Tạ Hạo khẽ mỉm cười xem như là đáp lễ, sau đó ánh mắt quét qua Nhạc Vũ, ánh mắt mang theo vài phần ý vị thâm trường.
Rất nhanh ba người đi sát bên người mà qua, khi thiếu niên kia đi xa, trên mặt Hà Phàm hiện lên vẻ thổn thức:
- Vi tiểu sư thúc tổ này sau khi chuyển thế thiên tư đúng là rất cao, lấy tu vi còn chưa đạt tới Linh Hư cảnh lại bắt đầu thu nạp pháp lực kiếp trước, từ khi Quảng Lăng Tông khai phái cho tới nay đây chính là lần đầu, người giống như hắn vậy, chỉ sợ mới chính thức có hi vọng trường sinh, Hà Phàm ngày sau có được một nửa thành tựu của hắn cũng đã cảm thấy hài lòng, nghe nói mấy vị trưởng lão trong tông môn mấy lần cũng có ý mốn để cho vị tiểu sư thúc tổ này kế nhiệm chức chưởng giáo ngày sau…
Nói tới đây, Hà Phàm chợt nhớ nói những lời này với Nhạc Vũ có chút không thích hợp, liền im miệng, tiếp tục dẫn Nhạc Vũ vào bên trong.
Đi đến tầng thứ hai, chợt nhìn thấy hai bên được chia đều những động hố rộng chừng ba mươi trượng, nơi này linh khí không kém hơn Dược Viên nơi biệt phủ Tĩnh Hải Tông, có thể thấy được cạnh vách tường có vô số phù văn cấm chế, cứ khoảng cách vài thước đều có linh thạch bát phẩm khảm vào, số lượng nhiều tới mức làm người ta chắt lưỡi.
Mà làm cho Nhạc Vũ chú ý chính là những thứ bên trong động, bên trong hơn phân nửa không có bóng người, nhưng có thể thấy được bóng người ngồi xếp bằng bên trong, tuy dung mạo không thay đổi, song thân thể không có chút dấu hiệu của sự sống.
Trái tim Nhạc Vũ nhảy lên cuồng loạn, nỗ lực mới đè nén được dục vọng xông tới phân tích những thi thể cao cấp kia, nhưng trong ánh mắt của hắn lại phát ra thần sắc hưng phấn, cũng may lúc này hắn đang đi sau lưng Hà Phàm, không làm vị tu sĩ tiền bối Linh Hư cảnh phát giác được vẻ dị thường.
- Chỗ chúng ta cũng không có việc làm gì cực nhọc về thể lực, chủ yếu là mệt tinh thần, tuy có những linh trận này, nhưng muốn bảo tồn di thể của các vị tiền bối, cũng thật không đơn giản như vậy!
Hà Phàm vừa đi vừa giải thích, lúc này Nhạc Vũ cũng không cần hắn nhắc nhở, nhìn thấy bên trong những cổng nhỏ hai bên hành lang, có vài tu sĩ Trúc Cơ kỳ cùng Linh Hư kỳ đang vẽ tâm phù, hoặc là sửa đổi, mà thần sắc mỗi người đều vô cùng cẩn thận.
- Nói tóm lại, trạng huống thi thể của mỗi vị tiền bối trong này đều khác nhau, mỗi tháng đều có biến hóa, mà Linh trận cũng không thể vĩnh viễn không thay đổi, muốn đem di thể bảo tồn càng lâu, vậy cần thận trọng thật nhiều mới được! Cũng chính vì vậy, trong những hình phạt lao dịch của Quảng Lăng Tông, chỗ từ đường chúng ta lại xếp thứ ba!
- Vì sao lại như vậy?
Nhạc Vũ cau mày, trong nội tâm vạn phần không giải thích được:
- Làm việc ở chỗ này chẳng phải đối với đệ tử Phù Pháp trận mà nói, cũng là có chút giúp ích? Hơn nữa ta xem việc sửa đổi Phù Trận nơi này tựa hồ cũng không phải quá khó khăn…
- Đối với đệ tử Minh Trụ Phong mà nói tự nhiên thật dễ dàng, nhưng đối với những đệ tử khác mà nói thì chưa chắc, hơn nữa cho dù là Minh Trụ Phong, cũng không có bao nhiêu tâm trí nhàn hạ cùng thời gian đi nghiên cứu những Linh trận chỉ dùng để giữ gìn thi thể của các tiền bối.
Hà Phàm đầu tiên thoáng kinh ngạc nhìn Nhạc Vũ, sau đó quay đầu đi:
- Lúc Nhạc sư điệt làm việc tại nơi này, nên vạn phần cẩn thận! Thà rằng ít làm, cũng không thể để xảy ra chuyện gì không may, nơi này không chỉ có các trưởng lão tông môn quan tâm, ngay cả những tiền bối tu sĩ Kim Đan cảnh cũng luôn ngó chừng bên này, Phong Điện Tôn chúng ta có thể đạt được địa vị tôn sùng trong các ngọn núi, cũng không phải không có lý do…
Trong lòng Nhạc Vũ chợt hiểu ra, ngày hôm qua hắn đã nghe nói người của Minh Trụ Phong am hiểu Phù Pháp trận, cho dù là đệ tử Ngọc Dung Phong khi muốn luyện chế binh khí hay pháp bảo gì, cũng cần chạy đến Minh Trụ Phong tìm người tham khảo, hoặc trợ giúp thiết kế trận đồ đặc biệt.
