ngẫm, sau đó chỉ đành buông tha. Thật ra theo như ý nghĩ của hắn, trực tiếp đem Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến và Lâm Trác đưa luôn tới Phù Sơn Tông, mặc dù tạm thời không cách nào nhập môn, nhưng có thể tiện lợi cho hắn chiếu cố.
Chẳng qua ý niệm này cuối cùng lại bị Nhạc Trương thị trực tiếp bác bỏ. Chiếu cố muội muội cùng huynh đệ cũng không có gì sai, nhưng cũng nên có hạn độ.
Một là nếu để cho người khác biết được, nhà bọn họ có được nhiều người đạt tới tiên thiên như thế, cũng không phải là chuyện tốt. Trong lòng Nhạc Trương thị hiểu rõ con mình, tuy y thuật cùng chế thuốc thật lợi hại, nhưng lại không say mê trong công việc này. Nếu bị tiêu hao quá nhiều thời gian trong chuyện này, ngược lại sẽ chậm trễ việc theo đuổi của hắn. Vì vậy ngay cả Lâm Trác cùng Nhiễm Lực đã là tiên thiên cường giả, Nhạc Trương thị cũng làm chủ che giấu với gia tộc. Duy chỉ có Tịch Nhược Tĩnh có chút làm cho bọn họ cảm thấy bất đắc dĩ. Nhưng lão nhân này cũng không phải kẻ lắm miệng, lại có chuyện cầu Nhạc Vũ, cũng không cần phải quá mức lo lắng.
Nhưng lý do chủ yếu nhất làm cho Nhạc Trương thị quyết định như thế, chính là tình hình bên phía Phù Sơn Tông tựa hồ cũng không được lạc quan.
Nhớ tới chuyện này, chân mày Nhạc Vũ không khỏi cau lại lo lắng. Nhạc Trương thị nói cũng đúng. Chờ sau khi hắn có được căn cơ tại Phù Sơn Tông, khi đó tự nhiên có thể đem mẫu thân cùng mấy người Nhiễm Lực đưa vào trong sơn môn. Dù sao sau khi hắn rời đi, cũng sẽ lưu lại đầy đủ dược vật cho họ sử dụng. Hơn nữa từ biệt phủ lấy được mấy bộ sách trụ cột, có thể cung cấp cho họ học tập trước cảnh giới Ngưng Dịch kỳ. Ở đoạn thời thời gian này có thể nhân cơ hội trầm ổn căn cơ, ngày sau cũng sẽ có chỗ tốt.
Kế tiếp cũng không còn ai nói chuyện, Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực và Lâm Trác chỉ cúi đầu ăn cơm. Mặc dù trên bàn ăn thật yên lặng, lại tràn ngập nỗi buồn ly biệt cùng nhu tình.
Nhạc Trương thị chỉ gắp vài miếng liền đặt chén đũa xuống, sau đó lại mỉm cười nhìn mọi người. Đầu tiên bà nhìn Nhạc Vũ, lại đưa mắt nhìn sang Nhiễm Lực cùng Lâm Trác. Tuy nói lão thiên gia đã sớm bắt bà phải để tang chồng, nhưng cũng không bạc đãi bà, con ban cho bà mấy đứa con ngoan ngoãn. Ngoại trừ Nhạc Vũ cùng Băng Thiến, hai hài tử như Nhiễm Lực cùng Lâm Trác cũng làm cho bà càng nhìn càng vui vẻ.
Buổi tối mãi đến khi quay trở về phòng mình, trong lòng Nhạc Vũ vẫn có chút ít bất an. Trong lòng hắn miên man suy nghĩ, khi thì nghĩ tới Phù Sơn Tông, khi lại là vết rách trong U Thông Định Minh Châu. Cho đến thật lâu sau mới bình định lại tâm tình, bắt đầu buổi tu hành như thường ngày.
Triển khai nội thị, Nhạc Vũ trực tiếp tìm tới vị trí đan điền. Ngũ Hành Phù Trận hình cầu nơi này, vẫn chẳng khác gì ngày thường. Chẳng qua từ sau khi sử dụng Thanh Linh Ngọc Dịch những chân khí lưu xuẩn xuẩn muốn động, đôi khi nhiễu loạn kia hôm nay lại ngoan ngoãn bị hắn nắm trong tay, thuần phục lưu động bên trong đan điền cùng tĩnh mạch. Đây là thành quả trong tám tháng của Nhạc Vũ, cơ hồ tiêu hao hơn phân nửa tinh lực của hắn trong phương diện tu luyện. Ít nhiều mạnh hơn trước kia được một chút, hơn nữa càng thêm tinh thuần hơn.
Giờ phút này Nhạc Vũ lại ngưng kết một tổ Ngũ Hành phù triện ngay bên ngoài Ngũ Hành Phù Trận. Sau khi Sơ Tam lên cấp, Ngũ Sắc Thần Quang quả nhiên lại có biến hóa căn bản, ban đầu bên trong ba trăm Ngũ Hành phù triện, lại bao trùm thêm một tầng phù văn tới sáu trăm. Mặc dù nói thần thông vẫn có tác dụng như ngày thường, nhưng uy lực đã khác biệt như trời với đất so với dĩ vãng. Nếu mấy tháng trước Sơ Tam có được năng lực như bây giờ, ngày đó bên trong biệt phủ khi đối mặt Mục Hi Ngọc cũng không tới mức phải mạo hiểm đến như vậy.
