Mục lục
[Dịch] Quân Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật giống tình hình áp lực trên đỉnh Côn Luân sơn, trong Tây Hải Long Cung lúc này mọi người đều biến thành tĩnh mịch, trên mặt tràn đầy vẻ chấn kinh ngạc nhiên vô tận.

Bên trong Long Vương Điện khổng lồ, Tây Hải Long Vương Ngao Khuê ngồi trên kim ỷ, bên cạnh là Vương Hậu Ngao Lâm.

Mà hai bên trái phải có hơn trăm vị Long tộc tu sĩ đều mặc bào phục quan chức Thiên Đình, tử bào miện phục.

Bên trong điện mặc dù nơi nơi giăng đèn kết hoa đỏ rực, khung cảnh như tiệc mừng, nhưng giờ phút này sắc mặt mọi người đều vô cùng quái dị, thật lâu không vang tiếng động, ngay cả hai người ngồi trên kim ỷ cũng là như thế.

Ngao Nhuận vốn là Đại La Kim Tiên thành danh đã lâu, thống ngự Thủy tộc Tây Hải đã suốt mấy vạn năm.

Hắn nổi danh trầm ổn, dù trời có sập xuống cũng có thể không chút dao động.

Nhưng giờ phút này sắc mặt hắn tràn đầy vẻ âm tình bất định, vừa kinh dị vừa hưng phấn, còn ẩn chứa dáng vẻ chán nản.

Ngao Lâm ngồi bên cạnh, trong mắt lóe tinh mang, ngoại trừ chấn kinh lại mang theo vài phần phấn khởi vui sướng.

Bên trong điện phủ sau một lúc yên tĩnh thật lâu, lại vang lên thanh âm ồn ào xôn xao không ngừng.

Mấy trăm đầu chân long Thái Ất Chân Tiên cảnh đều đang nghị luận sôi nổi.

- An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương Uyên Minh lại chính là Huyết Lục thiên quân Nhạc Vũ! Hai người này lại chính là một người…

- Tuyệt đối không thể nào! Nhạc Vũ chỉ mới phi thăng chưa tới hai trăm năm, mới tu hành được bao lâu? Như thế nào có tài hoa như vậy?

- Từ miệng mấy vị thái cổ Kim Tiên đã nói, còn sai lầm sao! Nhạc Vũ cũng đã tự mình thừa nhận, lần này hắn thi triển Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang, còn không phải loại thần thông đại pháp mà hắn thường dùng đó sao?

- Lợi hại a lợi hại! Đem Thiên Đình cùng Xiển Tiệt nhị giáo, thậm chí cả phương bắc Yêu tộc toàn bộ đều tính kế bên trong! Lại lập nên cơ nghiệp cái thế, độc quyền phương bắc! Danh vị An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương đã trở thành danh xứng với thực!

- Một thân thần thông pháp lực của người này cũng thật tột đỉnh. Trong tay có Hồng Mông Khí, bản thân có vô thượng thần thông. Một trận chiến Các Linh sơn chỉ dùng một kiếm liền tru diệt Côn Bằng! Thượng cổ yêu sư kia là nhân vật lợi hại bực nào, lại bị vẫn lạc dưới kiếm người kia…

- Nghe nói kiếm quyết tru diệt Côn Bằng được người gọi là kiếm quyết bị thương thiên đố kỵ, vốn không nên tồn tại trên đời. Hôm nay danh truyền hồng hoang, vô số nhân vật Chuẩn Thánh đều đang đàm luận!

- Hắc! Truyền thuyết của người kia không chỉ như thế. Ta nghe nói vị An Thiên Huyền Thánh đại đế kia, từ lúc ở trong Long mộ đã đánh bại Hạo Thiên, bản thân lại có Tổ Long máu huyết, còn có Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp tung hoành thiên hạ năm xưa của Long tộc ta, đã hiện nhân thế!

- Tê! Ngoài Ngũ Sắc Thần Quang còn có Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp sao? Vậy còn gì nữa?