Theo lời của Hà Phàm, địa vị của Vạn Tiên Quật tôn quý, điều này làm cho hắn cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, vào hôm qua, không biết Thượng Ngạn đã nói với hắn bao nhiêu lần, nơi này là nơi hi vọng chuyển thế ký thác đời sau của biết bao tu sĩ Nguyên Anh cảnh cùng Kim Đan cảnh, làm sao có thể không xem trọng? Sợ rằng trong mắt những người này xem ra, tầm quan trọng của từ đường còn mạnh mẽ hơn cả Truyền Pháp Điện.
Bước chân hai người cuối cùng dừng ở tầng thứ ba, đi tới nơi này trong lòng Nhạc Vũ cũng không khỏi thầm khen ngợi cách làm của Quảng Lăng Tông, bên trong Vạn Tiên Quân tuy lấy tầng cấp tu vi phân chia cao thấp, nhưng vô luận là độ dày của linh lực cùng việc tỉ mỉ chiếu cố cũng ngang hàng nhau, dù cho bất cứ ai nhìn thấy đều cảm giác thật thỏa đáng, Quảng Lăng Tông đứng vững vàng vạn năm, tuyệt không phải không có nguyên do.
Hà Phàm đầu tiên đưa mắt tìm kiếm, rất nhanh tìm được mộc biển, trên mặt đầy nụ cười, mang Nhạc Vũ đi tới động quật nơi đó, nơi này có một vị lão giả mặc y phục có thêu bốn tiểu kiếm kim sắc không ngừng bận rộn.
Hôm nay Nhạc Vũ đã đại khái hiểu được hàm nghĩa những trang phục biên chế của Quảng Lăng Tông, đồng kiếm là đệ tử ký danh tiên thiên còn chưa chân chính nhập môn, bạc kiếm là Trúc Cơ cảnh như bọn họ, mà kim kiếm là Linh Hư cảnh, về phần ngũ sắc kiếm chính là Kim Đan cảnh.
Giống như lão nhân trước mắt, đã là tu sĩ Dung Hợp kỳ Linh Hư cảnh, cũng giống như Hà Phàm, chính là tu sĩ ngụy đan.
- Ha hả! Tào sư huynh khỏe chứ? Lần này ta mang trợ thủ tới cho ngươi.
Lão nhân nhìn thấy hai người đi vào, cũng không hề để ý tới, chỉ lo cúi đầu vẽ phù văn, nhưng Hà Phàm không hề để ý tới, ngược lại nụ cười trên mặt càng đậm hơn vài phần:
- Vị này là đệ tử chân truyền tên Nhạc Vũ, môn hạ của Tiểu Quan Phong Đoan Mộc chân nhân, hôm qua nhận hình phạt một năm lao dịch ở nơi này, ý tứ của Điện Tôn chính là để cho hắn làm trợ thủ của ngươi, muốn Tào sư huynh chiếu cố dùm một chút, tốt nhất không nên ảnh hưởng chuyện tu hành của hắn…
Bốn chữ cuối cùng Hà Phàm nhấn giọng thật mạnh.
Tào tu sĩ nghe “Đoan Mộc chân nhân” đã ngẩng đầu lên, nhưng khi nghe xong Hà Phàm nói câu cuối cùng, quả thật liền kêu lên:
- Rốt cục ngươi đưa người tới phụ ta hay thêm phiền cho ta? Hài tử này bất quá mới nhập môn mà thôi, có thể biết bao nhiêu? Ta xem hắn đối với Linh trận phù lục sợ là nửa điểm cũng không hiểu!
Trong lời nói của hắn không chút khách khí, nhưng sắc mặt cũng đã hòa hoãn không ít.
Mà Nhạc Vũ lại cau mày, hắn không phải khó chịu vì bị đối phương khinh thị, mà là đang nghĩ nếu hắn muốn có cơ hội một mình tiếp xúc với di thể của những vị tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh kia, như vậy tốt nhất hắn phải thể hiện được mình có kiến thức về Linh trận không quá yếu.
Chẳng qua hắn thật không biết, lấy tư chất của mình về phương diện này, cộng thêm năng lực giải toán của hệ thống trí năng phụ trợ, so với những người chuyên tu về phù thuật đến tột cùng lại có bao nhiêu chênh lệch.
Suy ngẫm một thoáng, Nhạc Vũ liền chắp tay làm lễ với lão nhân đối diện:
- Đệ tử trước khi nhập môn từng gặp người của Hi Hoàng Phù Sư Hội học tập qua phù thuật, xem như cũng có chút hiểu biết! Không dám nói là đã nhập môn, nhưng chút Linh trận phù lục thô thiển cũng không làm khó được đệ tử.
