Khi trong tầm mắt không còn nhìn thấy hình ảnh một con điêu nào, Nhạc Vũ rốt cục buông cây cung trong tay xuống, giờ khắc này mặt đất dưới chân hắn chỉ còn lại mười hai mũi Hồng Mi Ưng Cốt tiễn.
Nhạc Vũ cũng lười thu hồi lại mấy mũi tên, hắn lại gõ gõ vào dây cung của Bích Triều cung, lắng nghe thanh âm vi vu của nó. Vừa rồi hắn tổng cộng bắn ra mười bốn mũi tên, ngoại trừ chín mũi trước chính xác tinh chuẩn, năm mũi tên sau bắt đầu xuất hiện sai lầm nho nhỏ, thậm chí ngay cả hệ thống phụ trợ trí năng của hắn cũng khó thể điều tiết tính toán khống chế.
Cây cung này là cung tốt, đáng tiếc tuy lực bắn thật mạnh, nhưng vì thế cũng phải bỏ ra không ít sức lực. Đặc biệt khi phải liên tục bắn cung, sẽ rất dễ dàng xảy ra vấn đề.
Lắc đầu cười, Nhạc Vũ đem bao tay cùng phần bảo vệ ngón tay trao trả cho Nhạc Duẫn Kiệt.
- Bá phụ đại nhân, dây cung này tựa hồ có chút hơi lỏng, kính xin ngài giúp ta tìm người tu sửa lại. Hơn nữa trong vòng nửa năm, ta muốn lấy đầu người của Tấn Húc!
Nhạc Duẫn Kiệt cau mày nhìn cây cung màu ngọc bích trong tay, chợt mỉm cười, tiện tay ném cho Nhạc Lâm đang đứng bên cạnh. Uy lực của Bích Triều cung tuy không tệ, nhưng đối với tài nghệ bắn cung kinh người mà Nhạc Vũ vừa biểu diễn, chẳng qua chỉ là món đồ chơi của hài tử, thật sự không quá xứng đôi.
Giờ phút này trong lòng hắn đã hiện ra một dãy danh sách những cây cung ở trên Bắc Mã Nguyên, nghĩ thầm lần này cho dù tốn hao vạn kim táng gia bại sản, cũng phải đi giúp Nhạc Vũ mua một cây cung thật tốt đem về, bên trong gia tộc vốn có một cây cung như thế, chẳng qua trước kia không người nào có tư cách sử dụng mà thôi.
Ngoài một ngàn hai trăm bước vẫn có thể bắn một mũi tên xuyên đồng vô cùng tinh chuẩn. Nhạc Duẫn Kiệt thầm nghĩ nếu Nhạc Vũ có thể có được cây đại cung hai mươi hai thạch lực trong tay, chỉ sợ trên đời này bất kỳ cường giả nào ngoài thiên tiên trở xuống, chỉ sợ sẽ không thể chạy khỏi mũi tên bắn lén.
Nghe truyền thuyết ở phía nam Trung Nguyên Châu, đã chế tạo ra loại nỏ có thể sử dụng lên tới ba mươi thạch dành cho võ giả địa giai. Nếu vật kia rơi vào trong tay Nhạc Vũ, lại phối hợp với bí phù do Trận Phù sư đặc chế, sẽ có hiệu quả như thế nào?
Kế tiếp thu lấy thi thể của Thiết Vũ Điêu, loại cự điêu này mặc dù khi xoải cách rộng tới hơn hai mươi thước, nhưng toàn bộ thân thể cân nặng bất quá chỉ được hơn tám trăm cân nặng mà thôi. Chỉ cần buộc lên sau lưng ngựa là có thể dễ dàng mang về.
Đợi đến khi thu thập toàn bộ thi thể chim điêu một chỗ, mọi người đối với tài bắn cung của Nhạc Vũ càng thêm có ấn tượng trực quan. Mười bốn mũi tên, không có chỗ nào không trúng mục tiêu yếu hại. Tuy không đến nỗi gọi là thần tiễn như trong truyền thuyết, một mũi tên hạ hai chim khoa trương như vậy, nhưng khi nghĩ tới khoảng cách kinh người, lại càng làm cho người ta có cảm giác kinh hãi.