- Lần này một khối hóa thân của Mạnh Chương thần quân cũng đang ở phương bắc, có lời đồn đãi, thần quân muốn tôn người này trở thành Long tộc đại đế…

- Long tộc đại đế? Hành động này chỉ sợ có chút không ổn đi? Huyết Lục thiên quân tuy có Tổ Long huyết mạch, nhưng dù sao cũng là Nhân tộc…

- Có gì không ổn? Vị đại đế kia cũng chưa chắc chịu nguyện ý gánh vác nhân quả của Long tộc chúng ta! Tây Hải Chân Hoa công chúa đã sớm cùng thiên quân kết thành phu thê, một khi thiên quân trở thành Long đế, Tây Hải Long tộc chẳng phải trấn áp toàn thể Long tộc hay sao?

- Nói tới Bắc Hải Long Vương Ngao Thuận, hiện giờ cũng đã trở thành thần tử dưới Bắc Hải đế đình, dốc sức dưới trướng Huyền Thánh đại đế…

Thanh âm nghị luận sôi nổi không dứt, vẻ mặt Ngao Khuê cũng biến thành vô cùng phức tạp.

Hắn nhớ rõ hơn trăm năm trước, Ngao Tuệ theo Nhạc Vũ xa chạy cao bay, cũng là cảnh tượng như hôm nay, trong ngày chúc thọ của hắn toàn bộ Long tộc tôn thất tề tụ một chỗ, nhưng những lời nói ra lại vô cùng khó nghe, làm phu thê hắn không sao chịu nổi.

Nếu không phải uy vọng của hắn trấn áp nhiều năm, không người nào dám quá phận, chỉ sợ vị trí Long Vương đã sớm bị người lật đổ.

Ngao Lâm từ đầu tới cuối vẫn là vẻ mặt hăng hái, nghe được lời bàn tán có vẻ vô cùng vui vẻ hưng phấn, chỉ là cố gắng đè nén chưa từng thể hiện lên trên mặt.

Đặc biệt khi nghe được có người nghị luận Ngao Tuệ, nét mặt càng thêm tỏa sáng.

Thẳng đến khi thanh âm bàn tán ồn ào trong điện dần dần ngừng lại, Ngao Khuê mới ho khan một tiếng, khiến thanh âm ồn ào lập tức ngừng bặt.

Quét mắt nhìn mọi người trong điện, Ngao Khuê thản nhiên mở miệng:

- Nghĩ đến việc của An Thiên Huyền Thánh đại đế chư vị dĩ nhiên đã biết được! Người này năm xưa cùng nữ nhi của ta trở thành song tu đạo lữ. Bởi vì chuyện của Lan giáo, cuối cùng phải vong mệnh thiên nhai. Hiện giờ người kia không ngờ đã thành tựu bá nghiệp, thân phân tự nhiên cũng đã hoàn toàn khác hẳn. Tâm ý của quả nhân muốn thừa nhận hôn sự giữa hắn cùng Chân Hoa, chư vị nghĩ như thế nào?

- Điện hạ sớm nên làm như thế!

Tiếng nói của Ngao Nhuận vừa dứt, ở ghế bên trái phía trên điện liền có một vị lão nhân đứng ra, mắt như chuông đồng, thần tình uy nghi, râu tóc bạc trắng, giờ phút này lại dõng dạc nói:

- Nhạc Vũ đã cùng Chân Hoa trở thành song tu đạo lữ, chính là rể của Tây Hải Long tộc ta. Kỳ thật điện hạ là phụ thân của Chân Hoa, những năm qua phải nên dốc sức giúp đỡ hắn một phần mới phải! Ta nghe nói tính tình Huyết Lục thiên quân Nhạc Vũ xưa nay trọng nghĩa trọng tình, chỉ nhận chút ân tình của Hậu Thổ, đã trợ giúp nương nương thành thánh. Nếu có thể làm cho vị bệ hạ kia thiếu ân tình của Tây Hải chúng ta sẽ là một chuyện vui lớn! Đáng tiếc…

Trong lời nói của hắn tràn đầy vẻ tiếc hận vô hạn, Ngao Khuê không khỏi giật mình thất thần, lão nhân kia tên là Ngao Quân, là trưởng lão Tây Hải Long tộc, cũng có tu vi Đại La Kim Tiên cảnh giới.

Nhưng hắn nhớ rõ hơn trăm năm trước người này từng chỉ trích hắn có nhi nữ không biết dạy dỗ, dung túng nữ nhi trêu chọc phiền toái lớn cho Long tộc, thái độ hết sức cứng rắn.