- Hi Hoàng Phù Sư Hội? Hắc hắc, ngươi học được vài phần bản lĩnh của đám tán tu cấp thấp kia, cũng dám tự xưng là có chút thành tựu? Tào Vấn ta sống nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ nhìn thấy người cuồng vọng như ngươi…
Lão nhân kia cười hắc hắc, sau đó liền đưa ra một quyển phù lục, dùng nội tức chuyển tới trước người Nhạc Vũ:
- Rốt cục bản lĩnh như thế nào, nên thử xem một chút rồi hãy nói, quyển sách này là Linh trận đồ có liên quan tới việc giữ gìn di thể các vị tiền bối tổ sư, để xem ngươi có thể độc lập hoàn thành hay không, nhớ kỹ bộ phận ta không đưa thì đừng có động!
Nói xong Tào Vấn xoay người rời khỏi động quật, chỉ để lại Hà Phàm vẻ mặt lúng túng cười:
- Nhạc sư điệt chớ trách, sư thúc này của ngươi chính là có tính tình như vậy, nói chuyện khó nghe một chút nhưng thật ra không hề có ác ý, bởi vì thân phận người này có chút quan hệ với nhất mạch của tiền thế Đoan Mộc chân nhân, biết ngươi là đệ tử chân truyền của thủ tọa Tiểu Quan Phong, tất nhiên sẽ thật chiếu cố.
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, trong lòng lại đang ghi chép lại tin tức này, tựa hồ vị sư phụ kia của hắn mặc dù chuyển thế, nhưng chút ít đệ tử nàng lưu lại kiếp trước tựa hồ vẫn còn lưu tồn bên trong Quảng Lăng Tông, hơn nữa bộ dáng thực lực không hề yếu, nếu hắn phỏng đoán không sai, Đoan Mộc Hàn có thể nhận được ghế thủ tọa Tiểu Quan Phong, chỉ e rằng chút người còn lưu lại ở kiếp trước đã xen tay không nhỏ.
- Như vậy Nhạc sư điệt hãy ở lại chỗ này, sư thúc cáo từ trước.
Thấy Nhạc Vũ không còn nghi vấn gì, Hà Phàm dự định rời đi, nhưng vừa xoay người hắn chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại:
- Đúng rồi! Còn có một chuyện, gần đây nghe bên Chức Phương Điện thông báo tin tức, nói có mấy tu sĩ sở trường về Luyện Thi thuật lẫn vào bên trong Quảng Lăng Tông, ý muốn trộm đi di thể của các tiền bối tổ sư. Hôm nay bên Thông Vấn Điện cùng Tuần Sơn Điện đều đang toàn lực tra xét, bình thường sư điệt nên chút ý chút ít, nếu có phát hiện liền cho ta biết một tiếng, thật ra chuyện này cũng không phải đại sự gì, nhưng làm cho người ta có chút phiền lòng…
Bản thân Nhạc Vũ cũng dùng Luyện Thi thuật, hiện tại nơi này là nơi giữ di thể của các tu sĩ Nguyên Anh Kim Đan, nếu thật sự bị người tinh thông phương pháp Luyện Thi thuật đoạt được, vậy thật sự nhặt được bảo khố. Nhưng Vạn Tiên Quật phòng ngự sâm nghiêm, lại có tu sĩ Kim Đan cảnh đỉnh phong trấn giữ, muốn ở chỗ này chiếm tiện nghi, vậy thì thật sự muôn vàn khó khăn.
Đưa mắt nhìn Hà Phàm rời đi, đầu tiên Nhạc Vũ liếc nhìn quyển sách trong tay, sau đó phát hiện tâm tính của Tào Vấn thật sự phúc hậu như lời Hà Phàm đã nói, trận phù nơi này trên cơ bản đã hoàn thành chủ trận cùng những bộ phận khó khăn, còn dư lại chỉ là chút ít chuyện lặt vặt cuối cùng, thật đơn giản cực kỳ.
Nhưng thay lời khác mà nói, cho dù Nhạc Vũ có làm xảy ra vấn đề gì, cũng không có gì đáng ngại.
Trong lúc này, ánh mắt Nhạc Vũ lại tập trung ở trung ương, nhìn vào thi thể đang ngồi trong Linh trận.
Hắn vốn cho rằng muốn tiếp xúc thi thể Kim Đan tu sĩ là chuyện cực kỳ khó khăn, không ngờ cuối cùng lại đơn giản như vậy, chỉ cần đưa tay liền có thể chạm đến.
Nhưng sau thoáng chần chờ, Nhạc Vũ lại dời đi tầm mắt, hắn liên tục dùng linh thức xác nhận không ai đang thăm dò, nhưng loại phương pháp này thật sự có thể chân chính bảo đảm an toàn.
Hắn dùng nửa canh giờ giả vờ nghiên cứu kết cấu của pháp trận, sau đó mới từ từ đi tới trung ương, khi còn cách thi thể chưa đầy vài thước, Đại Hỗn Nguyên Chân Khí đã từ dưới lòng bàn chân phát ra, truyền vào trong thi thể Kim Đan tu sĩ kia.
Rất nhanh, một mô hình kết cấu cơ thể đầy đủ đã từ từ hình thành trong đầu hắn.