- Tên tiểu tử ngươi, hôm nay coi như làm được một chuyện tốt!
Ngay khi tất cả mọi người còn đang bận rộn thu thập xử lý thi thể Thiết Vũ Điêu, Nhạc Lâm thừa dịp này đi tới bên cạnh Nhạc Vũ cười nói.
- Mẹ của ta nói, chuyện của Tấn Húc ngươi cứ tùy ý mà làm. Bên chỗ phụ thân ta, tuyệt đối sẽ không làm gì ngươi…
Trước đó Nhạc Vũ còn tưởng rằng đường huynh muốn nói tới chuyện mình vừa bắn chết những con Thiết Vũ Điêu kia. Nhưng nghe được câu cuối cùng, liền hiểu ra. Thì ra phu thê phụ tử gia đình nhỏ này, cũng không phải một lòng, Nhạc Lâm đang có ý nghĩ sẽ làm chỗ dựa cho mình.
Bất quá nghĩ lại cũng thật khó trách, trên đời này giữa những thê thiếp chung một trượng phu, tuyệt sẽ không có sự hòa thuận chân chính bên trong.
Nhạc Vũ bật cười, tiếp tục dùng dây thừng buộc thi thể một con điêu lên sau lưng ngựa của mình.
Mà trong lòng Nhạc Lâm lúc này cũng có chút tư vi chán ngán thất vọng. Hắn biết mặc dù không có những lời kia của mình, Nhạc Vũ cũng sẽ không nhượng bộ cho phụ thân của mình. Hiện tại cho dù đường đệ này của hắn muốn lập tức đánh chết cha con Tấn Húc, phụ thân hắn hơn phân nửa sẽ không ngăn trở.
Chợt nghĩ đến tài bắn cung vừa rồi của Nhạc Vũ, vẻ mặt Nhạc Lâm lại càng cực kỳ phức tạp. Nghĩ thầm nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ sợ cả đời này hắn chỉ có mạng bị vị đường đệ này khi dễ.
Trên đường trở về thành, tất cả mọi người lâm vào một trận trầm mặc thật lâu. Bao gồm cả Nhạc Duẫn Văn cũng không nói chuyện, chẳng qua thỉnh thoảng hữu ý vô ý đưa mắt quét về phía Nhạc Vũ đang đi sau đội ngũ, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên cùng sợ hãi mơ hồ. Hắn đều đang tự hỏi trong lòng, nếu khoảng cách lẫn nhau khoảng năm mươi thước, như vậy hắn có thể thoát chết dưới mũi tên của Nhạc Vũ hay không?
Trên mặt Nhạc Duẫn Kiệt từ đầu chí cuối tràn đầy nụ cười. Đối với tâm tình của đệ đệ cùng các bộ hạ giờ phút này, thật ra hắn cũng hiểu được một chút. Nhưng Nhạc Duẫn Kiệt không hề để ý, biết những tộc nhân còn chưa cách nào tiếp nhận được sự thật trong thời gian ngắn ngủi như thế mà thôi. Hơn nữa giờ phút này, nỗi vui mừng trong lòng họ cũng tuyệt đối vượt hơn lòng kiêng kỵ.
- Vũ nhi, ngươi có biết về Vân Cốc?
- Vân Cốc? Ý của bá phụ là nói Vân Mộng thành ở phía nam cách Nhạc gia thành một ngàn hai trăm dặm đó sao?
Nhạc Vũ nhíu mày, nhớ lại tình hình về Vân Mộng thành. Nếu như nói đệ nhất đại địch suốt mấy trăm năm qua của Nhạc gia thành chính là Đạm Vân thành, như vậy Vân Mộng thành tuyệt đối được xưng là đại địch thứ hai của Nhạc gia thành. Thậm chí ở một góc độ nào đó mà nói, mâu thuẫn giữa hai dòng họ còn vượt cả Đạm Vân thành.