Nhưng thái độ lần này đã hoàn toàn khác xa lúc trước.

Nhưng Ngao Quân vừa dứt lời, bên dưới lại có người chợt hừ lạnh một tiếng.

- Thừa nhận hôn sự? Chẳng lẽ muốn gây tai họa rắc rối cho Long tộc chúng ta? Huyết Lục thiên quân tuy thanh thế cường thịnh, nhưng Tây Hải chúng ta lại nằm cạnh Côn Luân. Một khi chọc giận Xiển giáo…

Bên trong đại điện lập tức yên lặng, so sánh mà nói thanh danh An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương tuy chấn triệt hồng hoang, nhưng dù sao cũng không sánh bằng vị Đạo tổ thánh nhân trên đỉnh Côn Luân sơn.

Nhưng ngay sau đó một vị thiếu niên vẻ mặt lười nhác ngồi đối diện Ngao Quân đột nhiên bật cười một tiếng.

- Thừa nhận hay không lại có gì khác nhau? Hiện giờ không chỉ là việc của Chân Hoa công chúa cùng Huyết Lục thiên quân, từ khi Mạnh Chương thần quân ra tay trợ giúp hắn ổn định phương bắc, Long tộc chúng ta đã không thể dứt khoát được quan hệ với hắn. Có một câu nhất vinh cùng vinh, nhất tổn cùng tổn! Ngoài ra ta nghe có người nói, nghe đồn Huyết Lục thiên quân đã có được chín đầu cự long mười tám trảo, Thiên Đế mệnh cách! Không hề thua kém Đế Tuấn năm xưa! Mở phương bắc, tu bổ thiên địa, một thân vị nghiệp đã vượt trên Tam Hoàng, đã cùng kề vai với Hạo Thiên, chỉ đứng sau vài vị Đạo tổ…

Mí mắt Ngao Nhuận chợt nhảy dựng, người này tên là Ngao Điển, cũng là Kim Tiên trưởng lão, mà trăm năm trước thích nhất chính là châm ngòi thổi gió.

Mấy trăm đầu chân long trong điện nghe vậy sắc mặt đều kịch biến.

- Thiên Đế mệnh cách? Điều này ta lại chưa từng nghe nói!

- Không kém hơn Đế Tuấn? Chẳng phải nói đế khí của vị thiên quân này còn vượt hơn Hạo Thiên?

- Làm sao có thể đánh đồng? Cuộc chiến tại Đào sơn, Hạo Thiên ngay cả thân muội cũng không thể bảo hộ, ra tay đánh lén cũng không thể làm tổn thương Huyết Lục thiên quân. Ngược lại còn bị hao tổn vài tam thi pháp thân của mấy vị Chuẩn Thánh, mặt mũi mất hết, uy nghiêm không còn. Thiên Đế khí vận chỉ sợ ít nhất phải tiêu giảm ba thành!

- Có mệnh cách như vậy, có vị nghiệp như thế. Chỉ sợ dù mạnh như Nguyên Thủy cũng không dám vọng động. Tây Hải chúng ta có thể được bảo hộ!

- Hắc! Thiên Đình suy bại, Hạo Thiên đế khí tiêu giảm, phương bắc đế đình thanh thế thịnh vượng…

Ngao Điển lại cười, sau một lúc mới mở miệng:

- Nếu theo ta thấy chỉ thừa nhận hôn sự còn xa xa chưa đủ! Tộc của chúng ta phải giống như Bắc Hải, cùng nhau dốc sức dưới trướng vị đại đế kia mới phải!

Nghe được lời này kể cả Ngao Lâm ai ai cũng cảm thấy kinh ngạc.

Ngao Khuê chợt cau mày, mắt lộ suy tư, Tây Hải Long tộc vốn là cấp dưới của Thiên Đình, nhưng con rể của hắn nếu là Long đế vị cách, tứ hải ngũ hổ, toàn bộ Long tộc trong thiên hạ tự nhiên phải cúi đầu xưng thần!

Sau cuộc chiến Đào sơn, thế lực Thiên Đình ở phương tây đã mất hết, cũng không cần quá kiêng kỵ, sẵn sàng góp sức cho phương bắc cũng có thể làm được.