Lẽ ra đối với việc này Nhạc Vũ nên cảm thấy vui mừng mới đúng, nhưng làm cho hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ chính là mặc dù hắn ghi chép lại được những phương thức vận chuyển của phù văn, nhưng vô luận hắn làm sao nếm thử, đều không thể ngưng kết được thêm một tổ Ngũ Hành phù triện nào bên ngoài Ngũ Hành Phù Trận có sẵn.
Vào hôm nay, hắn cũng gặp phải thất bại mà chấm dứt. Đầu tiên Nhạc Vũ thật cẩn thận ngưng kết một tổ năm phù triện, sau đó điều khiển chúng, nối kết với Phù Trận kia. Nhưng khi hắn tản mát sự khống chế, nhưng phù triện lại tiêu tán vô tung.
Thấy tình hình như thế, Nhạc Vũ cũng không còn cảm thấy thất vọng, nhưng không khỏi cau mày. Từ ban đầu hắn đã sớm chú ý tới, bên ngoài Phù Trận cũng có sơ hở, ngay khi thu tiến chân khí, cũng liền có liên lạc vô cùng huyền diệu đối với Đại Hỗn Nguyên ngũ hành chân khí. Mà ngưng kết phù triện tầng ngoài, luôn có liên lạc với chân khí Đại Hỗn Nguyên như thế.
Nhưng đáng tiếc chính là, tuy hắn biết rõ vấn đề nơi nào, vẫn không hề có chút tiến triển về phương diện này.
- Chẳng lẽ nói là do Đại Hỗn Nguyên Chân Khí của mình chưa được đầy đủ?
Nhạc Vũ nội thị toàn thân trên dưới, sau đó lắc đầu cười khổ. Lượng chân khí hiện tại trong cơ thể hắn, so sánh với mấy tháng trước căn bản không có biến hóa gì quá lớn. Vẫn do Phù Trận chiếm cứ ước chừng sáu thành rưỡi, mà chân khí toàn thân có thể sử dụng chỉ chừng ba thành rưỡi. Mặc dù hắn thật sự có thể thành công, cũng không có được chân khí dư thừa có thể cung cấp cho Phù Trận, lời giải thích như vậy cũng có thể nói thông qua.
Thật ra hắn còn một ý nghĩ khác, đó chính là đồng thời ngưng kết ra hai mươi tới năm mươi phù triện, tiến hành nối tiếp với Phù Trận. Nhưng làm như thế, lượng tính toán của hệ thống phụ trợ trí năng thật quá lớn, hơn nữa phương diện khống chế lại yêu cầu cực cao, hiện tại hắn vốn không thể làm được.
Thời gian kế tiếp, Nhạc Vũ lại thử thêm vài lần.
Ngay sau mấy lần liên kết đều thất bại, trong lòng Nhạc Vũ bắt đầu nóng nảy lên. Cuối cùng hắn dứt khoát buông tha, ngược lại bắt đầu tu luyện như bình thường.
Tàng thư trân quý bên trong biệt phủ có rất nhiều, trong đó có một quyển gọi là Tiên Thiên Đại Hỗn Nguyên Công, kể từ sau Dẫn Khí kỳ, đây là phương pháp tu tập phần Hỗn Nguyên Công tiếp theo. Nhạc Vũ xem sơ qua, bất quá chỉ có thêm vài lộ tuyến kinh mạch chảy qua, xa không bằng sự thần diệu của Ngũ Sắc Thần Quang hôm nay.
Kể từ khi Phù Trận hình cầu đầu tiên được hắn bổ túc đầy đủ toàn bộ, Nhạc Vũ liền phát hiện, mặc dù bình thường hắn không cố ý dụng công, nhưng Phù Trận cũng sẽ tự bản thân tạo thành một lộ tuyến tuần hoàn bên trong cơ thể hắn, phàm là những kinh mạch liên quan tới ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ đều được lưu thông.
Khiến người ta vô cùng kinh dị chính là, lộ tuyến này so sánh với kinh mạch trong cơ thể Sơ Tam lại có ít nhất tám phần tương tự. Tuy vô cùng phức tạp, hao tốn thời gian rất nhiều, nhưng khi Nhạc Vũ trong một lần ngẫu nhiên trích dẫn đường chân khí ở nơi này tiến hành tuần hoàn, đi qua một vòng, hiệu quả còn vượt qua cả Tiên Thiên Đại Hỗn Nguyên Công tới gấp đôi. Mà ở phương diện tẩm bổ cùng khuếch trương kinh mạch hàng ngày, cũng vượt hơn xa.
Đã có phương pháp này, ngay cả kẻ ngốc cũng biết nên làm sao lựa chọn. Nhạc Vũ dứt khoát hoàn toàn khải dụng tu tập Đại Hỗn Nguyên Công, hoàn toàn đổi lại con đường hành công. Mà chân khí hôm nay trong cơ thể hắn, mặc dù còn mang theo vài phần tính chất của trước kia, nhưng cũng không thể hoàn toàn xem là Đại Hỗn Nguyên Chân Khí. Vô luận là cường độ hay liên lạc với thiên địa linh khí đều đề cao thật lớn.
Chỉ làm người tiếc nuối chính là, Dịch Nguyên đan trong ngày thường có thể giúp đỡ hấp thu chân nguyên thật khả quan, cho tới bây giờ lại như muối bỏ biển. Tuy có được pháp môn tuyệt hảo tu luyện, nhưng tiến triển vẫn chậm chạp không nhanh!