Mà Vân Cốc trong miệng Nhạc Duẫn Kiệt chính là cơ địa xây thành trì của Vân Mộng thành. Địa hình cực kỳ tương tự như Nhạc gia cốc, chẳng qua ruộng tốt trồng trọt lại ít hơn, chỉ ước chừng năm mươi lăm vạn mẫu mà thôi.
Nhưng ngay khi Vân Mộng kiến thành, thời gian ít nhất sớm hơn Nhạc gia thành ngàn năm, phát triển bên ngoài cốc vượt xa bọn họ. Trên thực tế nếu không phải tòa đại thành kia trải qua nhiều năm tự hao tổn, hẳn còn phải vượt xa bọn họ nhiều lần.
Nếu đúng như lời Nhạc Duẫn Văn đã nói, có thể thôn tính được địa phương kia, như vậy đại biểu cho ý nghĩa không chỉ giải quyết tình huống ruộng cày của gia tộc khan hiếm, thậm chí có thể nói cơ nghiệp ngàn năm kiên cố tương lai của Nhạc gia cũng sẽ nhất phi trùng thiên.
- Chính là Vân Mộng thành!
Giục ngựa đi sóng vai với Nhạc Vũ, nụ cười trên mặt Nhạc Duẫn Kiệt dần dần thu liễm, từ từ chuyển thành ngưng trọng. Giờ phút này hắn hoàn toàn không còn bãi cái giá của một vị tộc trưởng, vô luận thần thái trò chuyện, đều phảng phất như đã xem Nhạc Vũ là một người có thể ngang hàng thương lượng đại sự.
- Vũ nhi, ước chừng ngươi còn không biết, thật ra ba trăm năm trước nhà ta đã chuẩn bị gồm thâu những đất đai thành trấn xung quanh. Chỉ vì cố kỵ Vân Mộng thành thừa cơ mà vào, nên vẫn chưa thể chân chính động thủ. Đối với Nhạc gia mà nói, Vân Cốc thật sự là đinh trong mắt, đâm trong thịt, thật sự không tiêu trừ không được!
- Là do chất nhi lỗ mãng, làm hỏng đại sự của bá phụ!
Trong lòng Nhạc Vũ rất đồng ý với lời nói của Nhạc Duẫn Kiệt, nhưng đối với chuyện hôm đó hắn tru diệt Hồng Chính cùng Hồng Phi, hắn chẳng bao giờ hối hận qua. Mặc dù trở lại một lần, hắn cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy, chẳng qua lúc này, vô luận như thế nào cũng phải làm ra chút tư thái.
- Ngươi đừng nghe Duẫn Văn thúc nói nhảm! Tình hình phía nam nào có đơn giản như lời hắn nói?
Nhạc Duẫn Kiệt khẽ lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Sư Ngạc Thú mặc dù đã xuôi nam, nhưng cứ ở mãi bên kia dãy núi bồi hồi không đi. Nhưng chư thành phía nam từ ba tháng trước không biết đã dùng cách gì đi quan hệ, mời được một vị Ky Quan sư ( cơ quan). Sức lực mặc dù không đủ tru diệt Sư Ngạc Thú, nhưng đã đủ bảo vệ mấy đại thành. Tổn thất của những tên kia chỉ bất quá là một ít tiền bạc cùng tài lực mà thôi. Chúng ta cùng Đạm Vân thành tuy muốn hạ thủ với phía nam, nhưng trước mắt còn chưa phải thời cơ, hơn nữa mâu thuẫn lẫn nhau còn rất nhiều. Muốn đem hết thảy chuyện này chuẩn bị thỏa đáng, ít nhất phải chờ đến ba bốn năm sau…
Lời của Nhạc Duẫn Kiệt vừa nói tới đây, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong quay đầu lại:
- Không biết trong vòng ba năm, Vũ nhi có nắm chắc mình đạt lên tới võ sư cấp bốn hay không?