Nhưng hắn vẫn cảm giác việc này còn nên tiếp tục cẩn thận cân nhắc lại một phen.

Còn đang trầm ngâm, ngoài cung bỗng nhiên vang lên thanh âm thật lớn.

Tâm thần Ngao Khuê vừa chợt tỉnh, đưa mắt nhìn về nơi xa. Chỉ nghe bên ngoài cửa cung truyền vào thanh âm một nữ tử:

- Côn Luân Tây Vương Mẫu tọa hạ đệ tử Linh Hoa, đặc phụng sư mệnh tới đây, chúc mừng thọ nguyên chín vạn tám ngàn ba trăm năm tuổi của Tây Hải Long Vương!

Trên mặt Ngao Khuê nhất thời cứng ngắc, mà trong mắt mọi người trong điện phủ đều tràn ngập vẻ khó tin.

Đại thọ bao năm qua của Tây Hải Long Vương đều kinh động Tây Hải. Nhưng ngoại trừ một ít yêu tiên Thủy tộc đến chúc mừng, những vị đại năng chân chính của phương Tây lại có ai đi để ý tới?

Tây Vương Mẫu là thượng cổ Kim Tiên, vốn là người đứng đầu thiên hạ nữ tiên! Nhân vật bực này lại có thể sai khiến đệ tử tới chúc thọ cho Tây Hải Long Cung Ngao Khuê?

Thật sự là chuyện lạ chưa từng xảy ra tại Tây Hải Long tộc!

Ngay sau đó trong đầu mọi người đều hiện lên cùng một ý niệm.

Hay là bởi vì Huyết Lục thiên quân Nhạc Vũ?

Nữ tiên bên ngoài cung cao giọng chúc mừng xong, cũng không đi vào cửa cung, vẻ mặt cung kính đứng bên ngoài chờ đợi.

Theo sát phía sau lại thêm hai đạo quang hoa trước sau hạ xuống, lại đồng dạng một tiếng hô lớn:

- Thái Hư chân nhân tọa hạ đệ tử Đàm Linh Tử, phụng mệnh tiến đến mừng thọ. Cung chúc Long Vương ký thọ vĩnh xương!

Ngay sau đó cũng vang lên tiếng cười của một đồng tử:

- Vạn Thọ sơn Trấn Nguyên đại tiên đệ tử Thanh Phong, tiến đến thay mặt sư tôn chúc thọ! Đặc dâng một Nhân Sâm Quả làm lễ vật mừng thọ!

Bên trong Long Vương Điện, tất cả mọi người đều đã ngừng thở.

Thái Hư chân nhân Xích Tùng Tử, Vạn Thọ sơn Trấn Nguyên đại tiên, trong đó vô luận là vị nào cũng muốn vượt qua Tây Vương Mẫu. Là nhân vật đỉnh cấp trong hồng hoang, chỉ kém mấy vị Đạo tổ.

Mà lễ vật Nhân Sâm Quả càng làm người cảm thấy vô cùng phức tạp.

Từ suốt mấy vạn năm sinh ra, nhân vật như bọn họ đừng nói là được hưởng qua Nhân Sâm Quả, dù là nhìn thấy cũng chưa từng được thấy qua lần nào.

Hơi thở của Ngao Khuê cũng biến thành dồn dập.

Sau một lúc lâu sau, tâm tình hắn mới dần dần bình phục, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng phức tạp, mang theo khổ sáp hòa lẫn vui vẻ.

Lần này nữ nhi Chân Hoa của hắn đúng là tìm được một người con rể thật tốt cho hắn, trăm năm trước khi Ngao Tuệ kiên quyết cùng bỏ trốn với người nọ, chính mình làm sao từng nghĩ qua sẽ có một ngày như hôm nay?

Hắn đang muốn đứng lên, đồng tử Ngao Khuê đột nhiên co rụt lại, thất thần nhìn ra ngoài cung.

Chỉ thấy hai mặt nam bắc bên ngoài lại có một đạo quang hoa xa xa lắng xuống.

Người ở phương nam, độn quang thất thải, xác nhận chính là một vị Bồ Tát tôn sư của Tây Phương Giáo. Một vị khác đến từ phía mặt bắc, kim sắc độn quang soi sáng cả đáy biển.

Người bên trong chính là Hoàng Long chân nhân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK